Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 110

A Cẩn hôn Phó Thời Hàn, đây đúng là một chuyện lớn tày trời, A Bích rất muốn giả vờ không nhìn thấy nhưng mà không đến kéo Quận chúa nhà bọn họ lên thì thật sự không có vấn đề gì chứ? A Bích bắt đầu xoắn xuýt, còn đôi mắt A Cẩn lại trợn to lên như chuông đồng, nàng khiếp sợ nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú gần trong gang tấc, đây là... Phó Thời Hàn.

“A...” A Cẩn lập tức lăn sang một bên, không ngừng “Phụt phụt phụt.”

Lúc này Thời Hàn cũng ngồi dậy, hắn cực kỳ bình tĩnh phủi phủi đất trên người, sau đó kéo A Cẩn dậy. A Cẩn hất ra một cái, nói: “Huynh cố tình.” Thế này rõ ràng là lên án, Thời Hàn cảm thấy mình rất oan ức, hắn mỉm cười nhìn A Cẩn nói: “Lời này là thế nào, tự muội nhào tới mà!”

Hắn còn cố tình nhấn mạnh từ “nhào” kia, càng khiến người ta cực kỳ căm giận.

A Cẩn nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn đứng dậy kéo nàng: “Ngồi đi. Muội xem tóc muội rối lên rồi, ta giúp muội buộc lại nhé?”

A Cần hầm hừ: “Được!”

A Bích: “...” Tiểu Quận chúa, nếu như ngài tức giận sao không lấy ra tư thế tức giận thực sự đi! Cái này là kiểu làm loạn gì, choáng mất!

A Cẩn: “Buộc tóc cẩn thận cho ta.”

Thời Hàn: “Vâng vâng vâng!”

Phó Thời Hàn hóa thân thành tiểu tì nữ, bà mụ tử, A Cẩn cảm giác tâm trạng mình bình phục hơn nhiều. Nhưng còn lâu nàng mới tin cái gì là bất ngờ, mặc dù nàng đụng vào Phó Thời Hàn nhưng nhất định là Phó Thời Hàn cố tình. Phải biết rằng công phu của Phó Thời Hàn rất tốt, hắn tuyệt đối không thể ngã ra như vậy, không thể nào! Thế này không khoa học!

Trong lòng A Cẩn oán thầm nhưng không nhìn thấy khóe miệng của Thời Hàn chậm rãi nhếch lên. A Cẩn thật sự đã đoán đúng, có một loại bất ngờ gọi là... “Ta cố ý”.

Nhưng lúc này, hắn không cần thiết phải nhiều lời. Hắn sẽ nói là hắn cố ý cố tình nhéo gân của nàng để nàng ngã về phía trước sao? Hắn sẽ nói là tự hắn nương theo thế đó mà ngửa ra sau sao? Hắn sẽ nói là hắn nắm lấy eo của nàng để nàng ngã vào đúng vị trí thích hợp sao?

Ha ha, hắn sẽ không nói!

Phải biết rằng để tạo nên một nụ hôn thiên thời địa lợi nhân hòa là không dễ dàng như thế nào. Nhưng hắn lại làm được.

“Ta nghĩ, dựa vào tính cách của Tô Nhu, ngày mai nàng ta sẽ tới. Huynh có ý kiến gì không?”

A Cẩn vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu. Triệu Minh Ngọc bị trừng phạt. A Điệp bị bọn họ nhốt lại, nể mặt phụ thân nàng ở Lục Vương phủ nên A Cẩn mới tha nàng ta. Nhưng không có lý do gì để buông tha cho Tô gia, cũng chẳng có lý do gì để buông tha cho Tô Nhu. Bọn họ có thê thảm cũng không liên quan gì tới các nàng. Hơn nữa, Tô gia thảm nhưng Tô Nhu cũng có bị trừng phạt gì đâu?

“Huynh biết ta không quá thích Tô Nhu nhưng bây giờ tạm thời ta không biết phải đối xử với nàng ta thế nào.” A Cẩn ăn ngay nói thật, bản thân nàng đầy phiền muộn: “Không phải ta mềm lòng không xuống tay được mà là muốn một ý kiến hay một chút. Dù sao nàng ta cũng là muội muội của Ngũ bá mẫu, hơn nữa bây giờ Tô gia cũng đã như vậy rồi, nếu như nàng ta chọc ta, ta lập tức đáp trả thì đương nhiên không có chuyện gì. Nhưng bây giờ bỗng dưng ta lại đáp trả thì đúng là không tốt. Vẫn cần một cơ hội vô cùng thích hợp.”

Thời Hàn cột cẩn thận bím tóc cho A Cẩn, bản thân hắn rất hài lòng: “Ta đúng là quá khéo tay.” Ngữ điệu dương dương tự đắc như vậy làm người ta cực kỳ vui sướng.

A Cẩn bật cười xì ra một tiếng: “Huynh có đang nghe ta nói không đấy? Ta tự nói tự nghe à? Hu hu hu hu!”

Thời Hàn vô cùng hờ hững: “Đương nhiên là ta vẫn đang nghe, chuyện muội không có cớ để ra tay, ta có thể giúp muội. Lần trước không phải đã nói qua với muội rồi sao? Nhưng muội lại không cần.”

A Cẩn lập tức nói: “Đương nhiên là ta không cần, ta muốn tự mình xử lý. Nếu để cho huynh xử lý giúp ta thì hoàn toàn không có niềm vui gì đáng nói cả.”

Thời Hàn:...

Tề Vương gia Triệu Mộc mời rất nhiều người, du thuyền của hắn ta vốn đã rất to rồi nhưng cũng không ngạc nhiên là bao. Nếu như trước đây, có vài người sẽ không đi nhưng bây giờ lại không giống như thế nữa. Dù sao, cũng ít người có thể có một chiếc du thuyền hoa lệ như vậy.

Những người như vậy trong kinh thành đương nhiên là có thân phận cao quý, nhưng dù có thân phận cao quý thì cũng không có nghĩa là trong nhà sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy để cho bọn họ tiêu xài. Cho nên mọi người ở đây đều có suy nghĩ muốn mở mang kiến thức một chút nên phần lớn mọi người đều có mặt.

Thời Hàn đã biết từ trước, lại phát hiện Triệu Minh Ngọc cũng sẽ tới thì thấy rất thú vị. Từ chuyện lần trước nàng ta cực kỳ ít khi đi ra ngoài, đã bị Tứ Vương gia cấm cửa, nhưng bây giờ lại có mặt, đúng là làm cho người ta cảm thấy mới lạ. Nhưng Thời Hàn ngẫm một hồi thì cũng hiểu rõ vài phần, điều Tứ Vương gia muốn chính là nhằm vào những công tử con nhà quý tộc kia nhỉ? Tuy thanh danh của Triệu Minh Ngọc không tốt nhưng mặt mũi nàng ta cũng còn dễ nhìn, có thể tìm một lý do để gả đi thì chắc hẳn là chuyện vô cùng tốt.

