Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 218

CHƯƠNG 218: LÀ CÔ NƯƠNG

Editor: Luna Huang
“Cẩn thận.” Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mạch Hàn nhắc nhở thiếu niên kia, hắn nhanh chóng vạch chân đá một khối đá cuội trên mặt đất.

Liền thấy một đạo đường cong nhanh như thiểm điện xẹt qua, cục đá kia bay tên, hai cái va chạm trên không trung phát ra một tiếng thanh thúy đã rơi vào mặt nước.

Thiếu niên kia kinh hồn chưa định nhìn hai đóa bọt nước tóe lên trên mặt nước. Mà những hắc y mông diện nhân tay cầm trường kiếm trong rừng cây đối diện đột nhiên thoát ra.

Thiếu niên nhất thời phục hồi tinh thần lại, sốt ruột muốn qua sông, lại bởi vì sốt ruột lòng bàn chân vừa trợt chìm vào trong nước, hắn giãy dụa bò lên, miệng vết thương sau lưng bị bọt nước làm cho đau, hắn cắn răng, lại trọng trọng đi đến chỗ của Dạ Mạch Hàn.


“Công tử, cứu cứu ta.” Thanh âm của thiếu niên dĩ nhiên có chút suy yếu, một tay hắn nắm chặt cánh tay của Dạ Mạch Hàn, ánh mắt khẩn cầu mang theo vẻ hi vọng.

Dạ Mạch Hàn nhíu mi, nhìn chằm chằm cô nương cầu cứu này, bởi vì áo bào ướt đẫm lộ hình thái nữ tử của nàng, là cô nương gia không thể nghi ngờ.

Hắn vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nhìn trên người nữ tử này bị nhiều tổn thương để trái tim không đành lòng.

“Ngươi lui ra phía sau.” Dạ Mạch Hàn bảo nàng lui về sau, dư quang dừng ở trên người thích khách mang theo trường kiếm giẫm lên mặt nước mà đến.

Nàng kia vội vàng lui về sau mấy bước, nhìn Dạ Mạch Hàn từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm nắm tại trong tay.

Một thích khách trong đó nhảy vút cao, trường kiếm trong tay đâm tới chỗ của Dạ Mạch Hàn, Dạ Mạch Hàn lắc mình tránh, linh mẫn thối lui đến lưng thích khách, nhuyễn kiếm trong tay không lưu tình chút nào đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.

Hắc y nhân kia thẳng tắp nằm ở trong nước suối.

Mấy thích khách khác đồng thời vây quanh, Dạ Mạch Hàn một mình ứng đối, nhuyễn kiếm trong tay biến hoá thất thường, không bao lâu năm thích khách một đám ngã trên mặt đất, máu nhuộm dòng suối thành màu đỏ.

Dạ Mạch Hàn ngọc thụ lâm phong, lau máu trên nhuyễn kiếm trên người thích khách, trong lúc vô tình lại phát hiện trên người thích khách lộ ra nửa thanh lệnh bài.


Vọng Thư Uyển.com
Hắn lấy ra quan sát một lát, ánh mắt đột nhiên sắc bén vài phần, đang muốn chất vấn nàng kia là ai, đã thấy thân mình nữ tử trên bờ mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Dạ Mạch Hàn vội vàng đi qua, tham mạch đập của nàng, lập tức bế nữ tử trên mặt đất lên, thẳng ra khỏi rừng.

Mạnh Thanh Hoan rất xa liền nhìn thấy Dạ Mạch Hàn ôm một người lại đây, vẻ mặt nàng kinh ngạc lôi kéo Dạ Quân Ly chỉ Dạ Mạch Hàn nói: “Ngươi mau nhìn.”

Ấn đường của Dạ Quân Ly nhẹ chau lại, cùng Mạnh Thanh Hoan đi tới.

“Đây là có chuyện gì?” Dạ Quân Ly nhìn chằm chằm người hơi có vẻ chật vật trong lòng Dạ Mạch Hàn, không khó nhìn ra đây là một nữ tử, ấn đường của hắn nhảy lên nghi hoặc nhìn Dạ Mạch Hàn.

“Đợi chút sẽ giải thích với ngươi.” Dạ Mạch Hàn nói xong ôm nàng kia đến xe ngựa của Cố Ninh Tuyết, phân phó nàng: “Xử lý miệng vết thương cho cô nương này, giúp nàng đổi bộ y phục, ta đi tìm Trường Lan.”


Vẻ mặt Cố Ninh Tuyết mê hoặc, thấy cô nương này tổn thương rất nặng nàng vội vàng đáp lời, cùng Việt Phong Linh xử lý miệng vết thương cho cô nương này, đổi trang phục.
Không bao lâu, Dạ Mạch Hàn mang theo Trường Lan lại đây.

“Mới vừa rồi ta xem qua mạch, phát hiện cô nương này trúng độc. Nhưng ta cũng không xác định nàng trúng độc gì, cho nên chỉ có thể cho ngươi đến xem.” Mới vừa rồi Dạ Mạch Hàn biết cô nương này trúng độc, nhưng độc gì, hắn không biết, cho nên chỉ có thể thỉnh giáo Trường Lan.

“Được.” Trường Lan lên tiếng.

Cố Ninh Tuyết vội vàng xốc mành lên, nhường đường.

Sau khi Trường Lan lên xe ngựa, ánh mắt quét nhẹ cô nương này, trong mơ hồ hắn cảm giác cô nương này có chút quen mặt, tựa hồ là đã gặp nhau ở nơi nào, chỉ là một thời gian nghĩ không ra.

Bình Luận (0)
Comment