Thục Nữ Dụ Phu

Chương 28

Editor: Gà - LQĐ

Gần trưa, còn chưa thấy Chu Lãng qua báo tin, Quận vương phi cười lạnh: "Cưới thê tử rồi, nhưng lại càng không biết lễ tiết."

Cận thị há miệng, muốn nói lại thôi. Chỉ thấy tiểu nha hoàn hoảng loạn đi vào bẩm báo: "Bẩm vương phi, Cửu vương phi tới, đi thẳng đến Lan Hinh uyển."

Thôi thị cũng không ngồi yên nữa, từ trên ghế đứng lên, đáy lòng có chút hỏng bét. Cận thị thấy thời điểm không sai biệt lắm, mới nói: "Đã vậy, xem ra thương thế nặng hơn rồi, không bằng chúng ta cũng qua xem một chút đi."

Quận Vương phi cũng là người thông minh, vội vàng xuống lưng lừa, kiêu căng gật đầu.

Bên trong phòng ngủ Lan Hinh uyển, Cửu vương phi nắm tay nhỏ của Tịnh Thục, đang tha thiết dặn dò, thấy Quận Vương phi và Cận thị đi vào, nhàn nhạt quét các nàng một cái, sắc mặt không vui.

"Tiểu cữu mẫu." Hai người đồng loạt hành lễ với Cửu vương phi.

Bàn về tuổi, ba người không hơn kém nhau bao nhiêu, những năm qua Cửu vương phi được Cửu vương sủng ái, không tức giận mấy chuyện không đâu, nên trên khuôn mặt có vẻ trẻ tuổi hơn, chẳng qua bối phận ở đó, lễ này bà đáng được nhận.

Tịnh Thục muốn đứng dậy làm lễ ra mắt, bị Cửu vương phi đè lại: "Con bị thương, không cần giữ lễ tiết, hôm nay bất kể là ai tới, cũng nằm đừng động."

Trên mặt Quận vương phi thoáng qua vẻ lúng túng, quét mắt một vòng nhìn Chu Lãng đang lạnh mặt đứng bên cạnh, không nóng không lạnh nói: "Tam nương tử bị thương, sao lão Tam không tới nói một tiếng với trưởng bối thế? Người hiểu chuyện, nói ngươi không kịp thời bẩm báo, không hiểu còn tưởng rằng ta lạnh nhạt các ngươi."

Tính tình Cửu vương phi hiền hoà, luôn không so đo với bà ta, hôm nay trong lòng tức giận, dĩ nhiên trầm mặt: "Quận vương phi nói vậy là có ý gì? Vậy ý nói ta hiểu chuyện hay hồ đồ?"

"Ôi! Tiểu cữu mẫu, làm sao ta dám nói ngài như thế, lão Tam không nói chuyện bị thương, chúng ta cũng không biết. Ta muốn dặn dò hắn sau này nên làm thế nào thôi." Thôi thị cười nói.

"Ta có một chuyện không rõ, còn muốn thỉnh giáo Quận vương phi." Cửu vương phi lạnh lùng nói.

Cửu vương phi rất ít khi nói chuyện như vậy, Thôi thị hơi sợ, vội vàng ăn nói khép nép: "Tiểu cữu mẫu nói quá lời, ngài có lời gì chỉ cần dạy bảo."

"Phủ Quận vương này lớn như vậy sợ rằng có ít nhất 300 thị vệ nhỉ, thiếu phu nhân ra cửa vậy mà không có một gã hộ vệ theo trông chừng, không biết Quận Vương phi sắp xếp bọn họ thế nào."

"Việc này... Hộ vệ là việc Vương gia tự mình trông nom, ta là một nữ tắc, sao có thể sai bảo hộ vệ?"

"Cửu vương đến." Trong sân có người cao giọng báo, khóe môi Quận vương phi co quắp, nuốt mạnh xuống một hơi. Nhanh vậy đã chạy đến làm chỗ dựa cho nương tử rồi, dường như nếu ông không ở đây, người khác sẽ ăn mất thê tử của mình vậy. Đáng hận cho Chu Thiêm, trượng phu của mình, sao lại không có nửa điểm giác ngộ như Cửu vương vậy.