Thậm chí Thời Hàn còn nghĩ đây có phải là Tề Vương gia muốn lôi kéo Tứ Vương gia nên mới cố ý tạo nên một buổi tụ hội như thế, nhưng vừa nghĩ lại thì thấy độ khả thi quá thấp. Tứ Vương gia chính là kẻ ăn cháo đá bát, điều đó không thể nghi ngờ gì nữa. Cho dù thật sự giúp ông ta thì chưa chắc ông ta đã cảm kích. Hơn nữa Tứ Vương gia lại là một Vương gia danh chính ngôn thuận, ông ta càng hi vọng mình có thể kế thừa ngôi vị chứ không phải là dâng cơ hội nhường cho Triệu Mộc.

Hắn hiểu điều này, Triệu Mộc cũng biết rõ. Nếu đã biết thì độ khả thi cũng thấp hơn rất nhiều.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới ngày thứ ba. Từ khi không còn quẻ, Oánh Nguyệt đúng là không chút vui mừng cả về thể xác lẫn tinh thần cho nên thực sự chẳng muốn ra ngoài. Nàng không đi, A Cẩn cũng không ép, mặc dù rất muốn khuyên nàng ra ngoài giải sầu nhưng mà trên du thuyền cũng có nhiều đầu trâu mặt ngựa, Oánh Nguyệt lại chẳng có tâm trạng ngắm cảnh, xem kịch, cho nên ở nhà lại càng tốt hơn.

Vừa nghĩ như thế, A Cẩn không khuyên nhủ nữa.

Oánh Nguyệt không đi, A Cẩn đi cùng với Thời Hàn ra ngoài, Thời Hàn đánh giá A Cẩn hôm nay, vẻ mặt hắn tươi cười.

A Cẩn mặc một bộ váy bằng gấm trắng, chính là kiểu dáng gần đây thịnh hành nhất ở Kinh thành, áo choàng màu xanh biếc kết hợp với vòng tay xanh biếc càng tăng thêm sự xinh đẹp. Khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhỏ nhắn trang điểm nhẹ, cùng màu với tông màu xanh của trang sức trên tóc cảm thấy tràn đầy may mắn.

Thời Hàn nhìn trang phục của nàng đáng yêu như vậy thì than thở: “A Cẩn quả nhiên là mỹ nhân từ trong trứng nước.”

A Cẩn hơi ngẩng đầu, nói: “Ta đương nhiên quốc sắc thiên hương.”

Thời Hàn hơi cười: “Vậy tiểu thư quốc sắc thiên hương, chúng ta có thể lên đường chưa?”

A Cẩn gật đầu: "Đi thôi."

Lúc Thời Hàn và A Cẩn đến thì mọi người cơ bản đã đến đông đủ, Triệu Mộc mỉm cười nói: “Quả nhiên là mấy người có trọng lượng đều xuất hiện vào phút cuối.”

Đây không hẳn là một câu mỉa mai nhưng cũng có vài phần trêu chọc. Người có tâm tư đương nhiên là hi vọng Triệu Mộc không thích Thời Hàn và A Cẩn, ví dụ như Minh Ngọc, nàng ta vốn đang đứng một bên, nghe nói như thế thì cười lạnh.

Vốn dĩ Minh Ngọc cực kỳ mến mộ Thời Hàn nhưng thích lâu thì sự mến mộ này lại trở thành một cái gai độc. Người nàng ta thích như vậy sao lại thích A Cẩn, không những thích A Cẩn mà dường như còn chán ghét nàng ta, tính toán nàng ta. Tính tình của Minh Ngọc là như vậy, người này đã không thích mình vậy thì mình cũng không cần thiết phải thích hắn nữa. Trong kinh có rất nhiều rất nhiều nam tử giỏi giang hơn hắn. Phó Thời Hàn hắn cũng chả là cái gì, hơn nữa, ai biết được hắn có phải con riêng của Hoàng gia gia hay không. Nếu như đúng thì hắn và A Cẩn mới trở thành trò cười cho thiên hạ. Bản thân dứt ra từ sớm mới là hành động sáng suốt.

Vì yêu sinh hận chính là nói kiểu người như Minh Ngọc. Hiện tại, nàng ta chỉ hận không thể làm cho Phó Thời Hàn và A Cẩn cùng chết đi. Còn sự ngưỡng mộ trước đây, trong mấy ngày qua không ngừng nghiền ngẫm đã hóa thành mây bay từ sớm rồi.

Thậm chí nàng ta còn lén lút nghĩ, nếu như Phó Thời Hàn biết mình đã hoàn toàn từ bỏ hắn, đã không còn thích hắn thì hắn sẽ phiền muộn cô đơn đến mức nào.

Cho dù Minh Ngọc có suy nghĩ thoải mái cỡ nào thì cũng không biết căn bản Thời Hàn không coi nàng ta là cái gì cả.

Triệu Mộc mời mọi người đến khoang thuyền, Thời Hàn dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh thì thấy quả nhiên mọi người đều ở đây. Còn những động tác nhỏ xấu xa của Minh Ngọc hắn lại chẳng để vào mắt chút nào. Vốn dĩ hắn đã không thích nữ tử này, thậm chí là cực kỳ căm ghét, đâu bằng lòng quan tâm đến nàng ta.

“Bổn vương phiêu bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, có rất nhiều công tử tiểu thư trong Kinh thành còn không biết, gần đây già rồi, sức khỏe của ta cũng hơi kém, nghĩ rằng cũng nên dàn xếp ở kinh thành này một chút. Tất nhiên, đã là dàn xếp thì những tháng ngày sung sướng cũng không thể dừng lại. Ta muốn sau này lâu lâu cũng có thể hẹn được mọi người cùng nhau ra ngoài du ngoạn. Không biết mọi người có thể nể mặt mũi cho bổn vương chút thể diện không?”

“Vương gia nói gì vậy, có thể cùng Vương gia ra ngoài du ngoạn đương nhiên là rất tốt.” Có người lập tức khiêm tốn nói theo.

Triệu Mộc mỉm cười: “Người xưa nói cuộc đời có vài ba tri kỷ đã là đủ rồi, bổn vương may mắn hơn chút, có rất nhiều tri kỷ.”

Nói xong lại nở nụ cười.

Triệu Mộc cực kỳ thành thạo, không bao lâu đã làm cho bầu không khí nóng lên. Đương nhiên, người đến đông đủ ở sau thuyền cũng chậm rãi đi ra ngoài. A Cẩn thầm nghĩ, nếu như tâm trạng của Triệu Mộc không tốt, cứ thả trôi du thuyền đi, ha ha khặc! Tất cả bọn họ đều xong đời. Ờm, đúng, còn sẽ thành sự kiện chiếc thuyền xa hoa giết chết người, chuyện du thuyền mất tích...

A Cẩn ưỡn ngực, bản thân mình cũng đã xem hơn 700 tập thám tử lừng danh Conan, làm sao mà không biết được! Nhưng đại khái là nàng cũng không thấy được kết thúc cuối cùng của Conan!

“Muội nghĩ gì thế? Lúc thì chu mỏ lúc thì cau mày.” Thời Hàn ngồi ở chỗ vị trí bên cạnh A Cẩn, thấp giọng hỏi dò.

