Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 742

CHƯƠNG 742

Bà Cố cũng nhìn thấy, liên tục gật đầu: “Là Mạn Tình, là Mạn Tình của tôi, Mạn Tình của tôi bây giờ đang ở đâu?”

“Đang ở sảnh bệnh viện, tôi bảo cô ấy chờ tôi ở đó.” Trợ lý trả lời.

Bà Cố kéo tay Cố Việt Bân: “Việt Bân, đi, chúng ta mau đi gặp Mạn Tình.”

“Được được được, đi thôi!” Cố Việt Bân cẩn thận cất vòng cổ vào.

Hai vợ chồng vội vã ra khỏi phòng bệnh, trợ lý đi theo sát phía sau.

Ba người ai cũng không nhìn tới Cố Tử Yên phía sau.

Nhất là đối với hai vợ chồng Cố Việt Bân mà nói, Cố Tử Yên bây giờ sao có thể sánh với Cố Mạn Tình quay trở về.

“Á á á á!” Cố Tử Yên tức giận gào thét lớn tiếng, không ngừng cầm lấy đồ vật ở đầu giường ném xuống đất và lên tường, trút giận tức giận trong lòng.

Rõ ràng cô ta làm nhiều như vậy để ngăn cản ba mẹ tìm được Cố Mạn Tình, chính bản thân cô ta cũng nhờ thám tử tìm Cố Mạn Tình nhưng cũng không tìm được.

Nhưng ai ngờ, vậy mà ngay tại giây phút này Cố Mạn Tình lại tự mình tìm tới cửa!

Ông trời thật sự là không công bằng, một Bạch Dương đến cướp đồ của cô ta còn chưa đủ, lại còn thêm một Cố Mạn Tình.

Nhưng rất nhanh, Cố Tử Yên tỉnh táo lại, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm trần nhà.

Quả thật Cố Mạn Tình trở về sẽ lấy đi sự cưng chiều của ba mẹ, tài sản và quyền thừa kế của cô ta. Nhưng một người quanh năm sống ở nhà người khác, cô ta không †in mình đấu không lại.

Cho nên việc cấp bách bây giờ vẫn là giải quyết chuyện mình bị xâm phạm trước tiên, Cố Mạn Tình có thể để từ từ.

Nghĩ như vậy, Cố Tử Yên hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại di động bên gối, vẻ mặt u ám bấm gọi cho Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng đang khám bệnh cho bệnh nhân, nghe thấy tiếng điện thoại bên cạnh vang lên, anh ta nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi, kính mắt phản chiếu ánh sáng.

Anh ta không lập tức nghe máy, mà quay đầu trở về kê đơn thuốc đưa cho bệnh nhân đối diện: “Cậu không có vấn đề gì lớn, uống hai đợt thuốc trị liệu sẽ tốt thôi.”

“Được, cám ơn bác sĩ.” Bệnh nhân nhận lấy đơn thuốc bằng hai tay, sau đó cảm ơn không ngớt đứng dậy.

Lâm Diệc Hàng nhàn nhạt ừ một tiếng: “Đi lấy thuốc đi.”

“Vâng.” Bệnh nhân gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Diệc Hàng mới cầm lấy điện thoại, nghe điện thoại.

Còn chưa đợi anh ta mở miệng, giọng nói của Cố Tử Yên tràn ngập căm tức truyền đến: “Lâm Diệc Hàng, không phải anh nói đã đưa Bạch Dương đến đường Bắc Tân sao? Tại sao cuối cùng người bị ức hiếp là tôi!”

Khóe môi Lâm Diệc Hàng khẽ nhếch lên, nhưng lời nói ra lại tràn ngập áy náy: “Quả thật tôi đã dẫn Bạch Dương qua, nhưng không nghĩ tới cuối cùng người xảy ra chuyện lại là cô. Tối hôm đó nhìn thấy tin tức cô gặp chuyện không may, tôi cũng mới phát hiện Bạch Dương không đi. Tô điều tra mới biết được, Bạch Dương trên đường đi gặp chuyện cho nên mới nửa đường đã rời đi, mà trên cổ tay cô với Bạch Dương đều có nốt ruồi son, cho nên những người đó tưởng cô là Bạch Dương.”

Anh ta nói có căn cứ, có lý lẽ, Cố Tử Yên hoàn toàn không nhận ra anh ta đang nói dối.

Bình Luận (0)
Comment