Thôn Thiên Quyền Thánh

Chương 6 - C6

Trúc lâm bị gió thổi qua, phát ra từng âm thanh “xào xạc”, vậy mà khi Cô Thiên Minh đạp lên cành trúc lại nhẹ nhàng như không. Hắn dùng tốc điện quang hoả thạch, thoắt ẩn thoắt hiện giữa trúc lâm, hai tay cũng liên tiếp phóng ra vô số ngân châm.

Thiên Mệnh bị vây trong rừng trúc không ngừng quán thông linh khí lên lòng bàn tay, trái phải liên chưởng đánh bay ngân châm. Nhưng thân thể vẫn không cách nào theo kịp tốc độ khủng khiếp kia, trên người đã bị đâm thành nhím.

Mặc dù ngân châm chỉ dày hơn sợi tóc một ít nhưng do được cố tình chuẩn bị nên khi đâm vào người liền có cảm giác đau đớn dị thường, cảm giác giống như bị lôi điện xuyên qua, vô cùng thống khổ. Nhưng nếu chỉ một thoáng trì trệ hành động lại bị tiếp chục đạo đánh đến, chỉ có thể vừa chịu đựng đau đớn vừa liên tục chống đỡ công kích từ bốn phương tám hướng.

Đây chính là phương thức “luyện tập địa ngục” Cô Thiên Minh tự mình nghĩ ra. Dùng lôi điện nguyên tố ngưng tụ ngân châm, phối hợp với hiểu biết về huyệt đạo của hắn nên mỗi châm đều là không hề sai lệch, trực tiếp cấm vào một trăm lẻ tám huyệt vị trên cơ thể. Dùng lôi điện kích thích huyệt vị tăng cường lưu thông máu, còn tẩm vào ngân châm vô số linh khí để cơ thể nhanh chống hấp thụ. Là phương pháp luyện thể tốt nhất thiên hạ.

Không những vậy, còn bắt Thiên Mệnh phải vận khí chống lại ngân châm chính là muốn y tăng cường khả năng điều khiển khí lực ở nội thể. Tốc độ lại càng là yếu tố khỏi phải bàn đến. Ngày đầu luyện tập Thiên Mệnh không đỡ nổi dù chỉ một châm, nằm trên đất rên la như muốn chết đi sống lại nhưng dần dần hắn cũng đã cải thiện được chút tình hình, đến ngày thứ bảy luyện tập lượng châm trên cơ thể đã giảm đi rõ rệt.

Bên chỗ Lam Thần cũng giống như Thiên Mệnh phải đối phó bạo vũ lê hoa của Cô Thiên Minh, khác ở chỗ y là Ngự Khí cảnh nên cách luyện tập lại chính là ngưng tụ linh khí thành áo giáp bao bộc lấy cơ thể. Nếu Luyện Thể dùng linh khí hóa cứng thân thể thì Ngự Khí lại còn phải phát tán linh khí ra ngoài, tạo nên khí giáp. Nhưng đó là cách thức của phàm nhân, Cô Thiên Minh năm đó phong hóa tuyệt đại, đệ tử tất nhiên cũng không được tầm thường. Hắn buộc Lam Thần không những dùng khí hộ thể còn phải trực tiếp ngưng khí thành ngân châm chống lại lôi châm của bản thân. Việc xem như dễ dàng nhưng kỳ thực là thiên đại khó khăn. Tập trung điều khiển linh khí đã khó vô cùng giờ lại càng phải ngưng tụ nó thành hình, Lam Thần dĩ nhiên cũng phải giật gấu vá vai. Không còn một giây để thở.

Tự thủy lưu niên, đã quá hơn tháng kể từ lúc hai tiểu tử cùng Cô Thiên Minh luyện tập, giờ đây bọn chúng đã tiến bộ không ít. Lam Thần đối với ngự khí đã xem như tùy tâm sở dục, bước dài đến Ngự Khí cảnh, Thập Trọng. Thiên Mệnh cũng là bị vô số lôi châm kích thích, kinh mạch trong nội thể hoàn toàn thay đổi, nồng đậm linh khí, thân thể lúc này cứng cáp đến mức đao thương bất nhập, thực lực cũng tăng vọt lên Luyện Thể cảnh, Thập trọng, ẩn ẩn còn đang dòm ngó cánh cửu Ngự Khí cảnh.

Bên trong rừng trúc lúc này, hai thiếu niên đang đứng đối diện Cô Thiên Minh.

“ Hai ngươi thực lực trong một tháng này tăng tiêna vượt bật nhưng lại chưa từng thực chiến qua. Hôm nay gọi đến là muốn kiểm tra hai người các ngươi. Trong vòng ngàn chiêu nếu có thể đánh trúng ta xem như các ngươi thắng.”

Thiên Mệnh trực tiếp lên tiếng.

“Trình độ của ngươi bỏ xa bọn ta tám con phố. Dù có liều mạng cũng chưa chắc chạm được vào người ngươi.”

Lam Thần hiểu ý sư tôn cũng liền đỡ lời.

“ Ngươi thôi ngốc đi. Ý sư tôn chính là sẽ giảm xuống tu vi, cùng chúng ta so đấu.”

Cô Thiên Minh trực tiếp đánh lên đầu Lam Thần.

“ Tiểu tử ngốc nhà ngươi đúng là giỏi tính kế người khác.”

Ba người một hồi đấu khẩu, Cô Thiên Minh trực tiếp áp chế tu vi xuống Khống Thần cảnh, tế ra mao bút đánh tới.

Lam Thần nhanh nhẹn dị thường, ngân tiên ngang hông nhoáng cái đã xuất ra cản lấy thế công, sau đó múa loạn thành một vòng tròn ngân sắc bao lấy thân thể.

Thiên Mệnh không chịu yếu thế, song quyền lao đến. Trong vòng một tháng này, Cô Thiên Minh đã nói cho hắn nghe rất nhiều chuyện về nhân sinh quan, hắn cũng dần hiểu cái gì là cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua. Hắn cũng được nghe một số chuyện về gia gia lúc trẻ, biết được ông là bậc nào anh hùng, chính là người đã hợp lực cùng Kỳ Lân chống lại Quần Ma Hội. Thiên Mệnh cũng muốn một ngày được giống như vậy, hắn không suy nghĩ cao xa sẽ cứu lấy cả thiên hạ, chỉ mong có thể bảo vệ người bên cạnh bình an vô sự. Nhất là sau khi chứng kiến Mị Nguyệt nhất kích đồ sát Truy Phong Thành, chứng kiến Lam Thần bi thống khi nhìn người thân ngã xuống trước mắt. Nội tâm là tuyệt đối sẽ không muốn để chuyện như vậy tiếp tục tái diễn.

Tay một quyền, chân một cước Thiên Mệnh không ngừng công tới. Lần này hắn xuất thủ đã nhanh hơn lúc giao chiến với Tam Lang gấp mấy lần, thi thoảng còn xuất hiện tàng ảnh.

Cô Thiên Minh như một con đại hồ điệp nhẹ nhàng né trái né phải, từ đầu hắn chỉ muốn né tránh để xem xét năng lực nhưng càng về sau công kích càng thêm phần mãnh liệt đành phải xuất bút đánh ra mấy đạo mực nước.

Thiên Mệnh vậy mà không hề quan tâm, dũng mãnh lao. Cô Thiên Minh thoáng kinh ngạc, hắn biết rõ uy lực một kích kia, nếu đánh trúng thì thương tích cũng không nhẹ. Trong một khắc đó, Thiên Mệnh trực tiếp lộn người, thân thể lăng không tránh thoát mực nước, quyền bên phải đã tụ lực từ lâu cũng chuẩn bị phát động. Lần công kích này hắn đã thập phần tính toán nhưng trong khoảng khắc chân tơ kẻ tóc Cô Thiên Minh đột nhiên hoá thành tàng ảnh, trước mắt ngân tiên không biết từ lúc nào đang đánh tới. Thiên Mệnh trực tiếp kinh hồn, lại trên không lắc mình qua bên trái tránh thoát ngân tiên.

Đối diện Làm Thần cũng là thập phần kinh ngạc, từ nãy đến giờ ngân tiên trên tay bay múa như thiểm điện, Cô Thiên Minh cũng rất vất vả tránh thoát, vậy mà khi một kích sắp đắt thủ thì người trước lại hoá thành Thiên Mệnh.

“ Khá lắm. Khá lắm. Nếu không phải ta dùng chút bí thuật thì đã bị hại ngươi đánh bại rồi.” Cô Thiên Minh lúc này đang đứng trên một ngọn thúy trúc, hai tay chấp ra phiá sau nói.

“ Đa tạ sư tôn đã lưu thủ.” Lam Thần thu hồi ngân tiên, tay chấp thành quyền hướng y bái.

Cô Thiên Minh khẻ cười, nhẹ nhàng bay xuống.

“ Hai ngươi đúng là tiến bộ không ít. Chỉ đáng tiếc, nếu như hai ngươi biết cách phối hợp chắc lão già này đã bại rồi. “

Cô Thiên Minh vừa dứt lời thì giữa hư không vang lên một tràng cười vô cùng ngạo mạn, sau đó một giọng nữ chua ngoa đáp lời.

“ Ngươi vốn đã là kẻ thất bại từ lâu rồi.”

Bầu trời lúc này vậy mà như một mặt kính, vết nứt lan ra khắp nơi, kế đến một hắc động khổng lồ từ từ xuất hiện. Từ bên trong ba bóng người phóng ra ngoài.

Dẫn đầu chính là Mị Nguyệt của tháng trước, thân thể vẫn là khoác thất sắc trường bào, thần thái cao ngạo không hề giảm.

