Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ! (Dich)

Chương 37 - Thật Tiếc Là Một Chiếc Bảng Bằng Phẳng

“Bình thường cơ thể của học muội Bạch Hạc yếu ớt nhiều bệnh, bởi vì sức khỏe không tiện nên thường xuyên ở nhà đọc sách, sao có thể là con điếm trà xanh trong miệng em nói chứ!”

“Trong mắt anh, cô ấy là bông sen trắng thuần khiết và không tì vết nhất trên thế giới”.

"Tất cả những gì anh thấy ở cô ấy là vẻ đẹp mà anh khao khát."

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tiểu Bạch không ngừng quấn lấy mái tóc buông xõa trước ngực, khuôn mặt thuần khiết đang mỉm cười quyến rũ.

Cô ngẩng đôi mắt mờ mịt sương mù nhìn An Văn Hoa, cười khổ nói.

“Cám ơn An Văn Hoa đã khen, có lẽ em là con điếm trà xanh mà học tỷ nói.”

“Bởi vì em đã vô tình phá hỏng tình cảm giữa học trưởng và học tỷ.”

“Một người con gái xấu xa giống như em sao có thể xứng với danh xưng đóa hoa sen chứ….”

Nói xong liền đi ra khỏi quán trà sữa. Trong đầu truyền đến một tiếng ting!

〖Một trong những nhiệm vụ của bậc thầy trà đạo liên hoàn đã hoàn thành〗

〖Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Tủ quần áo bách biến〗

Hệ thống cũng không khỏi tán thưởng một câu: “Không hổ là người đàn ông mà hệ thống đã nhìn trúng, trà nghệ quả nhiên là hạng nhất, hệ thống thật là vô cùng khâm phục”.

Hạ Tiểu Bạch cũng có chút đắc ý, “Chuyện nhỏ mà thôi.”

“Vậy nên hệ thống quyết định tăng phần thưởng cho ký chủ kích thước vòng một từ A+ lên B.”

“Mời ký chủ tiếp tục chăm chỉ hoàn thành chuỗi nhiệm vụ tiếp theo và trở thành nàng tiên hoàn hảo nhất trần đời.”

Hạ Tiểu Bạch…..: “Có thể thu hồi phần thưởng không, gánh vác của tôi rất là nặng!”

Hệ thống giả câm…

An Văn Hoa muốn lên trước đuổi theo Hạ Tiểu Bạch, nhưng bị Phùng Hiểu Lam kéo lại.

“An Văn Hoa nếu như anh dám đuổi theo thì chúng ta chia tay.”

An Văn Hoa hồi tưởng lại trong mắt của học muội Bạch Hạc thoáng qua một tia đau lòng.

Cô gái trong sáng và không tì vết lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến trong lòng anh dâng lên một nỗi đau không thể giải thích được.

Không nhịn được nữa, anh ta giơ tay tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Phong Hiểu Lam: “Thật vô liêm sỉ!”

Anh ta rất muốn nói chia tay, nhưng vì để theo đuổi Phùng Hiểu Lam tối qua anh đã chi rất nhiều tiền lên trên người cô ta nhưng chưa ngủ qua lần nào.

Anh ta lạnh lùng nói với Phùng Hiểu Lam, “Em bây giờ hãy đến phòng 1036 tầng mười sáu của khách sạn Man Luyến đợi anh.”

Nói xong thì muốn rời đi.

Phùng Hiểu Lam gấp gáp, xem cô ta là gì chứ! Muốn lên thì lên! Xem cô ta là gái~điếm sao?

Cô ta không nhịn được giơ đôi chân dài ra đá thẳng vào phía dưới của An Văn Hoa.

Lật mặt tát hai cái, “Bốp bốp!”

“Cút mẹ anh đi An Văn Hoa, muốn ngủ với bà sao! Đi về mà ngủ với mẹ của anh.”

An Văn Hoa đau đớn quỳ xuống, suýt chút nữa thì trợn mắt ngất đi. Sắc mặt tái nhợt, “Con điếm thối tha…”

Phùng Hiểu Lam lại đá thêm vài cái để xả cơn tức, sau đó mới dậm chân giận dữ rời đi, trong mắt xẹt qua một tia oán giận.

Sau khi chạy ra khỏi quán trà sữa.

Thời gian cũng chạng vạng gần bốn giờ ba mươi, nhịn thêm nửa tiếng nữa là có thể khôi phục lại hình dạng con trai rồi.

Hạ Tiểu Bạch có chút mệt mỏi ngồi xuống dưới bóng mát của một cái cây lớn, vừa rồi xe phun nước suýt chút nữa thì phun đầy nước lên người anh.

Vừa lúc anh đang chuẩn bị thưởng thức món bắp nướng mới mua, trên mặt anh tràn ngập nụ cười vui vẻ nhìn món ăn ngon lành trước mặt.

Đúng lúc này thì một chiếc ô tô thể thao phóng qua “rào” khuấy động vũng nước do xe phun nước để lại.

Cả người của Hạ Tiểu Bạch bị ướt như chuột lột….

Bắp nướng ở trên tay cũng bị rơi xuống đất, Hạ Tiểu Bạch tức đến muốn giết người.

May mà nước này sạch, chiếc xe ở phía trước hình như cũng phát hiện ra và dừng lại.

Hạ Tiểu Bạch thấy vậy liền nhặt một hòn đá trên mặt đất chuẩn bị đập xe.

Nhưng khi anh bước về phía trước, anh lại phát hiện ra đó là một chiếc xe thể thao trị giá mấy triệu, à cái này! Không có gì đâu!

Đập hư xe rồi bán anh đi cũng không đền nổi.

Hạ Tiểu Bạch cũng không ngốc, có điều chuyện này có thể nhịn thì có cái gì không thể nhịn nữa, anh vẫn định đi lên nói lý một phen.

Anh giơ tay lên vỗ cửa xe, đối phương cũng biết mình đã vô tình tạt nước lên người người khác.

Rõ ràng trời nắng chói chang sao lại có nước ở trên mặt đất cũng đúng là xui xẻo.

Khi cửa xe mở ra, người trong xe bước xuống thì cả hai cũng sững sờ.

Hạ Tiểu Bạch cũng bối rối không biết tại sao lại xảy ra chuyện này! Lại gặp phải thằng cha này.

Mặc Tử Hàn cũng nhận ra cô gái vẫn đang nói kháy, không phải trưa hôm nay gặp một nữ sinh nói về tinh hoa văn hóa đất nước sao?

Có điều bây giờ trông cô vô cùng nhếch nhác, cả người đầy chất thơ.

Một mái tóc lụa xanh gợn sóng nhẹ nhàng quanh eo cô. Vài giọt nước trượt xuống mặt cô, chảy xuống chiếc cổ và xương đòn ngọc thanh mảnh, có cảm giác quyến rũ khó tả.

Vải của chiếc váy hoàn toàn dính chặt vào cơ thể trở nên trong suốt, lớp vải mỏng dính trên người ẩn hiện làn da trắng tuyết, tất cả mọi thứ đều rất tuyệt.

Thật tiếc là một chiếc bảng bằng phẳng….

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment