Thống Ngưỡng (Đau)

Chương 30

Biên tập: Rosa

Nghê Già xách túi ra ngoài mới phát hiện hôm qua mình mang giày cao gót.

Lúc này, nhìn cô thế nào cũng giống mấy cô gái ở hộp đêm chứ không phải tham gia đại hội thể dục thể thao.

A! A! A!

Nghê Già đứng dưới lầu, cảm thấy mình sắp bùng nổ.

Cô quay đầu, tòa nhà phía sau cao chọc trời, cô đã không nhận ra cửa sổ nào là nhà của Trần Kính Sinh.

Cô phát hiện lúc nào mình cũng nổi giận đùng đùng đi ra khỏi nhà cậu.

Duyên phận chết tiệt, kì diệu không thể tả.

Tiểu khu rất lớn, cây cối um tùm, Nghê Già rẽ bảy rẽ tám mới tìm được cổng lớn.

Cô book taxi, vừa chạy nhanh đến cổng vừa gọi điện cho lớp trưởng, vừa chuyển máy cậu ta liền hét lớn: “Cậu ở đâu thế, bà cô của tôi ơi?”

“Tôi đến ngay.” Nghê Già đứng ở ven đường, tóc đã hoàn toàn không ra hình dáng, cô dứt khoát kéo dây chun xuống.

“Cậu còn chưa tới trường?” Giọng của lớp trưởng lại đề cao quãng tám, Nghê Già nhất thời cảm thấy bên tai như đang đốt pháo.

“Cậu có thể tới nhanh được không? Phần thi tám trăm mét lùi lại rồi, hạng mục trước còn chưa thi xong, khối 12 đẩy ra sau. Tôi giúp cậu kiểm tra trước, cậu mau tới đi!”

Nghe thấy lùi lại, Nghê Già mới nhẹ nhàng thở ra: “Đẩy ra sau đến mấy giờ?”

“Không nhiều đâu! Nhanh nhất là 10h bắt đầu, cậu nhanh lên!”

“Biết rồi.”

Nghê Già cúp máy, taxi vừa mới book cũng đến, cô nhanh chóng lên xe, không nói đi trường cấp 3 Thập Lục, mà nói địa chỉ nhà.

Thấy tài xế cau mày, Nghê Già ngả lưng ra sau: “Chú bấm đồng hồ đi, tốn bao nhiêu cũng được, chạy nhanh chút, tôi đang vội.”

Giọng nói của cô không tốt, sắc mặt cũng rất tệ, tài xế lẩm bẩm một câu, đổi hướng chạy, không nói gì thêm.

Một đường không nói gì.

May mà không kẹt đường, hơn mười phút sau, Nghê Già trả tiền xuống xe, chạy như điên về nhà trên đôi giày cao gót.

Vừa vào nhà, Nghê Già liền cởi đồ, từ cửa đến phòng ngủ, đồ đạc bị cô vứt lộn xộn ra sau.

Cô trần truồng mở tủ quần áo ra, thay một bộ đồ thể thao, sau đó đến trước gương rửa mặt lại, bôi kem dưỡng ẩm, đánh phấn nền.

Cô bị cảm, sắc mặt rất kém, cả người trông ủ rũ.

Hôm nay người nhiều, nhất định phải trang điểm.

Che đi quầng thâm nhàn nhạt, dùng thỏi son màu đậm giấu đi đôi môi khô nứt, trên má vẫn là hơi cố tình đánh đậm chút má hồng.

Nghê Già nhìn mình trong gương, ra sức vỗ vào mặt, mãi đến khi đánh ra màu đỏ ửng, cả khuôn mặt mới bớt trắng bệch hơn.

Lúc chạy đến trường đã là 9:50.

Trận đấu của các khối khác chỉ còn một vòng cuối cùng.

Xung quanh đường băng chen đầy người, trong đám người, Nghê Già trông thấy lớp trưởng đang khua khua cái bảng hạng mục trong tay.

Cô đi qua.

Hạng mục hôm nay có rất nhiều bạn học cùng khối, vài người phụ trách hậu cần đều vây quanh vận động viên, trên tay cầm áo khoác, nước khoáng, ai ai cũng hưng phấn và ồn ào.

Lúc Nghê Già tới, lập tức bị cái vòng tròn líu ra líu rít kia bao lấy.

Một nữ sinh bước nhanh tới, dùng kim băng cố định miếng vải in tên và số thứ tự của cô ở sau lưng rồi vỗ nhẹ, “Lát nữa cố lên nhé!”

Nghê Già nhẹ nhàng gật đầu, đáy lòng có chút gợn sóng.

Cô đã phiêu bạt quá lâu, hình như đây là lần đầu tiên, cô có loại cảm giác tập thể.

Một bình nước thoáng qua trước mặt, Nghê Già quay đầu, nhìn thấy Trình Thạc mặc một chiếc áo khoác màu huỳnh quang.

Cậu ta ném bình nước đến, Nghê Già vô thức tiếp lấy, sau đó mới thấy, trên cổ tay cậu ta là vòng tay vận động mà tối qua cô tặng.

Nghê Già đột nhiên có linh cảm xấu.

Có lẽ cô đưa sai quà rồi.

Trình Thạc không chú ý tới vẻ mặt của cô, cười hỏi: “Sắc mặt cậu nhìn không tốt lắm? Hồi hộp sao?”

Nghê Già: “Không có.”

Tình huống có thể khiến cô hồi hộp rất ít.

Trình Thạc coi cô là ngượng ngùng nhưng vẫn cậy mạnh, nói tiếp: “Không sao đâu, thả lỏng người đi, lát nữa nhớ điều chỉnh hơi thở, ba bước hít vào, ba bước thở ra, lúc chạy bộ chú ý đánh tay…”

“Tôi biết rồi, cám ơn.”

Nghê Già nghe mà da đầu đau, mấy học sinh năng khiếu cô quen hồi trước, EQ cao, miệng ngọt, ai cũng lãng mạn, hiểu phụ nữ hơn cả phụ nữ, vậy mà sao đến cái cậu Trình Thạc này, khơi thông lại khó khăn như vậy?

Để khiến câu cắt ngang kia không quá cố ý, Nghê Già lại hỏi: “Triệu Như đâu, sao không thấy cậu ấy.”

Trọng điểm là, cô phát hiện Sở Lê không tới.

Vẻ mặt Trình Thạc thu bớt lại: “Không biết.”

“Không biết?”

“Ừm.” Cậu ta liếc cô một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác, “Chúng tôi cãi nhau.”

Nghe vậy, linh cảm xấu kia càng phát ra mãnh liệt.

Nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Triệu Như ngày hôm qua, mọi thứ đều trở nên hữu tích khả tuần[1]

[1] chỉ chuyện đã tìm ra từ một manh mối.

Đoán chừng Triệu Như đã xem cô là tình địch.

Nghê Già không lắm miệng hỏi, cô quay lưng lại, nhìn trận đấu, giả vờ không nghe thấy cậu ta nói gì.

Cô vốn ghét dính vào mấy mối quan hệ cấm kị và khó hiểu như vậy. Lười giải thích, cũng không muốn tranh đoạt với ai.

Bọn họ yêu hay hận thì liên quan gì đến cô?

Nhưng Nghê Già chưa bao giờ nghĩ tới, mấy chuyện hôm qua sẽ trở thành nguyên nhân, gây ra hậu quả tai hại về sau, khiến cô đau khổ cả đời, khiến cô phải trả giá vì những sai lầm mình đã gây ra.



Trận đấu trước nhanh chóng kết thúc, đến lượt thi tám trăm mét nữ của khối 12.

Lớp trưởng rất hồi hộp, liên tục đẩy mắt kính, “Không sao, đừng hồi hộp, cứ chạy là được, thứ hạng không quan trọng.”

