Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1530

CHƯƠNG 1530

Bạch Dương mắt điếc tai ngơ, vẫn túm chặt tóc của cô ta, tay còn lại mở vòi nước, sau đó chặn lỗ thoát nước lại.

Bạch Viện nghe tiếng nước chảy ào ào, †rong lòng thầm dâng lên cảm giác lo sợ cực độ: “Cô muốn làm gì?”

“Làm gì?” Bạch Dương khẽ cong đôi môi đỏ mọng lên: “Cô sẽ biết nhanh thôi, nhất định sẽ khiến cô cả đời khó quên.”

“Mẹ mày chứ cả đời khó quên, Bạch Dương, mày mau thả tao ra ngay!” Vẻ mặt của Bạch Viện dữ tợn, cô ta la lớn, đồng thời gỡ tay Bạch Dương hòng giải cứu mái tóc bị túm chặt trong tay Bạch Dương của mình.

Nhưng Bạch Viện kế thừa vóc người và chiều cao từ người mẹ Lý Tú Chi của cô ta, thế nên chỉ dựa vào sức lực của cô ta thì chẳng thể nào đả động được Bạch Dương.

Hơn nữa chưa kể lúc này Bạch Dương đã tức giận ngập trời, do đó sức lực càng lớn hơn.

Vì vậy Bạch Viện giãy dụa một trận chẳng những không thể kéo tóc trở lại mà còn ra đầy mồ hôi.

Bạch Viện miễn cưỡng ngước mắt lên, nhìn chòng chọc vào Bạch Dương, trong mắt tràn đầy độc ác: “Con khốn, buông tao ra, nếu không tao ọc ọc…”

Cô ta còn chưa kịp cảnh cáo xong, đầu đã bị Bạch Dương ấn vào trong bệ rửa tay.

Lập tức, dòng nước lạnh băng xâm nhập vào trong mũi miệng của cô ta, làm cho cô †a không thể hô hấp, cực kỳ đau khổ.

Bạch Viện khó chịu vùng vẫy hai tay, liên tục quơ loạn xạ trên không trung.

Bạch Dương nhìn cô ta đầy lạnh lùng: “Phải rửa sạch cái miệng bẩn thỉu này của mày mới được, xem xem sau này mày còn dám chửi người nữa hay không, còn dám nói về ba như vậy nữa hay không.”

Đầu của Bạch Viện bị ngâm trong nước, †uy không thể nói chuyện nhưng vẫn có thể nghe được.

Nghe lời Bạch Dương nói, cô ta tức giận vô thức há mồm, định bụng phản kích lại.

Nhưng cô ta vừa há miệng ra đã lập tức bị dòng nước tràn vào trong cổ họng như lũ dữ, khiến cô ta càng khó chịu hơn.

Bạch Dương nhìn chằm chằm Bạch Viện, lòng âm thầm nhẩm đếm thời gian để vớt cô ta lên.

Dù cô có ghét Bạch Viện đến mức nào cũng không thể thật sự giết người được.

Khi cảm thấy đã đến tầm, Bạch Dương kéo tóc tóc Bạch Viện, lôi đầu cô ta ra khỏi bể nước.

Bạch Viện nghển cao đầu, vừa ho khan kịch liệt vừa nhìn lên trần nhà, hô hấp từng hớp lớn, cả người nhếch nhác không chịu nổi, ngay cả đôi mắt cũng đỏ bừng, lông mi ướt đẫm không biết là nước mắt hay nước trong bể.

“Thế nào? Hiện giờ miệng đã sạch được chút nào chưa?” Bạch Dương nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh như băng, cất tiếng hỏi bằng chất giọng trong trẻo lạnh lùng.

Bạch Viện dời tầm mắt, dùng đôi mắt như muốn ăn thịt người nhìn Bạch Dương, lồ ng ngực nhấp nhô dữ dội, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Con khốn này, mẹ mày, mày lại dám ọc ọc…”

Bạch Dương nhíu chặt mày, lại ấn đầu cô †a vào trong nước: “Xem ra còn chưa súc miệng sạch sẽ xong, vậy thì tiếp tục thôi.”

Bạch Viện tức đến mức suýt đã hộc máu, cô ta nhắm mắt và miệng lại, điên cuồng lắc đầu trong nước, muốn hất tay của Bạch Dương ra.

Nhưng Bạch Dương cứ ghì chặt vào tóc của cô ta, dù cô ta có làm cách gì cũng không hất ra được.

Có lẽ Bạch Viện biết mình không thể hất tay của Bạch Dương ra, lòng nảy sinh tuyệt vọng.

Tất nhiên ngoài tuyệt vọng ra, còn cả sự căm hận tận xương nữa.

Bình Luận (0)
Comment