Thông Thiên Vũ Hoàng (Dịch)

Chương 32 - Ta Giết

Trác Vũ sắc mặt ngưng trọng, cảm thụ 4 phương truyền đến cỗ sát ý mãnh liệt, trong lòng hắn tức giận trùng thiên!

Sáu người này, đều là dùng kiếm pháp trí mạng công kích hắn, đến từ 6 phương hướng khác nhau, đây là chắc chắn phải chết.

"Lẽ nào bởi vì xuất thân của ta, liền muốn đuổi tận giết tuyệt đối với ta sao?" Trác Vũ lạnh lùng nói, song quyền nắm chặt, cả người không khỏi bắt đầu rung động, hắn đang tức giận!

Dưới cái nhìn của hắn, nếu như chỉ là muốn cướp đoạt phù hiệu, căn bản sẽ không dùng tới đòn sát thủ như vậy. Thế nhưng, bởi vì xuất thân của hắn không phải con cháu danh môn nên người ta không đem sinh mệnh hắn để vào trong mắt, có thể tùy ý giết hắn!

Lúc Trác Vũ rời khỏi Xà thôn, đã thề không để cho sinh mệnh mình gặp phải uy hiếp, phải đem những người giẫm lên tính mạng của hắn toàn bộ giết chết!

Sáu chuôi kiếm vô cùng sắc bén đồng thời đâm vào trên người Trác Vũ, phân biệt đâm vào tim, phổi, thận, yết hầu, đan điền của hắn.

Thế nhưng Trác Vũ vẫn chưa chết, đến máu cũng không có chảy ra, đôi mắt hắn lập loè sát ý mạnh mẽ, nhìn chòng chọc vào Lăng Vân.

Lăng Vân ngây dại, 5 tên khác cũng ngây dại, bọn họ không nghĩ đến một người bị đâm đồng thời vào mấy chỗ hiểm yếu mà còn có thể sống! Điều này vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ, đột nhiên từ trong đáy lòng bọn họ bốc lên một cỗ âm thầm sợ hãi!

"Các ngươi đều phải chết!" Trác Vũ tê hô một tiếng trầm thấp mà lạnh lẽo, một cổ sát ý vô hình tràn ngập ra.

Lúc này, Lăng Vân và 5 tên khác lần thứ hai sợ hãi, nguyên bản lợi kiếm đâm vào thân thể Trác Vũ trong nháy mắt biến mất rồi!

"Đều đi chết đi!"

Theo âm thanh lạnh lẽo của Trác Vũ, thanh phá kiếm chớp mắt xuyên qua yết hầu Lăng Vân!

Kiếm lập tức được rút ra, máu tươi tung toé, sương máu tràn ngập, trùng kích linh hồn mọi người xung quanh...

Lăng Vân trừng mắt chết đi, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không rõ, không cam lòng, không tin. Đến chết hắn cũng không biết tại sao Trác Vũ không bị đâm trúng! Ngược lại là chính mình lại bị giết!

Trác Vũ vặn người một cái, lạnh lùng quét qua 5 tên thiếu niên đang ngây ngốc.

Tiếp xúc cặp mắt phẫn nộ đỏ chót của Trác Vũ, bọn họ cả người không khỏi run lên, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, bọn họ đều là con cháu danh môn đến từ Đại Tấn, Lăng Vân chính là thủ lĩnh của bọn hắn, mà bây giờ Lăng Vân lại bị một chiêu kiếm giết chết. Để bọn hắn sợ hãi chính là Trác Vũ vừa nãy rõ ràng bị 6 thanh kiếm đâm vào nhưng không chết, hơn nữa lợi kiếm của bọn họ bỗng nhiên biến mất rồi!

Thân thể Trác Vũ dần dần Ảnh Hóa, giống như biến thành trong suốt vậy, chỉ có thanh phá kiếm dính máu vẫn ở trạng thái thực thể!

Chớp mắt một cái, thân thể Trác Vũ quỷ mị vọt đến trước người một tên thiếu niên, yết hầu thiếu niên kia lập tức nhiều thêm một cái lỗ máu!

Rút kiếm, lại một trận sương máu phiêu tán!

"Ngươi... Ngươi... Không phải là người." Cách đó không xa một tên thiếu niên run rẩy điên cuồng hét lên, vừa mới dứt lời, Trác Vũ đã đi tới trước mặt hắn, hắn trừng lớn hai mắt đầy sợ hãi, lúc này hắn chỉ cảm thấy tử vong đã gần kề.

Đây chính là cảm giác sợ hãi! Làm người điên cuồng sợ hãi! Cái này cũng là cảm giác Trác Vũ rất căm hận!

Một kiếm xuyên qua yết hầu! Trác Vũ nếu giết chết Lăng Vân thì không có ý định thu tay lại! Vừa nãy đám người kia muốn lấy mạng hắn, hiện tại một cái đều trốn không thoát!

3 tên thiếu niên khác phản ứng lại, bọn họ biết nếu không chạy thì sẽ bị quái vật trước mắt giết chết!

Nhìn 3 tên thiếu niên vội vàng chạy trốn, Trác Vũ cười lạnh một tiếng, dụng tâm niệm khống chế thân thể của mình, hướng bọn họ bay đi...

Mấy cái nháy mắt, 3 người nguyên bản cao cao tại thượng, tiền đồ vô lượng, trên yết hầu có thêm một cái lỗ máu!

Trong rừng rậm râm mát tảng ra mùi máu tươi nồng đậm, trên mặt đất sáu tên con cháu danh môn chết không nhắm mắt, bọn họ tại thời điểm còn sống là cao cao tại thượng Đại thiếu gia, nhưng sau khi chết rồi cũng chỉ là một bộ thi thể lạnh lẽo.

18 cái phù hiệu, Trác Vũ tuyệt đối có thể đi vào Tinh Vũ viện rồi!

Giết chết 6 người này, Trác Vũ cũng ý thức được tương lai chính mình sẽ vô cùng phiền phức. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng bình tĩnh lại, đem tài vật trên người 6 người này tất cả đều thu vào trong túi, sau đó rời đi. Trong lòng hắn không có nửa phần kinh hoảng, hắn căn bản không sợ gia tộc 6 người này đến trả thù hắn!

Nếu không phải hắn có Ảnh Hóa thần thông, tại thời khắc mấu chốt phát động Ảnh Hóa, thì nguời nằm ở nơi này sẽ là hắn, hơn nữa khả năng sẽ chết thảm hại hơn.

Trong rừng chết mất 6 người, việc này cũng tuyệt đối không che giấu được, bất quá giáo đầu Tinh Vũ viện tại trước lúc kiểm tra cũng đã nói, ở trong này sống chết đều do chính mình phụ trách, không liên quan Tinh Vũ viện.

Huống chi những con cháu danh môn này tâm cao khí ngạo căn bản không cho là mình sẽ chết đi, bọn họ có lợi khí cao quý nhất, đan dược chữa thương hay nhất, vũ kỹ cao cấp nhất, cùng thực lực không tầm thường, bọn họ cho rằng chỉ có người khác bị giết mà thôi!

Chỉ cần đi vào Tinh Vũ viện liền sẽ an toàn, Trác Vũ từ trên thân thể 6 người kia đã lấy được đầy đủ tiền tài, đủ giao nộp học phí, lúc này hắn đang nằm nghỉ ngơi trên một cái cây rậm rạp.

Hắn biết nhân vật vừa nãy giết chết, đều là con cháu đại gia tộc bên trong Đại Tấn vương triều.

Nhưng Trác Vũ lúc này lại rất bình tĩnh, không đem chuyện vừa rồi để trong lòng, hắn đang dự định tương lai tiến vào Tinh Vũ viện sẽ làm gì trước tiên.

"Đầu tiên là tìm một ít sách để làm rõ tình huống Càn khôn châu, đem Noãn ngọc lấy ra, sau đó sẽ học tập một ít vũ kỹ lợi hại. Sau đó sẽ tìm phương pháp nhanh chóng tăng lên thực lực, chờ đạt tới Tiên thiên võ cảnh sẽ đi gặp Đổng Y Quân."

"Đúng rồi, trong cơ thể ta còn có một thanh kiếm vô cùng lợi hại, trong thanh kiếm kia có tu luyện tâm đắc của Hắc đại thúc, cái này đối với ta nhất định có giúp đỡ rất lớn, không biết phải tới khi nào mới có thể làm cho thanh kiếm kia đi ra."

Trác Vũ chợt nhớ tới thanh kiếm kia, cùng với lời nói lúc Hắc Thiết Tượng tặng cho hắn.

Hắn ra đi cũng đã hơn một năm, nhưng lại chưa từng nghe nói qua cái gì Ma môn, Ma đạo, cho nên hiện tại hắn còn chưa hiểu rõ Ma môn, Ma đạo là gì.

"Đùng, đùng, đông" tiếng chuông vang lên, vòng kiểm tra thứ ba cũng tuyên cáo kết thúc, Trác Vũ trên tàng cây nghỉ ngơi hơn một canh giờ, bên trong đám người tham gia kiểm tra nhẹ nhàng nhất chính là hắn.

Nhớ tới tiếng chuông, Trác Vũ dùng một mảnh vải rách gói kỹ phù hiệu lại, chậm rãi đi ra rừng rậm. Đi tới quảng trường Tinh Vũ viện, lúc này hắn cũng thấy trong quảng trường tụ tập một nhóm lớn, hắn là người cuối cùng trở về. Để hắn kinh ngạc chính là trên mặt đất còn có 6 bộ thi thể, đây chính là đám người Lăng Vân bị hắn giết chết kia.

Trong quảng trường mọi người, sắc mặt đều vô cùng khó coi, bởi vì 6 người chết này bối cảnh đều vô cùng thâm hậu. Những người này chết rồi, tất cả người tham gia kiểm tra đều khó tránh khỏi bị hoài nghi.

Trác Vũ cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, bởi vì hắn đã nhìn thấy một lão giả tóc trắng xoá đang kiểm tra 6 thi thể, lão giả này làm cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, là một nhân vật vô cùng lợi hại!

Bởi vì Trác Vũ là một thợ rèn, tự nhiên không bị để mắt đến, ai cũng sẽ không hoài nghi một thợ rèn có thể giết chết được 6 thiếu niên xuất thân danh môn.

"Bọn họ đều bị một chiêu kiếm xuyên qua yết hầu, kiếm pháp rất phổ thông, nhưng cũng rất trực tiếp, không chút nào dây dưa dài dòng, lực đạo cũng vừa đủ, không có thương thế khác. Mà vết thương rất kỳ quái, thật giống như là bị một thanh kiếm kiếm không có mũi đâm vào, lại có một điểm, bọn họ trước khi chết, giống như đang sợ hãi cái gì." Lão giả nhíu mi nói.

"Mọi người đã đến đông đủ, 6 người này là giết? Yên tâm đi, chúng ta sẽ không truy cứu, dù sao đao kiếm không có mắt." Lão giáo đầu nói, sau đó dùng cặp mắt như liệt ưng quét qua mọi người.

"Ta giết!" Trác Vũ thản nhiên nói, dáng vẻ hắn căn bản không giống người vừa giết 6 người, ngược lại là giống như giết chết vài con gà mái.

Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ trên người hắn, đều tràn đầy kinh nghi cùng khiếp sợ.

Bình Luận (0)
Comment