Diễn Quận vương phụng bồi Cửu vương đến, đương nhiên không thể vào phòng ngủ, chỉ ngồi ở bên ngoài khách sảnh uống trà. Chu Lãng vội vàng ra ngoài hồi bẩm: "Là một tên tội phạm chạy trốn trong vụ án tháp Lưu Ly bắt Tịnh Thục, cũng may chỉ bị một vết thương nhẹ trên vai, vết thương không sâu, rất nhanh có thể tốt lên."

Chu Thiêm gật đầu: "Ừ, sau này không nên để con bé một mình ra cửa, con phải đi cùng, mang theo nhiều người một chút, để phòng bất trắc."

Chu Lãng gật đầu, cất giọng bảo Thải Mặc đi gọi nữ đầu bếp tới đây. Thải Mặc hận nữ đầu bếp này nghiến răng, trong phủ vốn đã khấu trừ chi tiêu của Lan Hinh uyển, đến tay tặc bà nương này lại bị lột hết một lớp da, bình thường cơm cũng không chịu làm. Chỉ vì cô cô bà ta là Bàng ma ma được Quận vương phi yêu thích, nên cố ý làm chuyện xấu khi dễ Tam gia.

Nữ đầu bếp chưa từng bị chủ tử thông truyền, lại kiêm hôm nay Vương gia cũng tới viện này, trong lòng có hơi thấp thỏm. Cười dò xét nói: "Cô nương có thể nói cho ta biết trước chuyện gì không, các chủ tử gọi ta là muốn làm gì vậy?"

Thải Mặc nhìn dáng vẻ có tật giật mình của bà ta, hận không thể phun ra, hừ một tiếng nói: "Có câu, thiện hữu thiện báo, không phải không báo mà do chưa tới lúc. Hôm nay không những Vương gia ở đây, Cửu vương và Cửu vương phi cũng tới, một lát ngươi tốt nhất nên chủ động thẳng thắn, nếu không... Hừ!"

Thải Mặc phất tay áo rời đi, trong lòng nữ đầu bếp đập thình thịch. Vào cửa đã thấy Vương gia ngồi ngay ngắn trên ghế, bên cạnh còn có một vị đại nhân vật mặc áo mãng bào màu tím đang ngồi, có thể chính là Cửu vương, sắc mặt của ông còn lạnh hơn, đáng sợ hơn. Rồi nhìn Chu Lãng đang đứng chắp tay, rõ ràng là thế trận Tam đường hội thẩm, nữ đầu bếp chưa từng thấy qua trận nào lớn như vậy, bị dọa sợ đến chân mềm nhũn, bộp một tiếng quỳ xuống đất.

"Vương gia, Vương gia tha mạng, tiểu nhân... Quả thật tiểu nhân đã khấu trừ chi tiêu của Tam gia, nhưng mà, là phòng bếp phân phối nguyên liệu không đầy đủ, không có thịt dĩ nhiên sẽ không làm được món thịt. Tam phu nhân dùng đồ cưới của mình đi mua, do nàng tự nguyện, không liên quan gì đến ta. Tam gia, ba..." Bà ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt Chu Thiêm, bị dọa sợ đến há to miệng, không nói nổi một câu.

Mắt hổ của Chu Thiêm trợn tròn, nổi gân xanh, vịn tay ghế chậm rãi đứng lên, tiến gần hai bước: "Ngươi nói gì? Bổn vương không biết, trong phủ Quận vương này còn có người dám can đảm khấu trừ chi tiêu của con ta, ngay cả món thịt cũng phải do con dâu dùng tiền hồi môn đi mua? Đây quả thực là chuyện buồn cười bậc nhất."

Chu Thiêm đá một cước, nữ đầu bếp lăn hai vòng, ôm lấy cánh cửa: "Vương gia, Vương gia tha mạng, chẳng qua tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc, tiểu nhân không dám thất lễ với Tam gia."