Nghê Già lặng lẽ cười, rốt cuộc là ai hồi hộp đây?

Cô liếc mắt nhìn xung quanh, không bắt được thứ gì đặc biệt.

Cậu thật sự không tới.

Nghĩ đến dáng vẻ vừa hung ác vừa dữ tợn của cậu sáng nay là Nghê Già lại cảm thấy rất tức tối.

Tính khí lúc rời giường của người này đáng sợ hơn cô tưởng, khi gắt gỏng lên thực sự là long trời lở đất.

Tốt xấu gì tối qua cậu cũng đè cô xuống hôn, thật sự là đồ hai mặt.

Tên khốn!

Nghê Già lắc đầu, đi theo đám người đến đường băng.

Bảy đường băng bảy người, từng người một đứng vào chỗ, tầm nhìn và không gian bỗng chốc rộng mở ra.

Sự tồn tại của Phàn Nhân khiến Nghê Già cả người sục sôi.

Đây là một loại khao khát chiến thắng đã mất từ lâu, mạnh như lửa, đốt cháy toàn thân, làm trái tim cô nhảy nhót lên.

Sáng nay, Phàn Nhân chỉ biết mình và Nghê Già chung một tổ, lúc nhìn thấy hai chữ kia trên danh sách dự thi, trong nháy mắt, sự chua xót không thể diễn tả lấp kín trái tim.

Cô ta ghen tị với Nghê Già, không muốn thừa nhận, lại xót đến đỏ mắt.

Với Phàn Nhân, Trần Kính Sinh giống như một giấc mơ nhẹ nhàng vui vẻ, vì cậu quá khó để tiếp cận, không thể chiếm được, không thể có được, cho nên dù có mất đi sự kiêu ngạo, cô ta cũng bằng lòng duy trì đoạn quan hệ tuy ngắn ngủi nhưng kích thích này.

Giấc mơ kia hoang đường mà ướt át, làm người ta không thể tự kềm chế, cũng như cảm giác Trần Kính Sinh mang tới cho cô ta vậy.

Cho nên, sau khi nhìn Nghê Già phá vỡ tất cả những điều không thể của Trần Kính Sinh, cô ta liền nảy sinh vô số đóa hoa màu đen với cô.

Người như Nghê Già, thật sự là thiên địch của rất nhiều nữ sinh.



Nghê Già đứng tại chỗ làm nóng thân, trên sân thể dục đột nhiên vang lên một trận ồn ào.

Nghê Già cứ nghĩ đó là hiệu ứng khi Phàn Nhân ra sân, nhưng thính lực của cô tốt, trận ồn ào này rõ ràng phát ra từ đám nữ sinh.

Cô quay đầu đi tìm, quả nhiên trông thấy một dòng người đang di chuyển về phía đài quan sát gần đường băng của cô.

Tống Chương ôm vai cậu, đang cùng cậu cười đùa cái gì đó, người sau vừa nhạt nhẽo vừa lạnh lùng, nhìn biểu cảm, đoán chừng hoàn toàn không nghe vào.

Xung quanh bọn họ, là đám hồ bằng cẩu hữu khối 11 – một đám luôn luôn tụ năm tụ bảy gây sóng gió.

Quả thực là tiêu chuẩn lên sàn của bọn họ.

Nghê Già càng nhìn càng thấy không đúng, chiếc áo thun trắng trên người Trần Kính Sinh, không phải là thứ chết tiệt mà tối qua cô mặc sao?

Con bà nó.

Đồ bệnh hoạn.

Sáng sớm còn bóp cổ bảo cô cút đi.

Bây giờ lại âm thầm mặc lại đồ cô đã mặc?

Còn không phải đến xem cô thi đấu?

À, cũng không nhất định là vì cô, nơi này còn có Phàn Nhân – nhân tình của cậu mà.

Cũng may Nghê Già định lực đủ mạnh, nữ sinh xung quanh đều đang kích động, cô hờ hững thu mắt lại, điều chỉnh tốt tư thế xuất phát.

