Thời Khắc Phòng Sói

Chương 1


6 giờ 50 phút sáng, sau khi tập thể dục xong các học sinh đã trở về phòng học, tiếng chuông chuẩn bị đã vang lên một hồi, giờ tự học buổi sáng sắp bắt đầu.
Mới vừa chạy hai vòng tập thể dục, bọn học sinh chưa vào trạng thái học tập, thanh âm bồn chồn còn vang ra ngoài ván cửa.
Bạch Nguyễn, chủ nhiệm lớp ban bốn cao nhị đi tới phía sau cửa phòng học.
Dáng vẻ bên ngoài của Bạch Nguyễn khoảng 21-22 tuổi, nhưng nói với bên ngoài là đã 25 tuổi chỉ là lớn lên nhìn hơi nhỏ mà thôi, giờ phút này vị chủ nhiệm lớp trẻ tuổi này đang lộ ra nửa khuôn mặt sau cửa sổ, cẩn thận nhìn vào trong phòng.
Khi chủ nhiệm trực ban trốn ở sau cửa nhìn lén là muốn tóm học sinh hiện nguyên hình, nhưng dáng vẻ Bạch Nguyễn lại không đúng—- cằm cậu căng chặt, vẻ mặt cảnh giác, đôi tay vịn bên cửa sổ hơi phát run, không giống đi tóm học sinh mà giống bị tóm hơn.
Ánh mắt Bạch Nguyễn đảo quanh một vòng, rất nhanh đã nhắm vào trên người một nam sinh ngồi ở cuối lớp.
Dáng vẻ của nam sinh rất cao, vai rộng chân dài, hiện giờ đang cong lưng nằm lên bàn ngủ gật, tóc dài không hợp với quy định của trường học che nửa sau cổ, từng đợt sương đen đang toả ra từ trên người y, nhưng người khác lại không phát hiện ra những đợt sương đen này, hình như chỉ có mình Bạch Nguyễn nhìn thấy.
Vẻ mặt Bạch Nguyễn như đưa đám nhìn nam sinh kia, im lặng tự xây dựng tâm lý cho mình.
Đây là xã hội nhân loại, không phải núi sâu rừng già, ai cũng không thể tuỳ tiện cắn người, văn minh, hài hoà, công chính, pháp chế….
Bạch Nguyễn dùng chủ nghĩa pháp chế để tiếp thêm can đảm cho mình, nam sinh đang nằm bò trên bàn ngủ đột nhiên ngẩn đầu!
Bạch Nguyễn run run, đang muốn chốn, nam sinh giống như mãnh thú ngửi thấy mùi con mồi mà lập tức quay đầu, ánh mắt giống như phi tiêu lập tức nhắm về phía sau cửa sổ nhỏ, hai mắt cực kỳ sắc bén, tràn ngập dã tính.
——Một đôi mắt giống như mắt sói.
“A!” Bạch Nguyện lập tức lùi xa hai mét, adrenalin tăng lên vèo vèo, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Lông mày của nam sinh hơi nhếch lên, vẻ mặt hoang mang nâng cằm lên nhìn về phía sau cửa.
Đầu óc Bạch Nguyễn trống rỗng, theo bản năng tránh né động vật ăn thịt, cậu nhảy vọt vào văn phòng chủ nhiệm lớp cách đó 10 mét, đóng cửa khoá lại rất dứt khoát.
Thật đáng sợ! Bạch Nguyễn dựa vào ván cửa thở hổn hển, xoa tay rồi lại ấn mông—— lúc này sau chiếc quần dài tối màu có một cái gì đó hình tròn xuất hiện, Bạch Nguyễn nhấn một cái, hình tròn liền biến mất, không ai biết được hình tròn trăng trắng mềm mại kia là một cái đuôi.
Bạch Nguyễn là yêu, là một con thỏ yêu.
Nguyên hình của cậu là một con thỏ trắng bình thường của trung quốc, là thú nuôi trên thị trường bán 15 một con mà 25 thì được hai con, chúng có lông trắng mắt đỏ và lỗ tai dựng, chúng rất phổ biến ngoài tự nhiên.

Ngày nay khi thỏ tai cụp, thỏ Hải Dương, thỏ Angola dần dần thay thế vị trí của thỏ trắng Trung Quốc, Bạch Nguyễn thường cười mình là thỏ hoang của Trung Quốc.
Là một con thỏ có năng lực tự vệ kém, trong một giây sẽ trở thành đồ ăn trong mâm của con mồi, Bạch Nguyễn có thể thành tinh hoàn toàn là do may mắn, ban đầu cậu sinh sống trong núi rừng, một ngày nọ ra ngoài kiếm ăn thì bị sói cắn bị thương, sau khi may mắn chạy thoát thì gặp được một vị đạo sĩ tu hành trong núi cứu, sau khi vết thương khỏi hẳn vẫn luôn ở trong đạo quan.
Lúc ấy đạo sĩ trẻ tuổi, cà lơ phất phơ, lại ham chơi, hắn gọi Bạch Nguyễn là “Thỏ huynh”, còn vì vui đùa mà độ linh khí cho Bạch Nguyễn, dạy Bạch Nguyễn tu luyện, vốn chỉ là đùa giỡn vậy mà Bạch Nguyễn lại có ngộ tính, thường xuyên luyện tập vậy mà lại tu luyện thành tinh.
Có đạo sĩ căm thù yêu quái tới tận xương tuỷ, nhưng cũng có đạo sĩ thấy không sao cả, trùng hợp vị đạo sĩ này lại thuộc về loại không sao cả kia, còn cảm thấy mình có thể bồi dưỡng ra yêu quái thì rất lợi hại, cực kỳ đắc ý, còn sửa miệng gọi Bạch Nguyễn là tiểu đồ đệ, còn nói nguyên hình của Bạch Nguyễn vừa trắng vừa mềm, cái tên Bạch Nguyễn rất hợp với cậu.
Sau khi Bạch Nguyễn thành tinh, cậu liền ở lại đạo quan tu hành mấy nắm, người sự phụ không đáng tin cậy kia liền bỏ đi vân du tứ hải.
Lúc ấy Bạch Nguyễn tu hành ra hình người mới được 5 năm, ngoại hình và trí óc không khác đứa bé năm tuổi là bao, nghe sư phụ nói muốn ra ngoài vân du nhưng lại không mang mình theo, cậu cực kỳ hoảng sợ, nửa đêm ôm lấy ổ rơm chui vào phòng ngủ của sư phụ, đưa khuôn mặt giống như cục bột trắng đặt lên mép giường của sư phụ, uất ức nhìn sư phụ nhưng lại không dám lên tiếng.
Nửa đêm đạo sĩ tỉnh lại, mép giường đen như mực đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt màu trắng.

Đạo sĩ sợ tới mức kêu ra tiếng: “Ta thao.”
Tiểu Bạch Nguyễn năm tuổi khờ dại nhìn hắn: “Sao vậy sư phụ?”
Đạo sĩ sửng sốt: “Là con sao?”
Giọng nói Tiểu Bạch Nguyễn ngọt ngào hỏi: “Sư phụ, “ta thao” là cái gì nha?”
Đạo sĩ im lặng một lát, sờ sờ cái cằm trơn bóng, ra vẻ đàng hoàng nói: “….

Nửa đêm canh ba, có nhiều yêu tà, lúc này đột nhiên tỉnh lại, khí bẩn dễ dàng xâm nhập vào cơ thể, câu vừa rồi vi sư nói, là một loại thần chú dùng để loại bỏ những khí bẩn trong cơ thể.”
Tiểu Bạch Nguyễn: “Ta thao, hì hì.”
Đạo sĩ:….
Đạo sĩ: “Câu thần chú này chỉ có người lớn mới dùng, con nít không được dùng, con nít dùng sẽ bị phản hiệu quả, khí bẩn sẽ nhiều hơn.”
Tiểu Bạch Nguyễn hoảng sợ, liền ngậm miệng lại.
Đạo sĩ: “Đã hơn nửa đêm rồi con ngồi xổm ở đầu giường vi sư làm gì?”
Tiểu Bạch Nguyễn cầm lấy một tay của sư phụ, nắm thật chặt, mềm mại cầu xin: “Sư phụ có thể mang con đi vân du cùng không, đừng bỏ con lại trên núi, cũng đừng để con một mình ở trong quan, con sợ sói đi vào cắn con, sói cắn coi đau lắm.”
Đạo sĩ cười nói: “Dựa vào chút ít tu vi của con, ngay cả một con gà cũng không đánh lại, sao ta có thể để con ở lại một mình? Yên tâm đi, ta đã sớm chuẩn bị chỗ ở cho con.”
Tiểu Bạch Nguyễn nhẹ nhàng thở ra.
Bàn tay đạo sĩ vung lên: “Đi về ngủ đi.”
Tiểu Bạch Nhiễm đặt ổ rơm nhỏ bên cạnh gối đầu của đạo sĩ nói: “Muốn ngủ cùng sư phụ.”
Vẻ mặt đạo sĩ ghét bỏ: “Làm gì?”
Tiểu Bạch Nguyễn uất ức nói: “Con gặp ác mộng, mơ thấy sói.”
Bởi vì từng suýt chết trong miệng sói nên Tiểu Bạch Nguyễn sợ nhất là sói, sư tử, hổ, báo cậu cũng sợ, nhưng chỉ sợ bình thường thôi, với sói thì là bóng ma tâm lý, trước bảy tuổi tiểu Bạch Nguyễn chỉ cần nghe người ta nói tới chữ “sói” thôi thì da đầu đã run lên.

Đạo sĩ biết rõ điểm này, bất đắc dĩ dịch gối đầu sang một bên chừa chỗ trống cho Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyên đặt ổ rơm nhỏ bên cạnh gối sư phụ, biến thành nguyên hình chui vào trong ổ rơm, yên tâm ngủ.
Mấy ngày sau, đạo sĩ bắt đầu vân du khắp nơi.
Trước khi đi, hắn gởi Bạch Nguyễn cho một người bạn tốt nhiều năm đã xuống núi hoàn tục của hắn, mới đầu Bạch Nguyễn còn lưu luyến sư phụ, nhưng sau khi nghe nói trong thành thị không có sói, trẻ con ra ngoài sẽ không bị sói ngậm đi, nên vui vẻ ở lại.


Sau đó Bạch Nguyễn được cha mẹ nuôi chăm sóc dần lớn lên giống đứa trẻ bình thường, từ tiểu học sơ trung cao trung đại học, đến các cuộc thi lớn nhỏ rồi thi đại học, chưa hề rớt một cuộc thi nào.
….
“Ai.” Bạch Nguyễn gục đầu xuống, buồn rầu mà thở dài.
Thời gian tự học buổi sáng, các chủ nhiệm đều đi kiểm tra tình hình của lớp mình, trong văn phòng ngoại trừ Bạch Nguyễn cũng không còn người khác, Bạch Nguyện ngồi vào bàn làm việc của mình, kéo ra ngắn kéo bị khoá lại lúc trước.
Rất nhiều nhân viên văn phòng có thói quen để một ít đồ ăn vặt ở văn phòng, lúc rảnh rỗi sẽ lấy ra ăn, Bạch Nguyễn cũng không ngoại lệ, trong ngăn kéo nhỏ bị khoá lại này toàn là đồ ăn cậu thích, ví dụ như măng ngọt nghiến răng, táo gỗ, bánh cỏ, ngũ cốc….

Không khác với mấy loại bánh quy và hạt của con người.
Bạch Nguyễn móc ra một cái bánh cỏ thơm ngát, cho vào miệng gặm gặm, nhớ tới vừa rồi từ cửa sổ nhìn nam sinh, trong lòng vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Nam sinh ở cuối phòng học ngủ gật tên là Lang Tĩnh Phong, là học sinh điền kinh xuất sắc vừa chuyển vào lớp của Bạch Nguyễn hôm qua, nghe nói trong nhà có quyền có thế, nhưng mà tính tình rất không tốt.

Ở trường tư thục lúc trước đã đánh một thầy giáo bị thương.

Chuyện đánh thầy giáo thì quá tệ, cũng không biết người nhà của Lang Tĩnh Phong đã làm gì, tóm lại Lang Tĩnh Phong không có bị xử phạt, ngược lại còn thuận lợi chuyển tới trường trung học đứng thứ hai này, còn được sắp xếp vào ban của Bạch Nguyễn.
Ban đầu Bạch Nguyễn biết được có một học sinh tính tình không tốt muốn chuyển vào ban của mình cũng không để ý, tính cách của cậu tuy rằng hiền lành, khiêm tốn nhưng cũng không phải không thể đối phó nhóm học sinh ngổ ngược.

Cho tới khi thấy người thật, thầy giáo thỏ trắng đáng thương mới hiểu được như nào là sét đánh giữa trời quang—- Lang Tĩnh Phong này, vậy mà lại là một con sói yêu!
Nếu chỉ là sói yêu thì Bạch Nguyễn vẫn nhịn được, dù sao sói yêu vẫn khác sói, nó có lý trí, có suy nghĩ sẽ không tự nhiên mà gây tổn thương Bạch Nguyễn.

Nhưng muốn mạng là con sói yêu nhỏ này không hề biết thu lại yêu khí của mình.

Giờ ngữ văn ngày hôm qua Bạch Nguyễn đều ngâm mình trong yêu khí rất nồng của sói yêu này, không có lúc nào là không bị hơi thở của thiên địch làm sợ hãi, toàn bộ quá trình dạy học thần kinh luôn đặt ở vị trí đề phòng cao độ, sau một tiết áo sơ mi đã ướt nhẹp.
Hơn nữa bởi vì hồi hộp khiến cho yêu khí phân bổ mất cân đối, Bạch Nguyễn không duy trì được hình người, đuôi tròn ở phía sau mông thỉnh thoảng lại hiện ra, làm hại cậu không dám xoay người viết bảng.
“Tất cả các bạn học sinh cùng nhau đọc đoạn thứ ba, ba, hai, một, bắt đầu.” Thầy giáo Bạch uy nghiêm mệnh lệnh.
Động tác của các bạn học cùng nhau cúi đầu đọc bài, thấy không có ai nhìn mình, Bạch Nguyễn liền thò tay ra sau ấn đuôi của mình về, ngay sau đó xoay người viết lên bảng.
….


Đến cả yêu khí cũng không thu, vừa nhìn liền biết là yêu nhị đại! Nhớ tới biểu hiện chật vật của mình ngày hôm qua, Bạch Nguyễn hận không thể ngậm bánh cỏ để nghiến răng.
“Thu lại yêu khí” chính là đem yêu khí thu vào trong đan điền, khi ở trạng thái không thu lại yêu khí, yêu quái có thể ngửi yêu khí để phân biệt đồng loại, mà nếu yêu quái đã thu lại yêu khí thì các yêu quái sẽ không thể nhận ra đồng loại.
Thu lại yêu khí cũng không phải là năng lực trời sinh, cần phải luyện tập, giống như Bạch Nguyễn phải từng bước từng bước tu luyện, thu lại yêu khí giống như một bữa ăn sáng, thân là một con thỏ yêu không có giá trị vũ lực, vì tránh gặp phiền toái từ trước tới nay Bạch Nguyễn 24 giờ đều thu lại yêu khí.
Nhưng có một ít yêu không thích thu lại yêu khí.
Con của yêu quái không cần tu luyện, khi sinh ra đã là yêu, loại yêu dựa vào huyết thống này được những yêu khác gọi là yêu nhị đại.

Yêu nhị đại bởi vì không có quá trình tu luyện, năng lực bình thường cũng kém hơn, đừng nói dùng yêu lực thi triển phép thuật, ngay cả thu lại yêu khí cũng không làm tốt, Lang Tĩnh Phong hiển nhiên là loại yêu này.
Gia hoả này không chỉ là học tra ở thế giới con người, còn là học tra ở thế giới yêu quái.
Ăn hết một miếng bánh cỏ, Bạch Nguyễn lại sầu khổ lấy ra một miếng bánh cỏ thứ hai tiếp tục nhai.
Lang Tĩnh Phong không thu lại yêu khí thực muốn mạng, nhưng nếu chỉ như vậy, Bạch Nguyễn sẽ ép bản thân khắc phục nỗi sợ hãi với thiên địch, nhưng chỗ đáng sợ của Lang Tĩnh Phong không chỉ như vậy.
Bạch Nguyễn theo đạo sĩ sư phụ tu luyện mấy năm, sau khi sư phụ ra cửa du ngoạn, còn để lại cho Bạch Nguyễn không ít sách cổ quý báu, mấy năm nay Bạch Nguyễn cũng tự học được một chút, hai năm trước học xong dùng yêu lực mở ra thiên nhãn.

Sau khi mở ra thiên nhãn, Bạch Nguyễn có thể nhìn thấy công đức của người và yêu.
Công đức là một loại sương khói quanh quẩn quanh thân, người có công đức cao sương khói sẽ có màu vàng hoặc trắng, công đức thấp thì sương mù có màu xám hoặc đen, người bình thường không tốt cũng không xấu thì công đức sẽ mỏng tới mức không nhìn thấy được.

Mà Lang Tĩnh Phong này tuổi còn nhỏ không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, công đức quanh thân đen như mực tàu.

Sau khi Bạch Nguyễn mở thiên nhãn rất ít nhìn thấy người có công đức thấp thành như vậy, kể từ đó, cậu càng sợ Lang Tĩnh Phong hơn.
Đồ ăn vặt có thể giảm được cảm xúc lo âu, sau khi gặm mấy cái bánh cỏ vào bụng, Bạch Nguyễn từ từ bình tĩnh lại, lại tự mình phụ đạo tâm lý cho mình—-
Cậu là chủ nhiệm lớp, cho dù thế nào cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của một giáo viên, khoá tự học vẫn phải giám sát như bình thường, tiết ngữ văn cũng phải dạy bình thường.
Hơn nữa Lang Tĩnh Phong tuy rằng có danh tiếng không tốt, công đức trên người cũng cực kỳ thấp, nhưng cả ngày hôm qua ngoại trừ đi học không nghe giảng thì cũng không làm chuyện gì khác người.

Bởi vì một sai lầm của học sinh trong quá khí mà đã từ bỏ học sinh đó, đối với một giáo viên nhất định phải tránh khỏi điều này, Bạch Nguyễn ngồi ngay ngắn, nói với bản thân không nên mang theo thành kiến của bản thân để nhìn nhận một người.
Tự phụ đạo tâm lý cho mình xong, Bạch Nguyễn tự chấn chỉnh bản thân, phủi đi vụn bánh cỏ trên người, đi tới trước kính chỉnh lại cà vạt, vuốt lại tóc, ho nhẹ một tiếng thử bày ra vẻ mặt uy nghiêm.
Nhưng mà trong gương lại chiếu ra một khuôn mặt không đủ uy nghiêm.
Gương mặt của Bạch Nguyễn nhỏ, làn da trắng, ngũ quan tinh tế kết hợp với đường nét nhu hoà tạo thành một diện mạo đáng yêu, hơn nữa dáng người mảnh khảnh, nhìn như thế nào cũng giống một sinh viên ngây ngô, cố gắng bày ra một gương mặt uy nghiêm cũng chỉ làm người khác cảm thấy thú vị.
“Hài—- “ Bạch Nguyễn bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, phấn chấn tinh thần đi vào phòng học.
Học sinh của lớp học Bạch Nguyễn phần lớn rất tự giác, một ít người không tự giác khi Bạch Nguyễn vừa bước vào lớp liền vội vàng cúi đầu đọc sách, kể từ đó tôn thần kia có vẻ rất gây chú ý—- đôi tay của Lang Tĩnh Phong đút vào túi, đầu dựa vào sau tường phòng học, ngửa gương mặt đẹp trai lại kiêu ngạo ngơ ngác nhìn về phía trước, chân dài khí thế mười phần duỗi ra chỗ lối đi nhỏ, công đức đen như mực lượn lờ quanh thân, khiến y trông càng đáng sợ hơn.
Trong đầu Bạch Nguyễn toàn là lý tưởng “cải tạo đội sổ” trong nháy mắt đi vào trong phòng học liền xẹp lép, dưới sự sợ hãi yêu khí của thiên địch, Bạch Nguyễn giống như một cây kem bị phơi dưới ánh mặt trời, nói chung là nó nhanh chóng xẹp xuống thành một bãi nước bọt nhớp nháp.


Cậu nhìn lướt qua Lang Tĩnh Phong, vốn định giả vờ không nhìn thấy, nhưng lúc này bạn ngồi cùng bàn với Lang Tĩnh Phong cũng vừa lúc nhìn về phía Bạch Nguyễn.
Bạn ngồi cùng bàn với Lang Tĩnh Phong tên là Trương Đào, là một học sinh trung thực, chăm chỉ, hiện giờ là đại diện cho lớp ngữ văn của Bạch Nguyễn, ngày thường sẽ là người nhận bài tập hoặc là nộp vở bài tập lên cho Bạch Nguyễn, nói chung tiếp xúc với cậu rất nhiều.
Trương Đào nhìn Bạch Nguyễn, lại liếc mắt nhìn Lang Tĩnh Phong, hiển nhiên là không vừa lòng với vị đại gia học tra này, trong đôi mắt nhỏ toàn là sự không hài lòng!
Trương Đào: “….”
Thầy Bạch quan tâm bạn cùng bàn của em nhé!
Bạch Nguyễn bị Trương Đào nhìn một cái liền cảm thấy khó xử.
Quan tâm, hiện giờ cậu bị yêu khí làm sợ cho chân cũng mềm, mặc kệ, cũng không có cách nào nói với một học sinh nghiêm túc như Trương Đào.

Lời đồn Lang Tĩnh Phong là phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, dựa vào trong nhà mới chuyển tới trường Nhị Trung đã truyền khắp trong ban, hiện giờ Bạch Nguyễn lại chẳng quan tâm những hành vi sai lầm của Lang Tĩnh Phong, có hai tiêu chuẩn như vậy sẽ khiến các học sinh cảm thấy không cân bằng sao?
Tôi thấy em là muốn làm khó tiểu bạch thỏ tôi! Bạch Nguyễn bất đắc dĩ căng da đầu, chậm rì rì đi về phía Lang Tĩnh Phong, cậu vừa di chuyển, ánh mắt nhìn trời ngơ ngác của Lang Tĩnh Phong cũng chuyển động nhìn về phía Bạch Nguyễn.
Ánh mắt hai người gặp nhau, thân hình Bạch Nguyễn nháy mắt cứng đờ, cậu sử dụng dũng khí cả đời của mình để không chạy trốn, nhưng vẻ mặt thì không khống chế được, đang dần dần tan vỡ vào trong vực sâu.
Vì thế bộ dạng Bạch Nguyễn dừng lại trước mặt Lang Tĩnh Phong lúc này là: Một đôi mắt đen nhánh trợn lên, trên chiếc cằm nhọn hoắt là đôi môi đang run rẩy, chúng mấp máy giống như muốn nói cái gì, nhưng trước khi lên tiếng đã lúng túng khép lại.
Nhìn có vẻ giống như là một thầy giáo mới bị học sinh ngang ngược làm cho sợ hãi không dám nói nên lời, dáng vẻ rất đáng thương, bất cứ học sinh hư nào cũng có thể bắt nạt.
Lang Tĩnh Phong hơi muốn cười, y nhìn chằm chằm mặt Bạch Nguyễn, rồi dần dần chuyển xuống dưới.
….

Áo sơ mi cắt may vừa người kết hợp với thắt lưng đen thật sự đã giúp cho eo của Bạch Nguyễn càng tinh tế hơn.
Bạch Nguyễn bị Lang Tĩnh Phong nhìn mà da đầu muốn nổ tung, có loại cảm giác đang bị kẻ săn mồi ước lượng là mập hay gầy, dũng khí lúc trước tích cóp được cũng đồng loạt vỗ cánh mà bay, Bạch Nguyễn thấp thỏm liếm môi, trong đầu liên tục nhẩm lại pháp thuật hộ thể, ngay sau đó thanh âm không lớn nhưng tự nhiên vang lên: “Lang Tĩnh Phong, hiện giờ là thời gian tự học.”
Lông mày Lang Tĩnh Phong hơi nhếch, tầm mắt từ eo Bạch Nguyễn dời lên mặt.
Bạch Nguyễn đang cố gắng suy nghĩ xem nên nói cái gì để Lang Tĩnh Phong ngoan ngoãn đọc sách, Lang Tĩnh Phong từ từ thu lại chân đang duỗi ra.
“….

Đã biết, thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong mở miệng, thanh âm vừa trầm vừa từ tính, còn hơi mang theo ý lười biếng, hình như vừa mới tỉnh ngủ.

Nói xong y rút tay ra khói túi quần, rồi dùng hai đầu ngón tay lấy một quyển sách ngữ văn từ trong ngăn bàn ra, tuỳ tiện giở một tờ ra.
Bạch Nguyễn gần như không thể tin vào hai mắt mình.
Khoé miệng Lang Tĩnh Phong hơi cong lên, hơi mỉm cười nhìn Bạch Nguyễn, sau đó chống trán rũ mắt đọc bài.
Nụ cười kia cũng không phải nụ cười lễ phép, ngược lại, trên khuôn mặt anh tuấn và kiêu ngạo kia thể hiện ý “thấy thầy đáng thương, nên cho thầy chút mặt mũi” rất rõ ràng.
Nhưng mặc kệ y cười như thế nào, tóm lại Bạch Nguyễn cũng đã có thể nhẹ nhàng thở ra..

Bình Luận (0)
Comment