"Phụng mệnh? Ngươi phụng mệnh của ai?" Chu Thiêm giận không kềm được nhìn về cửa phòng ngủ, bên trong giọng Thôi thị đã tắt ngấm, yên tĩnh như chết. "Thôi thị, ngươi cút ra đây cho ta."

Thôi thị bị dọa sợ đến mức run lên, khăn trên tay rơi xuống đất, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cửu vương phi, run giọng nói: "Không phải là ta... Ta không có..."

"Đây là việc nhà của ngươi, ta không quản." Cửu vương phi thản nhiên đáp.

Thôi thị nâng chân đang run rẩy lên đi ra ngoài, Tịnh Thục giãy dụa muốn cùng đi ra ngoài khuyên nhủ, nhưng bị Cửu vương phi đè xuống. "Chuyện giữa cha mẹ chồng, để bọn họ giải quyết đi, con không cần ra ngoài."

Thôi thị chậm rãi từ trong phòng lết ra ngoài, cứng cổ nói: "Vương gia, ta không thẹn với lòng, không sai bảo người cố ý khấu trừ ai, chèn ép ai cả."

Chu Thiêm giận quá hóa cười: "A, khá lắm khẩu khí thật nghĩa chính từ nghiêm, ừ, ngươi không cần cố ý sai bảo, những thứ cẩu nô tài quen nhìn sắc mặt tất nhiên sẽ tự đi làm. Ta biết ngươi không thích A Lãng, bởi vì nó không phải là máu mủ của ngươi. Nhưng Bổn vương thật sự không ngờ, ngươi hẹp hòi đến mức này đấy. A Lãng nó vốn đã không có nương, ngươi không quan tâm thì thôi, nhưng vẫn ngầm cho phép dung túng bọn hạ nhân ti tiện ra tay. Điêu phụ như thế, ngược đãi con riêng, lòng dạ ác độc, không biết hối cải, không xứng làm một gia chủ mẫu."

Từ trước đến nay Chu Thiêm không hỏi qua việc trong nhà, cho nên Thôi thị mới cả gan làm loạn, ở trước mặt các nô tài sai đâu đánh đó. Hôm nay bị Chu Thiêm xả cho một trận, nuốt không trôi cơn tức này, thở phì phò níu lấy tay áo ông, nói: "Vương gia nói gì vậy, muốn hưu ta phải không? Ta vất vả lo liệu việc nhà, sinh con dưỡng cái cho ông, hôm nay hoa tàn ít bướm thì phải chịu bội tình bạc nghĩa sao? Ta không phát hiện Lan Hinh uyển gặp khó khăn, không phải Vương gia cũng không phát hiện ra sao, mỗi ngày chuyện lớn chuyện nhỏ nhiều như vậy, làm sao ta có thể nhìn rõ mọi việc được?"

Chu Thiêm vung tay áo, Thôi thị ngã xuống đất. Cửu vương lạnh nhạt nhìn lướt qua, tiếp tục uống trà.

Chu Thiêm nặng nề thở dài: "Thôi đi, người đang làm trời đang nhìn, ngươi chờ gặp báo ứng đi. Không nên làm phiền chỗ ở của nhi tử nữa, kể từ hôm nay, tổng quản Lan Hinh uyển chính là Diệp ngũ nương, đổi lại hết hạ nhân, sau này nếu biết A Lãng chịu oan mà không báo Bổn vương, cũng bị đánh 100 hèo, đuổi ra khỏi phủ. Người đâu, kéo nữ đầu bếp này xuống đánh, để Thạch Tam nương tìm nữ đầu bếp mới tới đây."

Diệp ngũ nương là nữ nhi của bà vú Chu Thiêm, địa vị trong phủ rất cao. Bà là người có tính tình mạnh mẽ vang dội, lập tức chọn mười mấy nô tỳ thay thế cho người của Lan Hinh uyển, lại tìm nữ đầu bếp mới, vội vàng nổi lửa nấu cơm.

Tiếng huyên náo phía ngoài rốt cục dần dần tản đi, trong nhà chỉ còn lại đôi phu thê.

"Đói bụng không? Ăn một khối quế hoa cao trước để lót dạ." Chu Lãng bưng một đĩa bánh tinh xảo tới, cẩn thận đỡ Tịnh Thục ngồi dậy, lót một cái gối phía sau lưng nàng.

"Vừa rồi, làm ta sợ muốn chết." Tịnh Thục muốn đưa tay ra đón, lại bị y đè cổ tay lại.

"Đừng động, sẽ kéo vết thương, ta đút nàng ăn." Ngón tay thon dài của Chu Lãng bốc một khối quế hoa cao lên, dịu dàng đưa đến bên miệng nàng. "Vừa rồi ta gọi nữ đầu bếp đó tới chỉ vì muốn dặn dò bà ta, làm cho nàng món gì ngon, ai ngờ bà ta có tật giật mình, tự khai ra hết."

Tịnh Thục chưa bao giờ được nam nhân đút ăn, thấy y đút vô cùng nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn đành mở đôi môi nhỏ nhắn, nhẹ nhàng cắn một cái. Lập tức cảm thấy, trên mặt thật nóng.

Tiểu nương tử lại đỏ mặt, Chu Lãng thấy buồn cười: "Ăn mà còn thẹn thùng như vậy, thương thế của nàng dưỡng tốt phải hơn nửa tháng, chẳng phải ngày ngày đều sẽ đỏ mặt tai nóng à."

Tịnh Thục ngượng ngùng chớp mắt vài cái, đưa cái lưỡi phấn nộn ra liếm mảnh vụn ở khóe môi, nhẹ giọng nói: "Tự ta có thể, chàng không cần đến nha môn sao?"

"Chăm sóc nàng chính là công vụ quan trọng nhất, còn đến nha môn làm gì." Chu Lãng lấy thêm một miếng nữa cho nàng ăn.

Quế hoa cao hơi khô, Tịnh Thục theo bản năng liếc mắt nhìn chén trà trên bàn, Chu Lãng lập tức chú ý, để cái đĩa xuống, rót một chén nước trà ấm tới.

Tịnh Thục nhịn không được xùy một tiếng bật cười, nam nhân trước mặt khom người, đang cầm cái ly chợt đỏ mặt lên, cả giận nói: "Cười gì mà cười? Không được cười, uống nhanh đi."

Y đưa chén tới môi nàng, từ từ đút hai hớp, mới đặt chén trà xuống tiếp tục đút nàng ăn quế hoa cao.

Tịnh Thục cắn một miếng nhỏ, ngậm trong miệng, nhìn y cười. Lang quân lạnh cứng của ban đầu, mấy ngày trước không thấy vẻ tươi cười, còn tưởng rằng y không biết cười đấy. Khổng ma ma nhất định không ngờ, gần một tháng, y đã biến thành một nam nhân tốt thân cận sủng ái thê tử. Cẩn thận nghĩ lại, đã biết đại kế dụ phu đi đúng hướng rồi.

Chu Lãng bị nàng cười đến hơi không chịu nổi, tiến tới liếm khóe môi bên trái của nàng: "Nhìn nàng kia, ăn còn dính đầy mặt."

Chiêu này quả nhiên cao tay, tiểu nương tử cúi đầu không dám nhìn y nữa, Chu Lãng cười ha ha.

Tịnh Thục nuốt miếng bánh xuống, đột nhiên hiểu ra, sẵng giọng: "Chàng xấu lắm, trên mặt người ta rõ ràng không có, chàng cố ý."

Chu Lãng đưa mặt tới gần muốn liếm mép bên phải: "Không tin? Ta ăn một miếng cho nàng xem nhé."

Tịnh Thục xoay người tránh đi, đụng đến vết thương, đau nhíu mày.

Chu Lãng lập tức dừng động tác, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Không đùa nữa, dưỡng thương quan trọng hơn, chờ chúng ta sau này, sẽ là những tháng ngày thật tốt."
Bình Luận (0)
Comment