Theo lý thuyết, nam nữ đều tách ra ngồi riêng nhưng không hiểu sao Triệu Mộc lại sắp xếp cho A Cẩn và Thời Hàn ngồi cùng với nhau, không giống với người bên ngoài, nếu như là người da mặt mỏng thì e là sẽ ngượng ngùng. Nhưng A Cẩn và Thời Hàn lại có vẻ mặt “nên như vậy”, làm cho mọi người cũng bỏ qua mấy phần tâm tư muốn trêu chọc. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải Triệu Mộc, hai người này đều là người lòng dạ hẹp hòi, trêu chọc vào chỉ sợ người chịu thiệt là bọn họ.

Có lẽ trong lòng nghĩ thế nhưng cũng chẳng có ai nói gì cả. Tuy nhiên, “ai” này mãi mãi không bao gồm Triệu Minh Ngọc, đặc biệt là là khi Minh Ngọc còn nhận định A Cẩn là người hại nàng ta.

“Mọi người đều nói nam nữ từ tám tuổi đã không ngồi cùng một chỗ. Nhưng có mấy người đúng là uổng công đọc sách thánh hiền.”

Mọi người đều có thể nhìn ra Minh Ngọc muốn khơi mào để đánh đòn phủ đầu, nhưng A Cẩn lại cười tủm tỉm, nàng ngẩng đầu nhìn về phía vị trí chính chủ, nói với Tề Vương gia: “Hoàng thúc, ngài xem, Minh Ngọc đang phàn nàn người đấy!”

Phụt! Mọi người đều phun ra ngoài, bọn họ không nhìn ra Minh Ngọc phàn nàn Tề Vương gia đâu!

Triệu Mộc nhướng máy.

A Cẩn tiếp tục nói: “Nam nữ tám tuổi không ngồi cùng chỗ, uổng công đọc sách thánh hiền. Ngài xem, đây rõ ràng là nói ngài. Là người sắp xếp cho chúng ta ngồi trong khoang thuyền này, tương đương với việc mọi người sẽ ngồi dùng cơm cùng một chỗ, vậy chẳng phải nói người sắp xếp không ổn thỏa sao?”

Nàng hời hợt hóa giải việc Minh Ngọc cố tình nhắm vào mình, cũng không phải nàng dễ nói chuyện mà chỉ là không muốn có nhiều người vây lại xem mà thôi. Tâm trạng của nàng hôm nay rất tốt! Không muốn chấp nhặt cái loại hẹp hòi nhỏ nhặt như nàng ta.

Triệu Mộc buông tay: “Vậy chẳng lẽ bổn vương phải sắp xếp cho nam tử ngồi bên trên khoang thuyền? Mặc dù thời tiết mùa thu dễ chịu, phong cảnh hợp lòng người nhưng lúc dùng bữa thì ở bên trong vẫn tốt hơn chứ, nếu không trong người bực bội thì cũng không thích hợp. Bổn vương có lòng tốt như vậy mà hai tiểu chất nữ đừng có nghĩ xấu về Hoàng thúc nữa!”

Minh Ngọc tức giận, lớn tiếng: “Có mấy người cứ thích nói gần nói xa, điều ta nói rõ ràng không phải ý này, nàng thì hay rồi, đá vấn đề này cho người khác.”

A Cẩn nhìn nàng ta: “Mỗi người chúng ta đều đang dùng một bàn nhỏ đúng không? Nếu như không nói chung mọi người, vậy ngươi cảm thấy ai đang ngồi cùng bàn với ai?”

Triệu Minh Ngọc tức giận, vỗ bàn một cái nói: “Ta nói ngươi đấy. Chúng ta nam nữ đều ngồi tách riêng ra mà ngươi còn muốn ngồi ngay sát bên cạnh Phó Thời Hàn, đúng là đồ không biết xấu hổ.”

Mấy ngày nay bị giam lại, nàng ta không những không tỉnh táo lại chút nào ngược lại càng thêm để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, luôn cảm thấy mọi chuyện không được như ý thì cả người đều cảm thấy không thoải mái.

A Cẩn lạnh mặt: “Ta không biết xấu hổ?”

“Đúng, chính là nói ngươi đấy, ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ, còn nhỏ tuổi mà suốt ngày dính lấy nam nhân, còn coi mình là thứ tốt gì sao? Ta cho ngươi biết, người khác không tiện nói nhưng ta không ngại đâu. Ta cứ không vừa mắt cái loại tiểu tiện nhân suốt ngày cố làm ra vẻ. Ngươi... Á!”

Ngay cả Minh Ngọc cũng không thấy cái bạt tai này đánh lên mặt nàng ta như thế nào, Phó Thời Hàn đứng ở đó, lạnh băng, cả người nhìn chằm chằm nàng ta, gằn từng câu từng chữ: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

Minh Ngọc lập tức rơi lệ, cho dù thế nào thì nàng ta cũng là nữ tử: “Ta cứ nói thì thế nào?”

“Chát!” Phó Thời Hàn lại giáng một bạt tai nữa.

Minh Y kêu lên sợ hãi: "Trời ơi, ngươi dám đánh tỷ tỷ ta, ngươi có thân phận gì mà dám ngông cuồng như thế. Hoàng thúc, thúc nên làm chủ cho tỷ tỷ ta!” Minh Y kéo cánh tay Minh Ngọc, mềm giọng lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi? Có đau không? Tỷ tỷ đáng thương của ta. Rốt cuộc các người muốn thế nào? Rốt cuộc các người muốn ép tỷ tỷ ta đến mức nào nữa? Tỷ tỷ ta đã rất thảm rồi, nàng đã rất thảm rồi. Các ngươi còn đối xử với nàng như vậy. Cho dù... Cho dù nàng có nói sai nhưng nàng cũng chỉ là một nữ nhân nhỏ yếu. Ngươi là một người đàn ông sao có thể ra tay như vậy? Tỷ tỷ!” Minh Y rơi lệ. Dáng vẻ nhu nhược đáng thương kia, dường như người chịu đòn thực sự không phải là Minh Ngọc mà là nàng ta.

A Cẩn nhìn vẻ mặt xem cuộc vui của Tề Vương gia thì lập tức hiểu rõ hơn mấy phần, giọng nói của nàng rất bình tĩnh, nhưng lời nói lại không dễ nghe như vậy: “Vị trí là do Hoàng thúc sắp xếp, ta nghĩ ngươi nên để Hoàng thúc làm chủ mới đúng, hỏi hắn vì sao lại sắp xếp vị trí như vậy. Nhưng dù sao ta cũng hiểu, ta và Thời Hàn ca ca có quan hệ tốt, sắp xếp cho chúng ta ngồi cùng một chỗ cũng không có gì đáng trách chứ? Chỉ có loại tâm địa độc ác, tư tưởng lệch lạc mới luôn luôn phỏng đoán người khác có cái gì không thích hợp hay không. Người quang minh chính đại, hành động lỗi lạc có gì để nghĩ nhiều không? Triệu Minh Ngọc nói ra mấy lời bẩn thỉu hạ thấp phẩm hạnh của ta, tính ra ngươi cũng là đường muội của ta đúng không? Ngươi không khuyên can tỷ tỷ của mình để nàng ta ngưng nói xấu người ngược lại còn vừa ăn cắp vừa la làng cho nàng ta, đúng là kỳ quái. Sao nào? Chúng ta bắt nạt tỷ tỷ của ngươi sao? Ta thấy là tỷ tỷ của ngươi ức hiếp chúng ta thì đúng hơn đấy? Cái giọng điệu hùng hổ dọa người kia thật sự làm cho người ta xem đủ rồi. Còn ngươi nói bất lực, ta nghĩ ngươi đang nói mơ giữa ban ngày đấy. Người thật sự yếu đuối sẽ không đi cắn người khắp nơi như thế đâu. Làm sao, người khác sống tốt thì nhất định phải bị các ngươi ghen ghét sao? Nề nếp gia phong của Tứ Vương phủ đúng thật là không còn gì tốt hơn!”

“Ngươi...” Minh Y muốn phản bác nhưng A Cẩn không cho nàng ta cơ hội này!

“Đây cũng không phải lần đầu tiên hai tỷ muội nhà các ngươi làm vậy. Bình thường ta không chấp nhặt với các ngươi không có nghĩa là ta dễ chọc. Hoàng thúc, ta nghĩ hẳn là thúc nên cho ta một câu trả lời hợp lý. Tại sao ngài sắp xếp không hợp lý như vậy lại làm cho bọn họ nhục mạ ta? Nếu như không phải Thời Hàn ca ca kịp thời làm bọn họ ngậm miệng lại thì ta nghĩ không biết ta còn bị hãm hại tới mức nào nữa. Hành vi của ta không đứng đắn sao? Ta không đứng đắn, Triệu Minh Ngọc ngươi có chứng cớ gì? Còn nữa, ta không đơn giản nhưng không đứng đắn bằng ngươi sao? Ta hùng hổ dọa người, Triệu Minh Y ngươi có bằng chứng gì?”

A Cẩn nói như đốt pháo, trách móc phủ đầu làm cho mọi người không ai bắt bẻ được. Nhưng nếu như suy nghĩ kỹ về những lời này thì có thể phát hiện thực ra A Cẩn nói rất có kỹ xảo. Phó Thời Hàn đánh người nhưng nàng lại nhào nặn chuyện này thành việc bất đắc dĩ, lại càng mở rộng rằng Tề Vương gia và Minh Ngọc, Minh Y có vấn đề.

Đúng là A Cẩn tính toán như vậy, nếu không để cho nàng thoải mái thì ai cũng đừng mong có thể thoát được. Xưa nay nàng cũng chẳng sợ mất mặt. Lục Vương phủ của bọn họ không phải luôn luôn ở trên đầu sóng ngọn gió sao? Nàng như vậy ít nhất vẫn còn mạnh hơn cha nàng ném phân lên cổng nhà người ta.

Mọi người đã biết từ lâu rằng A Cẩn không phải là con cừu nhỏ mềm yếu nhưng nhìn khí thế mắng người của nàng như vậy lại cảm thấy quả nhiên lâu ngày không tức giận, bọn họ đã quên mất tính cách của nàng, điều này thật nguy hiểm!

Đang yên ổn lại chọc nàng làm gì?

“Triệu Cẩn, ngươi đừng tưởng rằng ra sợ ngươi, ta...” Minh Ngọc kêu gào lại bị Tề Vương gia ngắt lời, hắn vô cùng thành tâm nói: “A Cẩn, con biết Hoàng thúc là người thế nào mà. Không để tâm tiểu tiết quen rồi, ta nghĩ Thời Hàn và con tình như huynh muội nên đương nhiên mới sắp xếp hai con ngồi gần một chỗ, thật không ngờ lại làm cho Minh Ngọc hiểu lầm. Minh Ngọc, ngươi là một quý nữ Hoàng thất, mấy người đàn bà đanh đá chua ngoa trên phố còn không như vậy, ngươi đừng có làm như vậy nữa. Đúng là mất mặt.”

Vốn dĩ Minh Ngọc muốn nhắm vào A Cẩn nhưng cũng không ngờ lại bị Tề Vương gia dạy bảo, nàng ta chảy nước mắt, gào thét: “Ta biết, ta biết các ngươi đều coi thường ta. Ta không hiểu, tại sao các ngươi lại cứ thích đồ tiểu tiện nhân Triệu Cẩn trong ngoài bất nhất kia, ả rõ ràng... Chát!”

Phó Thời Hàn thật sự không hề khách sáo chút nào, nghe thấy Minh Ngọc mắng chửi người lần nữa thì lại cho nàng một bạt tai, hắn hơi nhấp miệng, lạnh giọng nói: “Đừng để cho ta nghe thấy một câu nào ngươi bôi nhọ A Cẩn. Từ trước tới giờ, ta  không có nguyên tắc không đánh nữ nhân đâu.”

Minh Ngọc không thể tin được mà nhìn Phó Thời Hàn, không khỏi nghĩ tới một câu nói, nam nhân môi mỏng phần lớn bạc tình, không ngờ hắn cũng là người như thế.

“Ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?” Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn Thời Hàn, giống như bị Thời Hàn phụ lòng vậy.

Thời Hàn căm ghét cau mày: “Đừng nói cái kiểu như chúng ta có gì đó. Tại sao ta lại không thể đối xử với ngươi như vậy. Ngươi hãm hại A Cẩn lẽ nào không nghĩ sẽ có người khác giúp nàng ra mặt sao? Không nói đến việc ta có thích A Cẩn hay không, chỉ riêng việc A Cẩn là bảo bối ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn, ta đã không thể chấp nhận cho bất cứ người nào bắt nạt nàng, sỉ nhục nàng! Nếu như có người đối xử với nàng không tốt, như vậy ta cũng sẽ đối xử ngược lại gấp trăm ngàn lần.”

Nói xong, Thời Hàn lộ ra nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Tề Vương gia, nói: “Ngài nói có đúng không? Tề Vương gia!”

Trong lòng Triệu Mộc giật mình, thực ra hắn ta đã có rất nhiều sự chuẩn bị đối với những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng ai mà ngờ Triệu Minh Ngọc lại dễ kích động như vậy, từ đó làm cho tình huống trở nên càng khó coi. Hơn nữa, khi Thời Hàn cười như không cười rồi nhìn người khác đều làm cho người ta có cảm giác quái lạ. Xưa nay hắn ta không dám coi thường Phó Thời Hàn, cũng luôn hi vọng có thể lôi kéo Phó Thời Hàn đứng về phe của hắn ta. Tuy không thể nói là hoàn toàn thành công nhưng hắn ta cũng coi như là một trong số ít bạn bè của Phó Thời Hàn. Bây giờ, Phó Thời Hàn hỏi như vậy... nghĩa là gì?

“Đương nhiên là Thời Hàn nói đúng.” Triệu Mộc khẳng định chắc chắn.

“Đúng là thú vị đấy!” Ngay khi mọi người đang giương cung bạt kiếm, một tiếng cười duyên dáng của nữ tử vang lên, đưa mắt nhìn theo tiếng chính là Thôi Mẫn. Thôi Mẫn vẫn mặc một bộ đồ đỏ, cả người kiều mị động lòng người, nàng hơi tựa lưng vào thành ghế đệm, mỉm cười nói: “Vương gia có lòng tốt nhưng lại thành chuyện xấu. Ta thấy Tề Vương phủ của ngài đúng là thiếu một nữ chủ nhân. Nếu như có người lo liệu những chuyện này thì nào xảy ra sơ suất như vậy?”

A Cẩn cười: “Lời này nói lại rất đúng. Hoàng thúc, ngài là một đại nam nhân còn phải bận tâm những việc này thật là đáng thương, thật sự không muốn cưới một đại mỹ nhân xinh đẹp sao? Ví dụ như Thôi Mẫn tiểu thư.”

Thôi Mẫn cười duyên: “Ta rất tốt lại xinh đẹp, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, lại dịu dàng biết chăm sóc làm cho người khác thích. Vương gia có muốn cân nhắc một chút không?”

Vốn dĩ không khí còn đang giương cung bạt kiếm bỗng nhiên thay đổi ngay lập tức.

Mọi người đều biết Thôi Mẫn ngưỡng mộ Tề Vương gia. Nếu không thì sao có thể ngay trước mặt Ngu Quý phi lại có hành vi quyến rũ làm cho Ngu Quý phi chán ghét đến tận xương tủy.

Nhưng Thôi Mẫn ngưỡng mộ Tề Vương gia nên giúp hắn ta hòa giải thì có thể hiểu được, nhưng sao Gia Hòa Quận chúa lại cùng với Thôi Mẫn kẻ xướng người họa như vậy chứ? Ở đây còn có mấy vị tiểu thư ngày ấy cũng có mặt trong lễ thành thân của Thế tử Triệu Cẩn Ngôn ở Lục Vương phủ, hôm đó ở Vương phủ cũng giống như thế. Thôi Mẫn và Gia Hòa Quận chúa, bọn họ cũng kẻ xướng người họa như vậy. Khi đó mọi người không để ý lắm nhưng bây giờ nhìn lại thì cảm thấy có mấy phần kỳ lạ. Có thể... các nàng đã ngầm có mối quan hệ tốt rồi nhỉ? Nhưng nếu như thật sự là như vậy cũng không giống lắm, không thấy bọn họ từng lén tiếp xúc với nhau!

Tề Vương gia cũng nghĩ giống như vậy, đột nhiên Triệu Mộc cảm thấy mình có chút không hiểu nữ nhân cho lắm. Hắn ta lưu luyến bụi hoa lâu như vậy, vẫn luôn tự tin cho là mình rất hiểu nữ nhân, nhưng bây giờ nhìn lại có chút mờ mịt.

“Thật là không biết xấu hổ.” Tô Nhu ngồi ở vị trí dưới thấp nói, nhưng tiếng của nàng ta rất thấp. Nếu như không phải là người có võ nghệ vô cùng tốt thì người bên ngoài không nghe thấy. Thời Hàn dùng khóe mắt liếc Tô Nhu một cái, lại nhìn Tề Vương gia, trong lòng có gì đó chợt lóe lên.

Thôi Mẫn nói câu này, thực ra ngay cả gái lầu xanh cũng không nói thẳng thừng như vậy, nhưng nàng lại nói toẹt ra, không những nói ra mà còn nói rất bình thản, cảm giác như là nên như thế. Ngay cả Triệu Mộc cũng cảm thấy nếu như Thôi Mẫn là một nam tử, rất có thể sẽ trở thành bạn tri kỷ với hắn ta.

“Thôi tiểu thư nói đùa.”

A Cẩn cười híp mắt: “Hoàng thúc đúng là không tinh mắt, sau này Thôi tiểu thư gả cho người khác, người sẽ hối hận đấy!”

Triệu Mộc đỡ trán, vẻ mặt như phiền muộn: “Ta biết rồi, hai người các ngươi hợp lực lại muốn bức hôn bản vương.” Hắn ta nói như đùa giỡn nhưng lại lén đánh giá vẻ mặt của hai người, thực ra đang thăm dò xem có phải bọn họ ngầm có mối quan hệ vô cùng tốt hay không. Nhưng cho dù là A Cẩn hay là Thôi Mẫn đều không để lộ bất cứ cơ hội nào cho người ta nhìn ra. Thôi Mẫn cười khanh khách: “Trên phố có tin đồn Gia Hòa Quận chúa là nữ tử hiệp nghĩa hiếm thấy, căm ghét cái ác như kẻ thù, lại thích giúp đỡ người khác, bây giờ nhìn lại đúng là như thế.”

A Cẩn nhướng mày: “Ta thật sự không biết hóa ra bên ngoài đánh giá ta như thế, ta nghĩ họ đều nói ta ỷ thế hiếp người đấy.”

“Làm gì có chuyện đó! Quận chúa tốt vô cùng, cũng rất biết lý lẽ, nhưng có mấy người bản thân không biết điều lại còn thích bẻ cong sự thật, hãm hại người khác.” Thôi Mẫn vẫn cười nhưng lời này lại rất khó nghe, ngấm ngầm mỉa mai người.

Minh Ngọc hét lên: “Ngươi nói ai?”

Thôi Mẫn kinh ngạc nhìn nàng ta, dường như không hiểu tại sao nàng ta lại tức giận: “Minh Ngọc tiểu thư sao vậy? Đương nhiên là ta không nói ngài. Nhưng nếu ngài tự nhận thì ta cũng không có cách nào.”

Cho dù không phải Quận chúa thì Triệu Minh Ngọc vẫn là con gái của Vương gia, hơn nữa tình thế bây giờ cũng còn chưa rạch ròi, Tứ Vương gia chưa chắc không có một tia cơ hội nào. Nhưng nàng lại to gan dám đắc tội người ta như thế, mọi người rất tò mò vì sao nàng ta lại làm như vậy.

"Thôi Mẫn, ngươi là cái đồ hồ ly tinh, ngươi đừng tưởng rằng ngươi bám vào A Cẩn thì sẽ được lợi gì, ta sẽ bảo phụ vương ta bãi miễn phụ thân ngươi làm cho ngươi cả đời không ai thèm lấy.” Minh Ngọc vênh váo hung hăng. Nhưng nàng ta thốt ra lời này ra, đừng nói người bên ngoài, ngay cả Minh Y cũng biết là xong đời!

A Cẩn nhàn nhã nói: “Hóa ra, Tứ bá phụ cũng có thể bãi miễn được một Thượng thư đấy! Ha ha.”

Minh Y kéo tay Minh Ngọc, nói: “Tỷ tỷ, đừng nói bậy.” Lần này thật sự không phải vì diễn kịch mà nàng ta thật sự không hi vọng Minh Ngọc nói thêm nữa. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài e là Hoàng gia gia sẽ nổi lên lòng nghi ngờ đối với phụ vương, từ đó, dù có trù tính lớn lao thế nào cũng vô ích!

Minh Ngọc đâu suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nghĩ là Minh Y nhát như chuột sợ đám A Cẩn nên tát cho nàng ta một bạt tai mà không hề do dự: “Rốt cuộc mày là muội muội của ai?”

Minh Y bị đánh, tủi thân mà khóc, không nói đến những cái khác, chỉ nhìn vẻ mặt của mọi người cũng biết Minh Ngọc không được lòng người đến thế nào. Trước đó Minh Y đã thể hiện tỷ muội tình thâm, lúc này lại bị đánh, không nói gì nhiều co rúm vào một góc là chuyện đương nhiên. Minh Y yên lặng ngồi xuống, dù không lên tiếng nhưng nước mắt như hạt châu rơi xuống, căn bản không ngừng được.

A Cẩn cảm nhận sâu sắc rằng hai tỷ muội nhà này thật sự không một ai dễ trêu chọc. Một người ương ngạnh, huênh hoang bệnh não tàn, một người nham hiểm giả dối giấu dao sau lưng. Thật là không ai so với bọn họ mạnh hơn.

Lúc này Phó Thời Hàn đã trở lại bên cạnh A Cẩn, hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Có lúc, muội cho nàng ta mặt mũi nhưng nàng lại cảm thấy muội sợ nàng ta, vẫn nên hung hăng một chút, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.”

A Cẩn thở dài: “Dạo này ta ngoan ngoãn hơn mấy phần bọn họ lại nghĩ ta dễ ức hiếp, đúng là đáng ghét!”

Vốn là tình cảnh vui vẻ bỗng quỷ dị không nói nên lời, Tề Vương gia hắng giọng một cái, nói: “Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng trong khoang thuyền cũng có chút oi bức, không bằng chúng ta ra trước khoang thuyền ngắm cảnh đi.”

Mọi người liên tục đồng ý.

Cảnh đẹp, mỹ nữ, quả nhiên là một cảnh tượng tuyệt vời.

Nếu nói khó coi thì chỉ có Minh Y nước mắt đầy mặt cùng với một bên mặt đã sưng lên vì Minh Ngọc. Minh Ngọc cũng bị Phó Thời Hàn đánh cho ba cái bạt tai, mà Phó Thời Hàn cũng không vì nàng ta là nữ tử mà nhẹ tay, bởi vậy trên mặt nàng ta vẫn còn thấy rõ dấu tay.

Mọi người cố gắng không nghĩ tới tình hình lúc đó, chỉ nên làm bản thân không biết gì cả, nữ tử tức giận đúng là còn khó coi hơn cả nam tử. Mặc dù Gia Hòa Quận chúa không nhượng bộ chút nào nhưng phàm là người có đầu óc thì đều cảm thấy chuyện này Minh Ngọc cố tình tìm cớ chuyện bé xé ra to. Đang yên đang lành nói người ta như vậy làm chi, cũng giống như Gia Hòa Quận chúa đã nói, chỗ ngồi này không phải là bản thân nàng tự tiện ngồi xuống, nếu như Vương gia sắp xếp thì đương nhiên là có lý do.

Nghĩ đến mấy lời nói mà trưởng bối trong nhà ngẫu nhiên nói ra, bọn họ lại hiểu rõ vài phần. Chuyện đó Hoàng Đế cũng đã ngầm đồng ý rồi, nàng chỉ là một nữ tử ngay cả phong hào Quận chúa cũng bị tước đi rồi thì có quyền gì mà nghi vấn!

Nếu như không nhìn thái độ rõ ràng của Hoàng Thượng, của Lục Vương phủ thì sao Tề Vương gia lại làm như vậy. Cho dù trong nhà không có nữ quyến thì cũng không có nghĩa là người ta sẽ phạm phải sơ suất như vậy.

Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, có lẽ vì thuyền đã chạy được một quãng thời gian dài, trên biển cũng mát mẻ hơn so với trước đó một chút, A Cẩn vội vàng kéo áo choàng của mình lên, nàng khịt khịt mũi một cái nói: “Ta rất thích mùi gió biển thoang thoảng như vậy.”

Thời Hàn: “Vậy thì phải cảm ơn Tề Vương gia rồi.”

A Cẩn: “Đúng vậy!”

Tề Vương gia phe phẩy cái quạt, phong lưu phóng khoáng: “Vậy các ngươi cũng không thể cảm ơn ngoài miệng như vậy được, phải cảm... Ấy, cẩn thận.”

Thân thuyền lắc nhẹ, Tô Nhu ở khoảng cách gần Tề Vương gia nhất không cẩn thận ngã lên trên người Tề Vương gia. Mặc dù Tề Vương gia đã nhanh chóng đỡ được Tô Nhu nhưng tuy là như vậy, Tô Nhu vẫn dán sát lên trên người Tề Vương gia, tư thế của hai người rất mập mờ.

“Vương gia...” Tô Nhu lập tức đỏ cả vành mắt: “Như vậy, như vậy ta làm sao mà lập gia đình được?”

Phụt! A Cẩn không nhịn được lập tức phun ra.

Người ta cứu ngươi mà ngươi lại tính toán muốn gả cho người ta, đúng là một trò hay.

Ngoại trừ A Cẩn, những người khác đều nhìn sang, nhưng Tô Nhu không quan tâm tới ánh mắt của người khác, một giọt lệ rơi xuống, cắn môi: “Ta, ta phải làm sao bây giờ?”

Mình Ngọc thấy nàng ta như vậy thì hừ lạnh một tiếng. Đối với Tô gia, nàng ta căm hận vạn phần.

“Đúng là không biết xấu hổ.”

Tô Nhu nhìn chằm chằm Tề Vương gia: "Vương gia..."

Tề Vương gia thả tay đang ôm eo Tô Nhu ra, lời nói quân tử nhẹ nhàng: “Vốn dĩ là do bổn vương không đúng, dù cho cứu nàng cũng không nên đường đột với giai nhân như thế. Tô tiểu thư yên tâm, đương nhiên bổn vương sẽ cho nàng một câu trả lời hợp lý. Nhưng không biết... làm Trắc phi Tề Vương phủ của ta thì có làm cho Tô tiểu thư tủi thân hay không?”

= 口 =

A Cẩn lập tức há to miệng, không chỉ có nàng mà người khác cũng như vậy, mọi người thật sự không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến như vậy, đây là hướng đi gì vậy?

Tô Nhu khó nén được sự vui sướng trên mặt, nàng ta cắn môi: “Vương gia... Vương gia thương tiếc. Tô Nhu, Tô Nhu...” Nang ta xấu hổ e ngại.

“Nếu Tô tiểu thư đồng ý thì bổn vương sẽ tiến cung xin chỉ. Mong Tô tiểu thư yên tâm, lập gia đình một cách đường đột nhưng bổn vương sẽ không để cho Tô tiểu thư khó xử.” Triệu Mộc mỉm cười, nhu tình như nước.

Đột nhiên A Cẩn cảm thấy cảnh tượng nơi này vô cùng quái dị nhưng nàng khó mà nói ra được rốt cuộc không đúng chỗ nào. Nhưng mọi chuyện căn bản không nên thành ra như thế. Triệu Mộc sẽ cưới Tô Nhu, việc này vốn cũng không hợp tình hợp lý. Nghĩ như vậy, nàng bất giác mà nhìn về phía Thôi Mẫn, lúc này tầm mắt của mọi người đều ở trên người Tề Vương gia và Tô Nhu, đúng là không ai nhìn Thôi Mẫn. A Cẩn nhìn qua thì thấy Thôi Mẫn rất hờ hững, dường như những điều này xảy ra rất bình thường.

Thôi Mẫn phát hiện ra ánh mắt của A Cẩn thì nhìn nàng nở nụ cười.

Tô Nhu và Triệu Mộc nhìn nhau, dường như tình sâu ý nặng.

Tô Nhu: "Nhu Nhi... Nhu Nhi đều nghe Vương gia."

Lúc này rốt cuộc mọi người cũng phản ứng lại, bắt đầu có người nhìn Thôi Mẫn, Minh Ngọc cười lạnh châm chọc: “Đúng là tính toán tường tận thông minh, có người tính toán lâu như vậy nhưng cũng không bằng mấy người dùng chút thủ đoạn. Ha ha ha!”

Trên mặt Thôi Mẫn xen lẫn ý cười, không thấy khổ sở chút nào. Không bàn tới những người khác, ngay cả trong lòng Triệu Mộc cũng thấy kinh ngạc. Hắn ta cho rằng Thôi Mẫn thích hắn ta. Nếu như không phải thì sao nàng ta lại làm đến mức như vậy, đánh đổi danh dự của mình, lại mưu đồ cái gì đây?

Tô Nhu được Tề Vương gia hứa hẹn thì đắc ý nhìn Thôi Mẫn, sự khoe khoang kia cực kỳ rõ ràng. Nhưng mà Thôi Mẫn không phản ứng gì làm cho người ta thấy cực kỳ thất bại. Tô Nhu tự suy diễn rằng dáng vẻ đó của Thôi Mẫn là trong lòng đang đố kị đến bùng nổ rồi, nên bật cười.

Nhìn xinh đẹp thì có tác dụng gì, tỷ tỷ nói đúng, Tề Vương gia đúng là thích nàng ta, chỉ cần nàng ta hơi dùng chút thủ đoạn thì chắc chắn sẽ đạt được mong muốn. Mặc dù không được làm Chính phi thì hơi không thoải mái nhưng là Trắc phi cũng tốt rồi. Dù sao nếu như làm Chính phi, với thanh danh của hắn ta như bây giờ, chưa chắc Thiên gia đã đồng ý. Nghĩ đến đây, Tề Vương gia chắc chắn là bận tâm việc này nên mới đưa ra vị trí Trắc phi.

Tô Nhu cảm giác rất tốt nên tự mình suy diễn rất nhiều, càng lúc càng cảm thấy gió xuân phơi phới. Vốn dĩ nàng ta nghĩ có thể gả vào Ngũ Vương phủ cùng chung một chồng với tỷ tỷ cũng được. Nhưng bây giờ nhìn lại, Tề Vương gia vẫn là lựa chọn tốt hơn. Mặc dù không thể tranh giành được ngôi vị Hoàng Đế, nhưng làm một Trắc phi của một vị Vương gia giàu có nhàn tản cũng vô cùng tốt. Huống hồ, người này yêu nàng ta như vậy. Mặc dù hắn ta lưu luyến bụi hoa nhưng trong phủ cũng không có ai. Người được gả vào cũng chỉ có một mình nàng ta. Nghĩ tới đây, Tô Nhu liếc nhìn đám nữ quyến các nhà, vô cùng đắc ý.

Thôi Mẫn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành thì sao? Tiểu thư Triệu gia kia là tài nữ danh chấn thiên hạ thì sao? Còn không phải vẫn ở khuê phòng. Ha ha ha.

“Vậy thì... Thôi Mẫn phải chúc mừng Vương gia và Tô tiểu thư trước rồi.” Trên mặt Thôi Mẫn xen lẫn ý cười nhưng giọng nói lại lạnh lùng.

“Ta thấy sau này phải để Thôi tiểu thư tính toán cho ta một chút.” A Cẩn mỉm cười nói.

Thôi Mẫn: “Ồ? Không biết lời của Quận chúa là sao nhỉ?”

“Vừa rồi Thôi tiểu thư mới nói trong phủ Hoàng thúc thiếu người, vậy mà Hoàng thúc đã tìm được một người được chọn... vô cùng tốt. Có thể thấy Thôi tiểu thư nói chuyện rất chuẩn đấy. Hay là Thôi tiểu thư cũng xem cho ta một chút đi, xem mệnh cách của ta như thế nào?” A Cẩn cười ngây thơ.

"Hừ!" Minh Ngọc hừ lạnh: "Nếu như thật sự có thể nói chuẩn thì nên tính toán cho bản thân mình tốt một chút, sao lại không có được thứ mà mình muốn.”

A Cẩn kinh ngạc: “Ồ? Ngươi không biết sao? Người ta nói tính người không tính mình. Thôi tiểu thư không biết mình sẽ gặp phải điều gì, không phải rất bình thường sao?”

Minh Ngọc châm chọc nhìn A Cẩn và Thôi Mẫn, nói lời ác độc: “Ta lại không biết Gia Hoà Quận chúa và Thôi tiểu thư là một phe đấy.”

“Ta thấy, người xấu thì phải đọc sách nhiều vào. Chỗ này mà lại dùng từ phe thì không tốt lắm đâu! Cũng không chính xác. Nếu như thật sự muốn dùng từ phe thì cũng nên là lúc lén lút đâm chọt tính toán người khác ấy. Chúng ta như vậy vẫn được coi là quang minh chính đại!” A Cẩn và Minh Ngọc cãi nhau, nàng ám chỉ chuyện cấu kết với nhau ở Chùa Thanh Ẩn.

Mặc dù Minh Ngọc còn kích động nhưng lúc này cũng nghe ra, nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi dừng câu chuyện lại.

Tô Nhu thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung lên Gia Hoà Quận chúa và Minh Ngọc tiểu thư thì trong lòng không vui, ho khan một tiếng, dịu dàng cười: “Vương gia, nếu đã đi du thuyền thì không bằng chúng ta đối thơ đi?” Lúc này, nàng ta thật sự muốn thể hiện tài hoa của mình.

“Đương nhiên là được.”

Tuy trong mắt Triệu Mộc xen lẫn ý cười, vẻ mặt dịu dàng nhưng A Cẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Người ngoài ít tiếp xúc với Triệu Mộc thì không biết hắn ta có một vài động tác và chi tiết nhỏ nhưng A Cẩn lại biết.

Quan hệ của Thời Hàn và Tề Vương gia cũng được coi là khá. Mỗi lần về Kinh, Tề Vương gia đều tìm bọn họ gặp mặt. Khi đó, A Cẩn còn nhỏ tuổi nên người ngoài đều không đề phòng nàng, hoặc là không đề phòng nhiều lắm, cho nên nàng cũng quan sát được nhiều chi tiết nhỏ. Hơn nữa, đại khái là vì biết mối quan hệ của Triệu Mộc và Tô Thanh Mi nên nàng cũng để ý Triệu Mộc này nhiều hơn. Mà hiện tại, nàng có thể chắc chắn, Triệu Mộc không phải dịu dàng quan tâm như bề ngoài thế này.

Giống như, giống như... Đột nhiên có tia sáng loé lên trong đầu A Cẩn, liệu có phải Triệu Mộc vì Tô Thanh Mi nên mới quyết định cưới Tô Nhu không?

Lại nhìn kỹ vẻ ngoài của Tô Nhu, quả nhiên có hai, ba phần tương tự với Tô Thanh Mi. Mặc dù tính cách khác nhau nhưng chỉ cần vẻ ngoài này, Triệu Mộc cưới Tô Nhu cũng có khả năng là vì thế nhỉ?

Không, không đúng. Nếu như thực sự cam tâm tình nguyện thì hắn ta cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác như vậy. Rốt cuộc là chỗ nào không đúng đây? A Cẩn cảm thấy cho dù mình hoá thân thành Holmes A Cẩn cũng không nghĩ ra được. Có điều nàng không nghĩ ra cũng không sao, A Cẩn liếc nhìn tiểu đồng chí Phó Thời Hàn ở bên cạnh, nàng dám cam đoan, Phó Thời Hàn nhìn ra được chuyện gì xảy ra.

Nhìn đi, ngoại trừ có thể nhìn nhận được tâm tư của Triệu Mộc, nàng càng có thể nhìn nhận được tâm tư của Thời Hàn ca ca!

“Nếu Vương gia đã là chủ trì, hay là Vương gia đưa ra vế đầu đi?” Ý cười của Tô Nhu dịu dàng, gần như coi mình là nữ chủ nhân.

A Cẩn yên lặng đi ra sau, không muốn lẫn lộn vào bọn họ về chuyện như vậy, nàng giương khuôn mặt nhỏ lên: “Ta không có chút hứng thú nào, tự các ngươi chơi đi! Ta muốn đi ăn đồ ăn.”

Minh Ngọc cười lạnh: "Rõ ràng là đồ bao cỏ, đương nhiên lúc này phải tránh né rồi.”

A Cẩn liếc nhìn nàng ta, cảm thấy người này làm người ta phiền chết mất: “Ngươi không phải bao cỏ, ngươi không phải bao cỏ thì ngươi đối về sau cho ta nghe nào?” Dừng một chút, A Cẩn mở miệng nói: “Thuỷ hữu trùng tắc trọc, thuỷ hữu ngư tắc ngư, thuỷ thuỷ thuỷ, giang hà hồ miểu miểu. Minh Ngọc cô nương, đối vế dưới cho ta đi?”

Minh Ngọc lập tức bị nghẹn họng nhưng nàng ta không cam lòng yếu thế: “Vế đầu ai chả biết làm? Vậy ta cũng có thể ra vế trên được!”

A Cẩn khoanh tay cười lạnh nhìn nàng ta: "Vậy ngươi trước đi!” Cũng không xem trước khi chị đây xuyên đến làm nghề gì. Ta học khảo cổ, mấy thơ từ cổ đại, ta hiểu rất rõ đấy biết không? Cho dù không làm gì, tự do phát huy cũng có thể đối chết ngươi được đấy.

Minh Ngọc nghĩ mấy ngày trước nghe được vài câu đối, nói: “U bách linh lung nùng ấm tống thu tàn.”

A Cẩn: “Nhu liễu khinh doanh hương mính hạ xuân lâm, tiếp tục.”

Minh Ngọc cắn môi: “Điều cầm điều tân điều điều điều điều lai điều điều diệu.”

“Chủng hoa chủng hảo chủng chủng chủng chủng thành chủng chủng hương. Tiếp tục.”

Mặc dù Minh Ngọc cũng học lâu nhưng những thứ đối câu này lại không giỏi nảy số. Nhất thời nàng ta yên tĩnh, lại không biết phải nói gì cho tốt. Còn A Cẩn vừa bắt đầu khí thế đã áp đảo nàng ta, đương nhiên nàng ta căng thẳng.

“Triêu vân triêu triêu triêu triêu triêu triêu thối.” Minh Y nói tiếp.

“Trường thuỷ trường trường trường trường trường trường lưu.” A Cẩn nhanh chóng đối xong, cười lạnh: “Hai tỷ muội các ngươi lúc này đúng là đồng lòng đấy! Tiếp tục!”

“Thiên thượng nguyệt viên, nhân gian nguyệt bán, nguyệt nguyệt nguyệt viên, phùng nguyệt bán.” Minh Y tiếp tục.

A Cẩn: “Kim niên niên để, minh niên niên sơ, niên niên niên để, tiếp niên sơ.”

Có lẽ phát hiện A Cẩn thật sự không phải là bao cỏ không biết gì, lần này Minh Y không nói gì nữa, nàng ta nở nụ cười e lệ lui sang một bên, hai tỷ muội không nói lời nào.

A Cẩn nhìn bọn họ như vậy, trợn trắng mắt: “Không có việc gì bớt đến trêu chọc ta. Cũng không biết ai mới là bao cỏ thật sự.”

Tề Vương gia thấy thế thì hoà hoãn: “A Cẩn vốn đã giỏi giang rồi, các ngươi ít tiếp xúc với nàng đương nhiên là không biết. Không chơi với các ngươi là vì không muốn thắng quá hoành tráng thôi.”

A Cẩn: “Thúc đang khen ngợi sao?”

Tề Vương gia cười: "Coi như là thế đi! Hoàng thúc cũng sẽ không nhằm vào tiểu A Cẩn. Lần đầu tiên gặp mặt, tiểu A Cẩn còn cướp đồ của ta đấy, Hoàng thúc biết nhóc con tiểu A Cẩn rất giỏi.”

Nhắc lại lúc còn bé, mọi người đều nở nụ cười, không khí cũng dịu bớt đi nhiều. Giọng điệu của A Cẩn cũng mềm hơn: “Ta muốn đi ăn đồ ăn, các ngươi chơi đùa đi! Gió biển rất lớn, ta hơi lạnh.”

Tề Vương gia gật đầu: "Mau vào trong khoang thuyền đi."

A Cẩn hơi gật đầu rời đi, Phó Thời Hàn cũng không nói lời nào mà đi theo.

Đi theo... cứ tuỳ hứng như vậy, hoàn toàn không thèm nói câu nào!

Có điều cũng may Tề Vương gia đã quen hành vi này của Phó Thời Hàn rồi. Trong Kinh thành này, nam tử đứng trước mặt mọi người mà đánh nữ nhân cũng chỉ độc có một người này!

“Vốn dĩ muốn tới đây xem kịch, không ngờ lại thành bị người ta xem kịch, chán.” A Cẩn nghĩ linh tinh.

Thời Hàn lắc đầu: “Không, như muội là tình huống bất ngờ, Triệu Minh Ngọc là chó điên, thấy người là muốn cắn một cái. Vở kịch quan trọng hôm nay còn chưa bắt đầu.”

A Cẩn lập tức tò mò, nàng tiến tới trước mặt Phó Thời Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Nào nào, Thời Hàn tiểu ca, nói nhỏ cho ta đi!”

Thời Hàn nhìn dáng vẻ như tên trộm của nàng thì nở nụ cười, xoa đầu nàng nói: “Nói nhỏ cho muội nhé...” Giọng nói kéo thật dài, A Cẩn vểnh tai lên: “Nói cho ta đi!”

Thời Hàn: "Ta! Không! Nói! Cho! Muội! Đâu!”

A Cẩn: “Huynh là tên xấu xa, huynh…”

Trời ơi, Tô tiểu thư rơi vào trong nước rồi...” Ngay lúc A Cẩn và Thời Hàn đang dây dưa thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hét, A Cẩn lập tức trợn tròn mắt.

Phó Thời Hàn: "Muội xem, ta nói vở kịch lớn sắp mở màn rồi đấy!”
Bình Luận (0)
Comment