Ai đó nói ‘chỉ cần liếc mắt là thấy bạn trong biển người’ đều là giả, ánh mắt Trần Kính Sinh căn bản không hề liếc qua cô.

Nhưng Nghê Già không sao cả, cậu có thể đến, đã là tự làm mất mặt rồi.

***

“Ôi cha, nhìn thấy không, Nghê Già sắp chạy rồi.” Tống Chương đặt mông ngồi kế bên Trần Kính Sinh, cằm chỉ vào điểm xuất phát trên đường băng.

Trần Kính Sinh vẫn không nhìn, sau khi ngồi xuống liền lấy di động ra bấm.

Cứ như không thèm quan tâm đến trận đấu bên dưới.

“Thấy thấy, dáng người của chị Nghê Già đẹp thật.” La Kiệt tiếp lời, nhìn đến hưng phấn bừng bừng, “Trước đây em cảm thấy người đẹp nhất khối 12 hẳn là Phàn Nhân, hiện tại em muốn bầu cho chị Nghê Già một phiếu.”

“Đúng vậy, thần thái như vậy cũng phải hai thước tám.” Một nam sinh khác phụ họa, “Nghê Già nhìn hư hỏng hơn Phàn Nhân, có lực công kích, dù Phàn Nhân có xinh đẹp, nhìn nhiều cũng sẽ cảm thấy bình thường.”

“Hai tụi mày thôi đi.” Tống Chương quay đầu, cho mỗi người một cú, “Xoi mói hai nữ sinh, tụi mày rảnh lắm đúng không? Người ta đẹp hay xấu cũng không phải của mày.”

“Đúng đúng, là của anh Sinh.” La Kiệt cười nhạo, “Vẫn là anh Sinh trâu bò nhất.”

Trần Kính Sinh cũng không ngẩng đầu, chỉ phun ra một chữ, “Cút.”

“Hắc, mày cũng đừng nói, anh Sinh thật sự trâu bò.” Tống Chương vô cùng vui vẻ, sáp lại gần, giọng điệu đê tiện, “Cậu thích em nào?”

Trần Kính Sinh quay đầu nhìn cậu ta, một bên mí mắt nhấc một nửa, một bên cuộn lên, một cao một thấp, ánh mắt thẳng tắp, rất sắc bén, nhìn thế nào cũng có chút uy hiếp.

Hai chữ đơn giản, rõ ràng: câm miệng.

Tống Chương xua tay: “Tôi không nói nữa.”

Trần Kính Sinh thu mắt, một lần nữa nhìn di động.

Tống Chương yên lặng một lát, cuối cùng không nhịn được mà hét lên: “Cậu đừng nhìn di động nữa, mẹ nó, muốn lên mạng thì đừng đến đây, đến rồi lại không xem, cậu không thấy kì cục à?”

Trần Kính Sinh hiếm khi không phát hỏa, mặc kệ người ta lải nhải, không rên một tiếng.

Cuối cùng cậu cũng chịu ngẩng đầu nhìn, kiềm chế nhiều lần, vẫn không kiềm chế được ánh mắt tham lam.

Cô đã đổi bộ đồ khác, áo thể thao màu trắng rộng thùng tình, bên dưới là một chiếc quần bó sát màu đen, ôm lấy đường nét hoàn mỹ, mượt mà, không một chút mỡ thừa, bờ mông tròn như trái đào, giống như tập gym mà có vậy.

Đôi chân vừa thon vừa thẳng, kích cỡ đều nhau, bắp chân lõm vào trong, độ cong cực kỳ xinh đẹp.

Cô còn trang điểm, vạn vật chớp mắt phai màu, chỉ còn một mảnh đỏ thắm trên môi cô.

Lúc này đổi thành cô đứng trên đường băng, cậu ở nơi khác nhìn cô.

Nghê Già đâu chỉ đẹp.

Hiên tại, mỗi lần nhìn cô, cậu đều sợ toàn bộ lý trí của mình sẽ sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment