Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 13

Ivan mơ hồ, cậu đã mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy sói vực thẳm chảy nước dãi chạy tới, tung ta tung tăng mời cậu nhảy một điệu, vì vậy cậu thành công bị đánh thức. Vừa mở mắt, cậu thật sự đối mặt với khuôn mặt sói vực thẳm biểu tình dữ tợn, cho nên cậu có thể quan sát mặt của địch hủ cấp cao ở cự li gần —— trên mặt không có lông, ngược lại là vảy giáp dày đặc, thoạt nhìn cực kì cứng rắn, còn có răng nanh dài nhọn nhô ra khỏi miệng, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.


"Tôi không muốn! Tôi sẽ không nhảy với địch hủ." Ivan thẫn thờ nghĩ —— xét thấy các tế bào não của cậu đã tiêu hao quá nhiều, hiện tại hoạt động có chút không bình thường.


Một thanh âm hữu khí vô lực ở phía sau cậu vang lên: "Cậu làm gì mà si mê nhìn chằm chằm cái răng nanh của nó vậy?"


Ivan như vừa tỉnh giấc khỏi chiêm bao, đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, di chuyển về bên cạnh một mét, cơ hồ có chút không tin được nói: "Chúng ta... Chúng ta giết chết một con sói vực thẳm!"


"Ân hừ." Âm thanh Johan có chút khàn khàn, giống như không thể nâng cao tinh thần nói: "Đúng a, cậu còn đâm trúng mông nó."


"Nga đừng..." Ivan nản lòng che mặt, "Đừng nói nữa."


Cậu nhớ đến bản thân như thế nào ngất đi, vì thế cẩm thận cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân chính mình, không dám nhìn Johan dù chỉ một cái liếc mắt: "Cậu còn đi được không? Muốn tôi cõng cậu không?"


Johan đã nhận được bài học, sớm đem vết thương bó chặt lại, cậu ngoài cười trong không cười nhìn Ivan một cái: "Làm sao, cậu muốn kiểm tra vết thương của tôi?"


Chỉ cần tưởng tượng cũng làm Ivan sắc mặt tái nhợt, cậu liền nói lắp: "Tôi... Tôi tôi cái kia..."


"Tôi vẫn có thể đi chậm một chút —— được, tôi che nó lại, sẽ không để cậu thấy máu, cậu ngược lại dìu tôi một chút a!" Johan mất công tốn sức đứng lên, tay kia vén mái tóc xõa tung ra phía sau, cậu thoáng khom người, chậm rãi bước từng bước ra ngoài.


Ivan do dự chốc lát, quay đầu lại đem xác sói vực thẳm xách lên, kéo đi phía sau.


Johan quay đầu lại liếc nhìn cậu, nhíu mày không rõ.


"Là... là như thế này, sau khi có kết giới, địch hủ đã không còn xuất hiện trước mắt mọi người, công việc của chúng ta bắt đầu trở nên bí mật," Ivan giải thích, "Cho nên mỗi lần đều phải thu thi thể địch hủ về, huống hồ... Đây là cấp ác ma, có thể làm thành tiêu bản đưa vào viện bảo tàng Âm U."


"Viện bảo tàng Âm U?"


"Chuyên mở cho lũ trẻ, bên trong tối đen, để đầy những thi thể địch hủ đáng sợ, còn có bình luận viên theo phía sau giảng 'Truyện cổ tích' về ác ma," Ivan dừng một chút, bổ sung, "Là một hạng mục giải trí, dành cho những bạn nhỏ thích thám hiểm, đương nhiên là có thu vé vào cửa."


"A ha, kiếm tiền bằng cách xem thi thể địch hủ," Johan dừng chân một chút tiếp tục dùng ngữ điệu uể oải chậm rì rì nói, "Được đó, đây là điều sáng tạo nhất tôi từng nghe nói."


Chờ bọn họ về đến nhà, đã gần 10 giờ đêm, ngài Gudrun tưởng rằng không chờ được, nên định về trước.


Johan khi ở trên xe đã vô thức ngủ mê man, Ivan chỉ có thể dừng xe cõng cậu ra.


"Trời ạ! Chuyện này là sao nữa?" Gaer và ngài Gudrun đồng thời bước đến, ba chân bốn cẳng đem vị tư tế nào đó đặt trên ghế sofa, "Có cần gọi trị liệu sư không?"


Johan bị bọn họ lăn lộn tỉnh lại, cậu khoát khoát tay, không chút để ý nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Không có gì, tôi vừa nãy chỉ đang ngủ, chỉ bị thương ngoài da, tự xử lí một chút là được, không cần gọi người."


"Chuyện gì thế Ivan?" Ngài Gudrun hỏi.


"Chúng ta đi truy lùng sói vực thẳm..." Ivan ngược lại không quá sợ ngài Gudrun, đại giáo chủ bình dị gần gũi thoạt nhìn kém xa huấn luyện viên Megeert khủng bố.


Gaer và ngài Gudrun đồng thời hít sâu một hơi.


"Nó ở trong cốp sau, có lẽ mọi người muốn nhìn một chút." Ivan liền bổ sung.


Johan như chó chết nằm trên sofa "xì xì" mà cười: "Đừng khoa trương như thế, các tiên sinh, chỉ có một con."


Sau đó cậu chống tay vịn của ghế sofa mà đứng dậy, vươn tay với ngài Gudrun: "Vậy, tôi đoán ngài là đại giáo chủ đương nhiệm."


"Đúng, vinh hạnh của ta." Ngài Gudrun bắt tay với cậu.


"Không không, đây hẵn là vinh hạnh của tôi," Johan cười rộ lên, "Nghe nói ngài là người đức cao vọng trọng."


Chờ Gaer mang theo vô hạn khiếp sợ, cùng Ivan đem thi thể sói vực thẳm hàng thật giá thật bước vào phòng khách, ngài Gudrun cũng không nhịn được đứng lên, lấy làm lạ mà ngồi chồm hổm xuống tỉ mỉ quan sát: "Nói thật, ta sống đến từng tuổi này, ngoài tiêu bản và sách cổ ra, ta chưa từng thấy sói vực thẳm chân chính... Nha, xem kìa, nó thật sự có một đôi răng nanh!" 


Ivan đột nhiên cảm thấy, đại giáo chủ và Johan nhất định có nhiều tiếng nói chung.


Ngài Gudrun sửa sang lại vạt áo, dùng ngón tay mập mạp chỉnh lại tóc tai của mình, nhẹ nhàng nói với Gaer: "Gaer, con có thể chụp cho ta và nó (sói vực thẳm) một bức ảnh không? Ta sẽ vĩnh viễn trân quý nó."


... Mặc dù ông là một vị đáng để người khác tôn kính, vẫn sẽ có một số sở thích nhỏ làm cho người khác khó mà chịu nổi —— chẳng hạn như đam mê chụp ảnh đến đáng sợ.


Chờ Gaer giúp cậu một lần nữa thay thuốc, băng bó vết thương cẩn thận, Johan đã có chút buồn ngủ, ngài Gudrun cũng không quấy rầy, bảo rằng chờ đến khi thân thể cậu tốt lên mới đến chào hỏi, sau liền rời đi.


Gaer lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt liếc Ivan một cái: "Sau này cẩn thận một chút, ngài Gudrun lần này là nể mặt Johan mới nhắm một mắt mở một mắt, thực tập sinh không được phép hành động một mình, cậu có muốn giấy phép bị thu hồi trước khi cậu nhận được không?"


Ivan: "Vâng... Xin lỗi."


"Gaer này." Johan cầm máy ảnh của anh, không cẩn thận ấn nút chụp, bị đèn flash dọa hết hồn, suýt nữa đem 'đồ nghề kiếm sống' của Gaer ném đi, "Là tôi dẫn cậu ấy đi, các người cũng không thể không để cậu ấy ra ngoài nhìn thế giới."


"Thứ cho tôi nói thẳng tiên sinh," Bảo mẫu Gaer Shadden lập tức chĩa nòng súng vào cậu, "Cho dù là một thợ săn mạnh mẽ như cậu, đang bị thương nặng, hoạt động thích hợp cũng chỉ là chậm rãi tản bộ hay tám chuyện cắn hạt dưa, mang theo một tên newbie đi tìm sói vực thẳm không phải là một ý kiến hay."


Johan mở to mắt, lộ ra một nụ cười vừa đáng yêu vừa vô tội.


Gaer: "..."


Cậu... Cậu cậu cậu cư nhiên còn dám bán manh.


"Được rồi được rồi... Đưa tay cho tôi, tôi dìu cậu đi nghỉ ngơi trước." Gaer thở dài.


"Nấm phát sáng, nấm phát sáng!" Johan tiến vào phòng của cậu sau đó liền kích động bò đến đầu giường, đem cái đèn bàn đáng thương lật qua lật lại, "Làm sao để nó phát sáng?"


Gaer ấn công tắc, đèn bàn phát ra ánh sáng dìu dịu.


"Quá tuyệt vời!" Johan nói, "Tôi thích đi ngủ với ánh nến."


Gaer nhìn vị tư tế chấp kiếm lăn qua lăn lại ở trên giường, đột nhiên cảm giác giống như anh đang nuôi con trai.


Một người như vậy... cư nhiên lại đến từ thời đại của tổ tiên của anh a.


"Đúng rồi," Gaer nhớ lại nghi vấn của mình, dựa vào cạnh cửa nhẹ nhàng mở miệng nói, "Cậu đến từ thời đại 'Hắc Bào chi loạn', vậy có từng thấy qua Carlos Floryte thật?"


Johan không cẩn thận, trực tiếp lăn xuống giường, cậu ngồi dưới đất, mặt trống rỗng hỏi: "Cái gì?"


"Carlos Floryte," Gaer nói, "Chính là người anh hùng giết chết Parola trong truyền thuyết, kết thúc cuộc chiến tranh."


"Cái gì... Anh hùng?" Đôi mắt đẹp đẽ của Johan hiếm thấy lộ ra thần sắc mê mang, "Anh nói hắn kết thúc... chiến tranh?"


"Đương nhiên, dựa theo thời gian cậu đến đây, hẵn là không nhìn thấy kết cục của chiến tranh. Nếu như cậu cần tìm hiểu tin tức gì, dưới tủ đầu giường có một quyển 《Giản lược lịch sử trước khi có kết giới》, có thể dùng để tham khảo." Đôi mắt Gaer mang theo sự hy vọng, "Nói như vậy, cậu xác thực đã gặp qua, thật không?"


Johan chậm chạp bò dậy, cậu ngồi ở mép giường, chần chờ một chút, gật gật đầu, cẩn thận lựa chọn từ ngữ giải thích: "Carlos Floryte đã ở thánh điện trong trận chiến cuối cùng, tôi đã gặp hắn, nhưng... chúng tôi không hề quen biết nhau."


"Nhưng tên của cậu..."


"Johan Smith?" Johan mỉm cười, nụ cười yên lặng này đem toàn bộ nét trẻ con tràn đầy sức sống của chàng trai biến mất, trong nháy mắt đó, Gaer cảm thấy giống như nhìn thấy đại giáo chủ Ardo nhưng có đôi mắt xanh, thần bí... mà xa xôi. "Anh sẽ không cho đây là tên giả đi? Trên thực tế đây là một cái tên rất thông thường, khi tôi bắt đầu học ở thánh điện năm đó, có hai người trong đó cũng mang tên này."


"Nói như vậy cậu và hắn thật không quen biết." Mặt Gaer lóe lên tia thất vọng, "Như vậy cậu chắc không biết hắn là người thế nào? Tôi nghĩ cậu ít nhất biết hắn dáng dấp ra sao."


Johan nhìn anh chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi chỉ biết là hắn trước khi rời khỏi thánh điện, chính là một công tử bột bị chiều hư, sau khi rời thánh điện... Ai biết được? Về phần tướng mạo, tôi nghĩ hắn trông khá giống anh trai hắn, nhưng mà qua mấy năm lưu lạc, làm cho hắn tạo thành thói quen giấu mình trong mũ trùm đầu, mãi đến khi trở về thánh điện lần hai, vẫn như cũ giữ thói quen này."


Cậu nói xong, híp mắt một cái, có chút nghi hoặc hỏi: "Anh tại sao lại muốn biết chuyện của hắn?"


"Mẹ tôi họ Floryte." Gaer nhún vai, "Vào ngày đầu tiên vào thánh điện, tôi liền mang cái danh 'hậu nhân Floryte' này."


Một khắc kia, biểu tình của Johan không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, cậu thoạt nhìn như hồn không còn trên thân thể mà đã bay ra ngoài.


Gaer "Ha ha" cười một chút: "Làm sao vậy, có phải chúng tôi lớn lên một chút cũng không giống nhau (ý anh là giống Carlos)? Chuyện này cũng bình thường, dù sao cũng đã một ngàn năm —— được rồi, người bị thương cần phải nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa chúng ta thảo luận vấn đề này, liên quan đến thánh điện một ngàn năm trước, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi."


"Ngủ ngon." Gaer nói xong, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa giúp cậu, đi ra ngoài.


"Cái... cái gì?" Gaer đi không biết bao lâu, Johan như mất hồn mà thốt ra một câu như vậy.


Cả phòng yên tĩnh cực kỳ, Johan ngơ ngác ngồi bên giường, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Gaer, cảm giác rất vi diệu giống như đã nhìn thấy ở đâu, rồi lại nhất thời không nhớ ra được. Cậu đột nhiên đứng lên, đi tới cái gương treo trên tủ quần áo, tỉ mỉ đánh giá dáng dấp chính mình.


Cậu chưa từng nhìn chính mình rõ ràng như vậy —— thời đại của cậu cũng không có cái gương thần kì như vậy, huống hồ cậu cũng không thích đứng trước gương õng ẹo tạo dáng.


Chàng trai trong gương sắc mặt tái nhợt, trông còn có chút chật vật, nhưng con mắt màu xanh lục như hồ nước sâu lại rất sáng.


"Anh ấy... mũi." Lông mày Johan nhướng lên một chút, như có chút kinh hỉ, nhưng lại như có chút sợ hãi, "Mũi của anh ấy rất giống mình, cằm cũng có chút giống, gò má thoạt nhìn..."


Cậu từ từ lui về sau hai bước, hơi lảo đảo mà ngồi xuống thảm trải sàn mềm mại, tiếp đó cậu lộ ra nụ cười buồn bã, bả vai run nhẹ.


Johan dùng một tay che mặt, không nhìn ra đang khóc hay đang cười: "Trời ạ, anh ấy là... hậu nhân nhà Floryte."


----------------


Vừa beta vừa edit mệt thật các nàng ạ. Các nàng nhớ comment và vote cho An nha!!!

Bình Luận (0)
Comment