Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 388


CHƯƠNG 388: LÀM THUYẾT KHÁCH CHO NHỊ CA


Editor: Luna Wong

Dạ Quân Ly nghe lời này, sắc mặt lại phát lạnh lạnh giọng trách mắng: “Không cho phép đi.”


Hắn ngẩng đầu liếc Dạ Mạch Hàn một mắt, thanh âm mang theo trầm thống: “Nhị ca, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi. Ngươi biết rõ phụ hoàng hắn chưa từng thích ngươi, nếu như ngươi tiến cung từ hôn, dưới cơn nóng giận có lẽ hắn sẽ giết ngươi, ngươi có nghĩ tới hay không?”


“Tam đệ, ta là đi tạ ân, không phải đi từ hôn.” Dạ Mạch Hàn tiếu ý nhàn nhạt nói, sắc mặt vẫn là hình dạng bất cần đời.



Dạ Quân Ly giận dữ, sắc mặt có chút khó coi chất vấn: “Nhị ca, chuyện này chúng ta bàn bạc kỹ hơn rồi npó, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”


“Tam đệ ngươi có biện pháp tốt hơn sao?” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn có chút u chìm, nhìn Dạ Quân Ly.


Dạ Quân Ly khe khẽ thở dài, đưa tay lôi kéo cánh tay của hắn vào vương phủ, vừa đi vừa nói: “Nói chung, ân này ngươi có thể đi tạ, không vì ta, ngươi cũng phải suy nghĩ cho Cố hoàng hậu, nếu như ngươi chọc giận phụ hoàng, có trái cây gì tốt? Chuyện này chúng ta thương lượng lại, sẽ có biện pháp mà.”


Dạ Mạch Hàn mím môi, nhìn Mạnh Thanh Hoan một bên, đột nhiên nói: “Kỳ thực ta cảm thấy, nếu ta thú Thanh Hoan cũng không có cái gì không tốt, cũng không biết tam đệ ngươi có nỡ hay không?”


Tay của Dạ Quân Ly nắm cánh tay hắn hơi trầm xuống, hắn ngước mắt ánh mắt bén nhọn quét Dạ Mạch Hàn một mắt, thanh âm bất đắc dĩ nói: “Nhị ca, kỳ thực ta rất hiếu kỳ, nếu như ngươi thích một người sẽ biến thành cái dạng gì? Chẳng biết vị công chúa Tiêu gia kia có thể thu lòng của ngươi hay không?”


Khóe môi của Dạ Mạch Hàn nhẹ nhàng run lên, thẳng nở nụ cười: “Ta cũng thật tò mò.”


Mạnh Thanh Hoan nhớ tới lúc đến nhìn thấy người kia, vội hỏi: “Có phải ngươi lại đắc tội Tiêu Thủy Vân không, mới vừa rồi chúng ta ở trên đường gặp nàng, nghe nàng còn đang mắng ngươi.”


Bookwaves.com

Lúc tới nàng ngồi trong xe ngựa, chợt nghe thấy có người đang mắng Dạ Mạch Hàn là tên khốn kiếp, nàng nhất thời hiếu kỳ đẩy mành ra, đã nhìn thấy một cô nương lướt qua từ bên cạnh xe ngựa.



Tuy rằng lạ mặt, nhưng thanh âm kia và giọng mắng chửi người, Mạnh Thanh Hoan lại thấy rất quen thuộc.


Khóe môi của Dạ Mạch Hàn nhẹ nhàng run, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút bất đắc dĩ, hắn khẽ thở dài một tiếng giọng u oán nói: “Nàng xem ta là ngụy quân tử, đã sớm có lòng bất chính với ngươi, nên trong cơn tức giận đi rồi.”


Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, nhịn không được bật cười, tính tình của Tiêu Thủy Vân ngay thẳng, ngây thơ lại có chút đơn thuần, vốn là có phê bình kín đáo với Dạ Mạch Hàn, nhìn đâu cũng đều không vừa mắt.


Kỳ thực, những thứ này theo Mạnh Thanh Hoan, lại là một loại biểu hiện thích khác.

Thích oan gia, liền là như thế này đi!


“Trước đây đều là nhị ca là thuyết khách cho Dạ Quân Ly, lúc này đây liền để cho ta tới làm thuyết khách cho nhị ca đi!” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy Tiêu Thủy Vân là còn chưa thấy rõ tâm ý của mình, nên cần được chỉ điểm một chút.


Dạ Mạch Hàn nhíu mày, dáng dấp như đại địch trước mắt nói: “Sao ta cảm giác, phiền toái của ta tới rồi nhỉ?”



Mạnh Thanh Hoan cười không kiêng nể gì cả, nàng chính là muốn Tiêu Thủy Vân biến thành phiền phức của Dạ Mạch Hàn, để hắn nếm thử tư vị tình yêu đến tột cùng là như thế nào.


Dạ Quân Ly đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ này của Mạnh Thanh Hoan, hắn hơi lộ ra cưng chìu nhìn nàng nói: “Nếu Trường Lan biết, có lẽ còn có thể sẽ cảm kích nàng đó.”


Mạnh Thanh Hoan nhướng nhướng mày, thần sắc nao nao, cũng không biết Trường Lan ở Thánh Dương quốc sống tốt không? Càng không biết duyên phận thuộc về Trường Lan sẽ ở nơi nào?


Nam nhân như trích tiên kia, y tiên công tử ôn nhuận như ngọc kia, nàng là thật hy vọng, hắn có thể hạnh phúc!


Bình Luận (0)
Comment