Thợ Sửa Giày

Chương 81

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương trình dạy tối nay kéo dài rất lâu.
Tuy phần lớn “sân bãi” thực hành ở giai đoạn sau đều đổi qua người khác, nhưng điều ấy cũng chẳng hề ảnh hưởng đến khả năng tập trung và sự nhiệt tình với học tập của Lâm Tri tẹo nào.
Đến cuối, Nhiếp Chấn Hoành thật sự không chịu nổi việc học sinh của mình cứ nằm trên người mình vừa ngọt ngào vừa nũng nịu thực hành nghiên cứu, nên anh quyết định ôm cậu vào lòng luôn.

Bàn tay lớn bao lấy mu bàn tay của Lâm Tri, cầm tay chỉ dẫn cho bé con cách tự quay tay cho bản thân rốt cuộc là thế nào.
Hôm sau, hai người ngủ nướng một bữa hiếm hoi.
Thật ra Lâm Tri đã thức giấc từ sớm theo đồng hồ sinh học của mình, nhưng vừa mở mắt dịch chăn, thì cậu lại cảm nhận được một bàn tay to đang đặt lên eo mình.
Nóng hầm hập, ấm áp.
Từ eo đến bả vai cậu đều có thể cảm nhận được sức nặng và nhiệt độ từ cánh tay của người đàn ông bên cạnh.

Không nặng, nhưng lại tràn ngập hương vị thuộc về anh Hoành, khiến cậu an tâm vô cùng.
Tấm rèm dày cui che đi hầu hết ánh nắng ngoài kia, chỉ có một tầng sáng mỏng xuyên thấu vào, nhuộm căn phòng thành màu be xám khiến người ta thấy mơ màng buồn ngủ.

Vì thế Lâm Tri cọ vào mé cổ Nhiếp Chấn Hoành, lại khép đôi hàng mi.
Cậu nghĩ bụng, ừm, dù sao anh Hoành cũng chưa dậy, cậu chợp mắt thêm một lát, rồi thức dậy chung với anh Hoành.
Họ ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.
Lúc Lâm Tri mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện cánh tay đắp lên eo mình đã bỏ ra rồi.

Cậu hơi bực bội mím môi, nhưng giây tiếp theo phát hiện cánh tay ấy vẫn ở gần mình, cậu lại vui lên liền.
“Anh Hoành…”
Cậu cất tiếng gọi, giọng hơi khàn, cổ ngưa ngứa vì gào khô họng suốt đêm.

Cậu lại ho nhẹ.
“Dậy rồi à?”
Nhiếp Chấn Hoành bỏ chiếc điện thoại mình đang lướt xuống, vuốt mái tóc mềm mại rối bù sau khi ngủ của Lâm Tri, “Uống nước đi.”

Anh vặn nắp bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường, rót đầy nửa nắp, đưa tới gần miệng Lâm Tri.

Lâm Tri vẫn ở tư thế nằm, chỉ giơ tay lên vịn cánh tay người đàn ông, khẽ ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch chỗ nước ấm.
“Ngủ ngon không?”
Nhiếp Chấn Hoành duỗi tay sờ lên trán Lâm Tri, thấy nhiệt độ bình thường thì mới yên lòng, “Em muốn ngủ tiếp một lát không, hay là dậy luôn?”
Tối qua là lần đầu Lâm Tri ngủ lại nhà anh.

Trước khi đi ngủ Nhiếp Chấn Hoành còn lo Lâm Tri lạ giường.

Đến tận sáng nay thức giấc, phát hiện bé con vẫn ngoan ngoãn nằm cuộn tròn bên cạnh mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhân lúc Lâm Tri còn đang say ngủ, Nhiếp Chấn Hoành không nhịn được kề sát lại ngắm khuôn mặt đẹp trai sáng láng của em người yêu nhà mình một lát.

Dù hàng mi hay cái mũi, dẫu bờ môi hay vầng trán, thì đều hợp gu anh cả.

Nhiếp Chấn Hoành càng ngắm càng thích, suýt không cầm nổi lòng mình mà giở trò sàm sỡ ngay sáng sớm tinh mơ, nhưng chí ít anh vẫn nhẫn nhịn được.
Giờ anh còn phải gánh vác trách nhiệm dạy học đây.
Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Nhiếp Chấn Hoành cảm nhận sâu sắc được rằng, chỉ nên một vừa hai phải thôi, kẻo không bé con sẽ dễ dàng bắt chước theo mất.

Chẳng qua lành sẹo rồi nên anh lại quên mất chuyện trước đây —— bể học vô bờ, hiển nhiên con đường học đâu chỉ có một mà thôi.
“Anh Hoành dậy chưa ạ?”
Lâm Tri chưa ngồi dậy ngay, mà trở mình, nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Nhiếp Chấn Hoành.
“Sáng nay không mở cửa hàng, có thể nằm thêm một lát.” Nhiếp Chấn Hoành cười, bẹo khuôn mặt đã núng nính hơn của bé con, “Anh gọi đồ ăn về, mình nằm giường đọc… khụ, nghịch di động một lát, bao giờ người ta ship đến thì dậy ăn.”
Nhiếp Chấn Hoành vốn định bảo đọc sách, nhưng ngẫm lại, trong thời gian này mình đừng nên đề cập đến chuyện đấy nữa thì hơn.

Kẻo không, anh sợ sẽ hơi quá sức mất.


Dù hai người đều muốn tiến xa thêm, nhưng vẫn có thể đổi qua phương thức bình thường hơn mà.

Còn học tiếp thế này… anh e cả đời mình sẽ chẳng còn mặt mũi nào đi gặp các thầy cô ngày xưa nữa.
“Ăn gì ạ?”
Lâm Tri nghe Nhiếp Chấn Hoành nói vậy, quả nhiên ngoan ngoãn không dậy nữa.

Cậu chỉ bắt chước dáng điệu của Nhiếp Chấn Hoành, nhấc nửa người trên, tựa nghiêng vào đầu giường.
Nhiếp Chấn Hoành để một cái gối dưới eo cậu, giúp Lâm Tri dựa thoải mái hơn, rồi mới nói, “Gà nấu nồi đất.

Mới mở ở phố ẩm thực ngay cạnh chợ.

Hôm nọ anh đi mua đồ ăn thấy thơm phết, vốn định đưa em qua đó ăn, hôm nay gặp dịp nên đặt luôn.”
(Gà nấu nồi đất: ground pot chicken là một món ăn đặc trưng vùng Từ Châu.

Món này được nấu trong một cái chảo wok lớn để trên đất, nên mới có cái tên như vậy.)
tho-sua-giay-81-0.jpg
Lâm Tri chưa ăn món đấy bao giờ, bèn hỏi anh nó thế nào.

Nhiếp Chấn Hoành đành vuốt cằm gạn đục khơi trong vốn từ của mình để miêu tả.
“Ừm, nó dùng rất nhiều gia vị, quế hồi hành gừng tỏi dấm các kiểu.

Băm nhỏ gà rồi xào cho thơm, sau đó thêm nước nấu trong một cái nồi gang.

Bao giờ nước sốt sệt lại, ngấm hết mùi thịt gà và gia vị, sủi bọt trong chảo, thì xếp những chiếc bánh bột ngô to bằng bàn tay quanh thành nồi, chỉ lát sau bánh sẽ chín tới nhờ hơi nước.


Đến lúc thưởng thức, cứ ăn một miếng thịt, mình lại xé một miếng bánh, chấm thêm ít sốt, ngon lắm đấy…”
Ùng ục.
Tiếng động khe khẽ vang lên từ cái bụng và cổ họng người bên cạnh.
Nhiếp Chấn Hoành bật cười ha hả, ôm Lâm Tri dỗ dành, “Ngoan nhé, ráng nhịn.

Lát nữa là được ăn liền thôi.

Chưa no thì anh lại gọi thêm mì, sốt đấy ăn với mì cũng ngon lắm… Ưm.”
Anh còn đang định nói tiếp, nào ngờ lại bị Lâm Tri bịt kín miệng, “Đừng có thơm em!”
Nhiếp Chấn Hoành đành im miệng, nhưng vẫn hôn mấy cái lên lòng bàn tay Lâm Tri, coi như đổi phương thức khác để thơm em người yêu ngọt ngào nhà mình.
Hai người quậy phá một lát trên giường, rồi Nhiếp Chấn Hoành mới cầm di động lên lần nữa.
Từ lúc thức dậy Lâm Tri đã phát hiện điện thoại cứ rung hoài, nên cũng ghé lại gần xem.

Nhiếp Chấn Hoành bèn mở nhóm chat trên WeChat ra giải thích với cậu, “Bà Cam phẫu thuật thành công rồi, mọi người đang vui lắm đấy.”
Dạo trước bà con xóm giềng trong khu tập thể cũ đã lập một nhóm chat ở WeChat.

Là người tính toán chốt sổ cho hội chợ từ thiện, nên Tôn Mạn Cầm giữ danh hiệu trưởng nhóm.

Trong thời gian chuẩn bị cho hội chợ từ thiện, dì luôn điều phối các loại nguyên liệu và hàng hóa ở trong nhóm.
Hồi đấy có rất nhiều người được thêm vào, hầu như đủ hết dân làm ăn buôn bán trong khu.

Dù gì phần lớn mọi người đều sẵn lòng dành ra chút tình thương trong khả năng cho phép.

Sau khi hội chợ từ thiện kết thúc, nhóm chat này cũng không giải tán, mà trở thành nơi trao đổi thông tin của mọi người.
Bình thường ai thuê nhà, tìm chó mèo lạc, hay Pindoudou có dịp sale to, tin gì họ cũng đăng vào, náo nhiệt hết sức.
(Pindoudou: web bán lẻ trực tuyến bên Tàu, rất nổi, nhiều sale to.)
Sáng nay Nhiếp Chấn Hoành thức dậy vào check thì thấy nhóm nhảy lên mấy trăm tin chưa đọc lận.


Hóa ra trưởng nhóm Tôn Mạn Cầm tag tất cả mọi người, thông báo rằng hôm qua bà Cam đã phẫu thuật ở bệnh viện, cực kỳ thuận lợi, về sau chỉ cần đợi vết mổ lành rồi tập luyện là khỏe thôi.
Mọi người thấy vậy thì đều sôi nổi nhắn những lời chúc chân thành, Nhiếp Chấn Hoành cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy anh đang gõ tin nhắn, chuẩn bị nhắn một câu mong bà cụ chóng khỏi.

Anh tin rằng Tôn Mạn Cầm nhất định sẽ đọc hết những lời chúc này cho bà cụ nghe.
Tuy bình thường bé con không hay nói năng gì, nhưng Nhiếp Chấn Hoành biết, trong thâm tâm Lâm Tri vẫn rất quan tâm đến hàng xóm láng giềng khu này.

Tri Tri của anh là một người ngây thơ và tốt bụng.

Có thể vẻ ngoài của cậu hơi lạnh lùng và lơ ngơ, nhưng cậu lại có một trái tim ấm áp hơn bất kỳ ai khác.

Cậu sẽ dùng cách thức của riêng mình để sưởi ấm cho mọi người.
Quả nhiên, nghe Nhiếp Chấn Hoành nói bà Cam đã phẫu thuật thành công, bệnh sẽ đỡ hơn, đôi má lúm đồng tiền lập tức xuất hiện trên gương mặt Lâm Tri.

Cậu ngẩng đầu nói với Nhiếp Chấn Hoành, “Tốt quá!”
Bà Cam sẽ không chết.
Khả Khả vẫn có bà ở bên.
Nhiếp Chấn Hoành gần như có thể nghe thấy điều mà Lâm Tri giữ trong lòng chưa nói nên câu.

Anh ôm cậu ra phía trước, dịu dàng hôn lên khóe môi Lâm Tri, hứa hẹn với cậu, “Chúng mình cũng sẽ hạnh phúc.

Anh Hoành sẽ ở bên Tri Tri mãi mãi.”
“Dạ!” Lâm Tri gật đầu không chút do dự, sau đó ôm cổ Nhiếp Chấn Hoành, hôn lại bạn trai mình.
Mũi hai người đập vào nhau, hơi đau, nhưng họ đều bật cười.

Nhiếp Chấn Hoành cọ lên cái mũi thẳng của bé con, nắm tay Lâm Tri cùng gõ chữ trên di động.
“Nào, hai đứa mình cùng viết lời chúc, tag bà Cam nhé.”.

Bình Luận (0)
Comment