Thứ Nữ Thành Thê

Chương 117

“Ngoại tổ mẫu.” Trong lúc mọi người ngồi đây đang cười nói, một nữ tử mặc áo màu hồng cam vô cùng tinh lệ bước vào, dung mạo của nữ tử này cũng vô cùng xinh đẹp, từng cử chỉ đều thể hiện phong phạm đại gia khuê tú, ngay cả khi Triệu Tình Lam đã gặp qua nhiều nữ tử danh môn cũng không khỏi có chút rung động.

Triệu Tình Lam vừa nhìn cũng đoán ra đây chính là người vừa được nhắc đến, ngoại sinh nữ của Ninh lão phu nhân. Quả nhiên là nữ tử xuất thân danh môn, xét cho cùng thì cũng không giống với những nữ tử xuất thân bình thường khác, giờ thấy nàng, Triệu Tình Lam chợt có cảm giác tự ti, mặc cảm. Bên người Ninh Mặc Hiên có nữ tử như vậy, Ninh lão thái thái cũng nhìn quen nữ tử như vậy rồi, sao có thể để ý đến một người bình thường như nàng đây.

“Nhuế Tuyết, con đã tới rồi.” Ninh lão phu nhân nhìn người mới tới, cười nói: “Đã đến rồi thì qua gặp khách quý trước đi, đây là lão thái thái phủ Khánh quốc công, con gọi Sầm tổ mẫu là được.”  

“Con chào Sầm tổ mẫu ạ.” Nữ tử hướng về phía Sầm mẫu nhẹ nhàng hành lễ, quả nhiên một vẻ đoan trang lễ độ.  

“Hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy hài tử này, lão tỷ còn nói tôn nữ nhà ta tốt, nhưng tỷ xem, ngoại tôn nữ này của tỷ vừa ra trận đã khiến mấy tôn nữ của ta so không nổi, nữ hài tử như vậy giờ ta mới được gặp đấy.” Sầm mẫu nói lời này cũng không phải là nói quá, mà là sự thực.

“Muội cứ quá khen, nào có được như muội nói.” Ninh lão phu nhân cười nói, nhưng ánh mắt cũng không giấu được kiêu ngạo, đây chính là ngoại tôn nữ khiến bà tự hào nhất, cũng chính là tôn tức phụ khiến bà hài lòng nhất, chỉ tiếc là không hiểu trong lòng Mặc Hiên nghĩ cái gì nữa, vậy mà lại không thích hài tử này.

“Cám ơn Sầm tổ mẫu khích lệ.” Nhuế Tuyết trả lời rất đúng mực, thể hiện gia giáo tốt đẹp.

“Nhuế Tuyết, con cũng qua gặp mấy vị tỷ muội này đi, hai người này là ngoại tôn nữ của Sầm tổ mẫu, còn bốn người này là tôn nữ của Sầm mẫu, tuổi tác các con cũng không sai biệt nhiều, hôm nay để các con nói chuyện với nhau đó.” Ninh lão phu nhân cười nói.

“Dạ, ngoại tổ mẫu.”

Nhuế Tuyết tiến lên, hướng về mấy người Triệu Tình Lam hành lễ, bọn Triệu Tình Lam cũng lần lượt trả lễ. Mấy tỷ muội ở với nhau vốn là không thiếu nói chuyện cười đùa, có điều Nhuế Tuyết không giống với những nữ hài tử Sầm gia, nàng trầm mặc ít nói, chỉ cần người khác không hỏi nàng cũng sẽ không mở miệng ra nói, chỉ nhẹ nhàng cười, người như vậy mặc dù có vẻ rất hoàn mỹ, nhưng cũng tạo cho người khác cảm giác xa cách.

Triệu Tình Lam nhìn nữ tử hoàn mỹ vô khuyết giống như cọc gỗ này vẫn luôn có cảm giác dường như nàng ta có địch ý với mình, có điều nàng ta cũng không có biểu hiện gì lên mặt nên cũng không quá rõ ràng.

“Thôi, tỷ muội các con cũng nên đi ngắm hoa đi, cảnh mai trong tuyết là đẹp mắt nhất đấy.” Ninh lão phu nhân cười nói: “Nhuế Tuyết, con phải tiếp đón mấy tỷ muội cho tốt, đừng để mất phong phạm.”

“Dạ, ngoại tổ mẫu.” Nhuế Tuyết vẫn giữ nguyên nụ cười không chê vào đâu được, đáp lời.

Lúc này Triệu Tình Lam có chút chợt hiểu vì sao Ninh Mặc Hiên lại không có chút tình cảm nào với một đại mỹ nhân như vậy. Một nữ nhân như vậy dù rất hoàn mỹ, nhưng chung đụng lâu dài lại không khỏi khiến người khác cảm thấy nhàn chán.

Triệu Tình Lam đứng dậy, chào Sầm mẫu và Ninh lão phu nhân, sau đó đi theo lối cửa sau ra ngoài. Mấy nha đầu đã sớm cầm áo choàng đứng chờ ở cửa, đợi mấy người mặc xong mới đi ra.

Mới ra tới bên ngoài đã ngửi thấy từng đợt hương mai truyền đến không dứt, Triệu Tình Lam giương mắt nhìn, cách không xa là những thảm hoa giống như đám mây đỏ, có lẽ đó chính là vườn mai phủ Ninh quốc công.

Bên này bảy tám người mang theo nha đầu của mình, trùng trùng điệp điệp cũng tới mười mấy người, dọc theo đường đi cười cười nói nói tiến về phía vườn mai. Còn chưa vào vườn, từ xa đã ngửi được một trận thơm ngát, quanh quẩn như có như không, chỉ nhàn nhạt như muốn gọi người đến gần, càng gần lại càng thấm tận đáy lòng.

Chờ đến trước mặt liền thấy rõ cả vườn mai đỏ nở rộ từng chùm, giống như những ngọn lửa cháy giữa đất trời. Ziendan<le:quy;don> Những bông tuyết phất phơ trong gió thỉnh thoảng lại vương trên cánh hoa, lấp lánh trong suốt, cùng với nhụy hoa như hoàng ngọc, cánh hoa tựa bảo thạch, hợp lại với nhau càng thêm đẹp vô cùng, vừa thanh lệ lại kiên cường, không biết là tuyết tôn mai hay là mai nâng tuyết, thực giống câu “Nước soi nghiêng bóng mai gầy. Dưới trăng hương nhẹ thoảng bay trong chiều.” Như tiên cảnh vậy!

Triệu Tình Lam chỉ cảm thấy mát lạnh, hương mai như muốn khiến cốt tủy cũng hóa băng thanh ngọc khiết, nàng không kìm được, lại gần, hít sâu một hơi.

“Lam muội muội thích nhất là Mai Ngọc Nhụy, giờ thấy nhiều vậy hẳn là rất thích đi.” Vũ Dung cười, nói.

“Muội thích nhất Mai Ngọc Nhụy này, mùi thơm mát lạnh cùng với sắc hoa đỏ thắm. Mỗi lần đặt mình trong đó, muội lại cảm thấy tâm hồn khoan khoái.” Triệu Tình Lam cười, nói.

“Ta lại cảm thấy Mai vàng tốt hơn, Mai Ngọc Nhụy này có cái gì tốt, chẳng qua là trông đẹp chút, mùi hương sao bằng được Mai vàng.” Tô Diễm Hồng nói.

“Ta không thích mùi Mai vàng, quá nồng, giống như là rượu vậy, hơn nữa màu sắc Mai vàng cũng khó nhìn.” Vũ Bình cười, nói.

“Ta thích nhất Mai trắng, màu sắc được, mùi hương cũng được, so với Mai hồng thì không đẹp bằng, nhưng lại nhiều hơn mấy phần tĩnh lặng, so với Mai vàng tuy kém chút rực rỡ nhưng lại thêm mấy phần nhẹ nhàng.” Lúc này Nhuế Tuyết vốn ít nói lại chợt mở miệng.

Triệu Tình Lam nghe vậy chợt cảm thấy Mai trắng trong miệng Nhuế Tuyết cũng giống như bản thân nàng ta vậy, đều một dạng thanh thanh đạm đạm, hết sức yên tĩnh, dường như không tranh với đời, quả đúng là kiểu người gì thì thích hoa dạng ấy.

“Mặc dù Mai trắng tốt nhưng trong tuyết lại không nhìn ra điểm gì nổi bật, chỉ toàn một màu, nhìn cũng không rõ. Vẫn là Mai Ngọc Nhụy này đẹp nhất, màu sắc diễm lệ giống như là những đám mây đỏ vậy, thật khiến người ta say mê.” Vũ Như cười, nói. Lời này nói xong người cũng đã chạy vào trong rừng mai, chỉ hận không thể lăn lộn luôn trong tuyết.

“Như nhi, muôi cẩn thận một chút, tuyết này rất trơn trượt đấy.” Vũ Bình vội vàng kêu lên.

“Bình tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, muội sẽ cẩn thận.” Vũ Như tiếp tục cười vui vẻ: “Chúng ta tới ném tuyết đi, tuyết này thật hay, muội rất thích.”

“Muội đừng có nghĩ nhân dịp này chơi cho vui, chúng ta tới đây làm khách, muội phải chú ý một chút.” Vũ Dung cười nói.

“Trước giờ muội vẫn vậy mà, chính Ninh tổ mẫu cũng không nói muội không thể vậy.” Vũ Như không để ý nhiều vậy, vẫn tùy ý vui đùa.

Chợt thấy Vũ Như trượt chân, cả người té ngã, Triệu Tình Lam vội vàng chạy đến đỡ, không ngờ vừa đến nơi con bé đã tự mình đứng dậy rồi.

“Tuyết này dày, muội mặc cũng dày, ngã không đau đâu.” Vũ Như cười khanh khách, nói.

Có thể là bị Vũ Như lây nhiễm, Vũ Lạc nắm mấy nắm tuyết rồi ném về phía Vũ Như, Vũ Như sao chịu thua, cũng vội vàng ném lại, vừa nắm tuyết vừa kêu mấy nha hoàn của mình hỗ trợ, sau đó mấy người kia cũng tham dự vào. Chỉ còn xót lại Tô Diễm Hồng và Nhuế Tuyết là còn đứng ở ngoài.

Cho tới giờ Tô Diễm Hồng vẫn cảm thấy chuyện như vậy chẳng có chút ý nghĩa, còn Nhuế Tuyết thì từ nhỏ vốn đã quy quy củ củ, nàng luôn cảm thấy là đại gia khuê tú thì phải biểu hiện như vậy mới đúng, việc chơi đùa này chỉ có nữ tử nông thôn mới làm, nếu làm theo thật khiến nàng mất thân phận, nhìn thấy mấy tỷ muội Sầm gia như vậy, nàng không khỏi nhíu mày.

“Diễm Hồng, Nhuế Tuyết, hai người các ngươi cũng lại đây chơi đi.” Vũ Bình cười gọi, thế nhưng hai người vẫn không chịu lại.

Vũ Dung, Vũ Bình náo loạn một lúc cũng cảm thấy mệt, lúc này mới yên tĩnh lại, còn Vũ Như và nha đầu của mình vẫn còn đang muốn nghiên cứu đắp người tuyết mới thôi.

“Đùa một chút lại cảm thấy ấm hơn không ít, đúng là không lạnh nữa rồi.” Vũ Lạc cười nói, vừa cười vừa phủi đi tuyết bám trên y phục.

“Chúng ta qua đình bên kia đi, các ngươi đùa nghịch một thời gian sợ là ra mồ hôi, trong đình có lò sưởi, vào đó nghỉ một lát.” Lee:Qu y?Dd oon Nhuế Tuyết là người cẩn thận, cười nói với mấy người.

“Làm khó Nhuế Tuyết muội muội nghĩ cần thận như vậy, quả nhiên chính là người chu đáo biết chăm sóc người khác.” Vũ Bình cười, nói: “Chúng ta qua đó đi, bằng không lát nữa nhiễm lạnh lại không tốt.” 

Mấy người cười cười nói nói, vui vẻ đi về phía đình, có điều Vũ Như không chịu qua, chỉ cười nói: “Các tỷ cứ đi trước đi, muội ở đây làm người tuyết.”

“Mọi người đi trước đi, muội ở đây làm người tuyết với Như nhi, đợi con bé nghịch đủ rồi muội sẽ mang nó qua đó tìm mọi người.” Triệu Tình Lam thấy Vũ Như chơi vẫn chưa đã, cũng không muốn con bé mất hứng, vì vậy nói.

“Vậy cũng tốt, nha đầu đầu này sức khỏe tốt, ta không có sức để chơi tiếp với nó nữa rồi.” Vũ Dung gật đầu nói.

“Lam tỷ tỷ, chúng ta đắp người tuyết cao như vậy được không?” Vũ Như giơ tay lên trước ngực mình, vừa ước lượng vừa nói.

“Được, muội muốn đắp cao bao nhiêu cũng được, tỷ đều đắp với muội, nhưng đợi lát nữa tay bị lạnh, cũng đừng có khóc đó.” Triệu Tình Lam cười, nói.

“Muội mới không vậy đâu.” Vũ Như vừa cười vừa chạy ra xa: “Muội muốn gom thật nhiều tuyết đến chỗ này để đắp.”

“Được, muội đi lấy tuyết đi, tỷ ở đây đợi muội.” Triệu Tình Lam ngồi xuống, cẩn thận kéo tuyết đến trước mặt vỗ vỗ.

Tiếng giày da dê của Vũ Như giẫm trên tuyết càng ngày càng nhỏ, hẳn là đã đi khá xa, Triệu Tình Lam vội vàng hô: “Bên này nhiều tuyết vậy, sao muội còn chạy đi xa thế?”

“Lam tỷ tỷ, chúng ta qua bên này đi, tuyết bên đó mới bị chúng ta giẫm hỏng rồi, bên này tốt hơn.” Từ xa truyền đến tiếng Vũ Như trả lời.

Triệu Tình Lam không còn cách nào, chỉ đành nương theo tiếng Vũ Như đi tới, chợt nghe Vũ Như ai u một tiếng.

“Muội lại ngã à? Sao lại không cẩn thận vậy?” Bởi vì trong vườn còn thấp thoáng núi giả nên lúc này Triệu Tình Lam không nhìn thấy Vũ Như đâu, chỉ vội vàng hỏi lại, vừa hỏi vừa chạy về phía núi giả.

Hết chương 117!
Bình Luận (0)
Comment