Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 189


Lời nói của Bách Gia Tính vẫn rất có hiệu quả, cuối cùng Bạc Minh Tâm cũng mở cửa ra, cô ta mở cửa, nhìn Bách Gia Tính: “Thư ký Bách, tôi đã gây ra một sai lầm, tôi phải làm sao đây?”
Bách Gia Tính nhíu mày lại: “Cô chủ nhỏ, nếu biết sai thì có thể sửa lỗi.”
Bạc Minh Tâm cũng biết nếu tối nay mình không đến bữa cơm đó thì khi ông nội Bạc trở về sẽ càng chỉnh đốn cô ta tàn nhẫn hơn.

Nhưng nếu cô ta đi, chắc chắn Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không để cô ta yên.

Tiến không được lùi cũng không xong.

Từ trước đến nay Bạc Minh Tâm chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy, nhưng cô ta đã chọn bên nhẹ nhàng hơn.

Dù sao Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ là người ngoài, Bạc Vĩnh Cơ có tức giận cũng sẽ không thật sự muốn làm gì cô ta, nếu may mắn thì xã giao mấy câu là xong chuyện.


Tuy nhiên nếu như phía sau cánh cửa đóng kín kia…
Quả thật Bạc Minh Tâm không dám tưởng tượng tới, cô ta nhìn Bách Gia Tính, vội vàng cất bước đi xuống lầu: “Ông nội.”
Bạc Vĩnh Cơ liếc nhìn Bạc Minh Tâm với ánh mắt ruồng bỏ: “Lằng nhằng.”
Bạc Minh Tâm biết rất rõ tai vạ của mình ngay trước mắt, bấy giờ chẳng khác gì con đà điểu, không dám nhiều lời.

Dọc đường đi, ông cụ Bạc vẫn đang suy nghĩ xem có nên gọi cho Bạc Minh Thành hay không, không nhận ra sự khác thường của Bạc Minh Tâm.

Song, cuối cùng ông cụ Bạc cũng bị Bách Gia Tính gạt bỏ đi ý định gọi cho Bạc Minh Thành, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc mời bọn họ ăn cơm, còn chỉ đích danh Bạc Minh Tâm, nếu như gọi thêm những người khác đến, nói không chừng sẽ khiến cho Thẩm Thanh Ngọc không vừa lòng.

Ông nội Bạc suy nghĩ một chút, cảm thấy với tính tình của Thẩm Thanh Ngọc, có lẽ cô không thích bị người khác sắp đặt, cho nên cũng đành thôi.

Xe nhanh chóng dừng lại trước khách sạn, Bạc Minh Tâm vừa xuống xe đã muốn chạy, nào ngờ đâu ông cụ Bạc nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cháu tự xem lại mình đi, bước khi không có chút dáng vẻ nào của một quý cô nhà giàu, cứ cúi mặt khom lưng, đứng thẳng lên xem nào!”
Ông cụ Bạc trừng mắt nhìn Bạc Minh Tâm, hai chân Bạc Minh Tâm mềm nhũn, cắn răng dựng thẳng thắt lưng đi vào trong.

Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam đã ngồi chờ trong phòng bao từ sớm, Thẩm Thanh Ngọc đang lật ảnh chụp màn hình giám sát mà Phó Ngọc Lam tìm đến lần lượt xem.

Bên trong có đầy đủ chứng cứ cho thấy Bạc Minh Tâm đã cho người vu khống cô, chứng cứ xác thực, trái lại cô muốn nhìn xem lát nữa bọn họ sẽ tranh cãi như thế nào.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn xong, khẽ hừ một tiếng: “Em cất vào trước đi.”

Tạm thời vẫn chưa dùng đến, quân bài tẩy mà, đương nhiên không thể bày ra ngay từ đầu được.

Ngay sau khi Phó Ngọc Lam cất mấy tấm ảnh vào thì cửa phòng bao được mở ra, người phục vụ đưa đám người ông cụ Bạc và Bạc Minh Tâm bước vào: “Ông Bạc, cô Bạc, thư ký Bách, cô Thẩm đang chờ mọi người ở bên trong.”
Người phục vụ vừa nói dứt câu, Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn thấy hai người Bạc Vĩnh Cơ và Bạc Minh Tâm.

“Ông Bạc, đã lâu không gặp.”
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Bạc Vĩnh Cơ đã mất đi, ông ta luôn thích làm chủ, hôm nay ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, tuy rằng đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng cũng không tính là hòa nhã: “Cô Thẩm.”
Ông ta chỉ gật đầu, sau đó chống gậy ngồi vào chỗ.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn lướt qua Bạc Minh Tâm: “Hôm nay trạng thái của cô Bạc có vẻ không được tốt lắm nhỉ.”
Bạc Minh Tâm vừa ngồi xuống, nghe Thẩm Thanh Ngọc nói như thế thì tay hơi run lên, suýt chút nữa đánh rơi tách trà trong tay.

Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì nhìn sang nơi khác, Phó Ngọc Lam đang châm trà, Thẩm Thanh Ngọc đưa thực đơn cho bọn họ: “Không biết ông đây thích ăn gì, mời ông tự gọi món trước.”
“Cô Thẩm khách sáo quá, tôi không quan trọng chuyện đó lắm.”

Mặc dù nói bình thường Bạc Vĩnh Cơ thích nắm giữ mọi thứ, nhưng hôm nay ông ta đã “hạ mình” không ít.

Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, nhìn về phía Bạc Minh Tâm, sau đó đưa một tờ thực đơn khác qua: “Cô Bạc.”
Bạc Minh Tâm nhận lấy thực đơn, hiếm khi không nói lời nào.

Thẩm Thanh Ngọc rút tay về, cười như không cười nhìn Bạc Minh Tâm.

Bách Gia Tính nhìn thấu tất cả mọi chuyện, ông ta cảm thấy bữa cơm ngày hôm nay, e là người nhà họ Bạc sẽ khó mà nuốt trôi.

Ông ta thầm thở dài trong lòng, nhưng lúc này đã muộn rồi, ông ta có nói gì thì cũng không kịp nữa..

Bình Luận (0)
Comment