Phía sau nàng là một nam một nữ.

Nam nhân tay cầm theo một cây quạt lớn, bên trên bảo thạch sáng lấp lánh trông có mấy phần hoa lệ. Bộ dáng y cũng rất tiêu sái, quần áo da thú để lộ ngực trần, mái tóc bung xoã trong cũng rất khí phách.

Nữ nhân thì trường bào xanh nhạt, thần thái âm trầm như băng, đặt cùng Lam Thần thật là sứng một đôi. Tay nàng cầm theo tú hoa châm, nép sau lưng Mị Nguyệt không màn đến bất cứ thứ gì.

Nội tâm Cô Thiên Minh chấn động, người đến vậy mà toàn bộ đều là Tạo Vực cảnh, ba vị cung chủ Vạn Hồn Đỉnh. Mị Nguyệt thì không phải bản tới. Hai người kia lần lượt nam nhân Lưu Nhất Phong, nữ nhân Lãnh Hàn Y, đều là cao thủ nhất tuyệt. Hắn hiểu rõ lần này bản thân ắc sẽ khó thoát tử kiếp.

“ Ngươi đó, trốn cũng hay thật. Báo hại ta phải mời đến Lưu cung chủ trợ giúp.” Mị Nguyệt lạnh lùng nói. Mấy ngày trước trở về Vạn Hồn Đỉnh đã đem chuyện gặp được Cô Thiên Phong báo cáo. Kết quả tông chủ nổi giận, phái ra không gian trận sư Lưu Nhất Phong cùng Lãnh Hàn Y đến trợ lực. Lưu Nhất Phong bản lĩnh cường đại nhất là không gian chi thuật nhưng cũng phải phí hơn tháng mới định vị được không gian này, sau đó ba người cùng nhau tiến vào như hiện tại.

“ Mau ngoan ngoãn theo bọn ta về Vạn Hồn Đỉnh chịu tội, sẽ giảm được đau đớn thể xác.” Mị Nguyện âm tình vẫn rất cao ngạo.

“ Yêu nữ xấu xí. Chưa biết ai sẽ chết đâu.” Cô Thiên Minh gay gắt đáp trả nàng, bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng nội tâm kỳ thực đang chạy loạn cả lên.

“ Không biết sống chết.” Mị Nguyệt âm lãnh. Triệu hoán ra tử sức yêu thú. Đây cũng chính là thú hồn bản tướng của nàng, danh xưng Khâm Nguyên. Yêu thú vừa hiện liền phóng vô số ngân châm ra tứ phía.

Cô Thiên Minh phản ứng nhanh nhẹn, vẽ ra một đạo bạch sắc trường thuẫn chống đỡ. Bên trong nhìn ra, những nơi bị tử sắc châm ghim vào đều chây lên tưt sắc hoả diễm, cây có đều tức khắc bị đốt thành tro tàn.

“ Tiền bối, giờ phải làm sao đây?” Thiên Mệnh có chút bối rối nắm lấy ống tay áo Cô Thiên Minh hỏi ra. Bên cạnh Lam Thần chỉ đứng yên, tràn đầy sát khí nhìn Mị Nguyệt.

Trên không nam tử kia trong người khó chịu cũng đang ma quyền sát chưởng. “ Nguyệt cung chủ, ta đến giúp ngươi.” Quạt lớn trong tay quạt ra một đường hắc phong đánh lên cự thuẫn, âm thanh như tiếng chuông định tai nhứt óc vang dội tứ phương. Nữ nhân mặc trường bào nghe thấy, tức giận bịt tai, trực tiếp là lên. “ Các ngươi là đang ồn chết lão nương đó....” Thanh âm nàng vậy mà còn đáng sợ hơn tiếng chuông, tạo ra âm ba công kích.

Cô Thiên Minh miệng phun máu tươi, đại thuẫn cũng nhanh chống phá toái. Lam Thần, Thiên Mệnh muốn chạy đến đỡ y thì bị ngăn lại.

“ Lam nhi, Mệnh nhi. Từ nay hai ngươi tự bảo trọng rồi.” Nói đoạn, lập tức phát chưởng đánh bật cả hai. Phía sau không biết từ khi nào xuất hiện một không gian thông đạo, người tiến vào trực tiếp biến mất. Sau đó, y cũng thống khoái cười lớn một hồi. “ Ha ha ha. Trốn tránh mấy trăm năm, cuối cùng cũng không thoát khỏi ngươi. Tới đây.” Cô Thiên Minh bạch bào bay trong gió, mao bút điên cuồng phát ra công kích.

Cả ba vị cung chủ cũng là nhíu mày thật sâu. Đồng loạt ba đạo màu sắc chưởng quang đánh ra.

Thiên địa vỡ ra từng mảng, tiếp sau chỉ còn một màu đen u ám.

Bình Luận (0)
Comment