Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 158

Tư Hành Bái đi vào tới, thật ra tất cả mọi người đều ngoài ý muốn, nên không đem vẻ thất thố của Cố Khinh Chu để vào mắt.

Chỉ có Hoắc Việt, dư quang khôn khéo tựa chuồn chuồn lướt nước, từ trên mặt Cố Khinh Chu lướt qua.

Hắn có phần nghi hoặc.

"Thiếu soái." Hai tỷ đệ Nhan gia đứng dậy, cung kính nhìn Tư Hành Bái, nói.

Thái độ của Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên đối với Tư Hành Bái, cùng thái độ đối với Tư Mộ, là hoàn toàn không giống nhau.

Xem Tư Mộ như là bạn cùng lứa tuổi, Nhan Lạc Thủy thậm chí kêu Tư Mộ là Nhị ca; còn xem Tư Hành Bái càng như là trưởng bối, cùng Tư Đốc Quân giống nhau, khiến người khác kính trọng, mặc dù bọn họ trong lén lút cũng nói xấu Tư Hành Bái.

"Đều tới xem ông chủ Từ diễn?" Tư Hành Bái vẫy vẫy tay, ý là cho bọn họ ngồi xuống, hắn cũng không chút khách khí ngồi xuống trên ghế.

"Đúng vậy." Nhan ngũ thiếu hôm nay đặc biệt câu nệ, Hoắc Việt ở đây, Tư Hành Bái lại tới nữa, cảm giác một phòng trưởng bối, làm Nhan ngũ thiếu nhấc không được tay chân, "Thiếu soái, ngài như thế nào biết chúng ta ở chỗ này?"

"Ngươi cho rằng phiếu của ngươi là ai giúp ngươi có?" Tư Hành Bái cười, nói.

Nhan Nhất Nguyên bừng tỉnh, cảm tình là trải qua tay Tư Hành Bái.

Tư Hành Bái nhìn thấy cây cuồng xem diễn - Hoắc Việt, lại nói: "Phó quan của ta là tới cầu trước mặt Hoắc gia rồi, mới có được cái phiếu tới."

Sự che lấp của Hoắc Việt bị chọc phá, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn đạm nhiên xa cách, không có nửa phần xấu hổ, hắn nói: "Nga, phải không? Thanh bang chúng ta kinh doanh nhiều quá, còn không có thật sự để ý!"

Da mặt đặc biệt dày.

Cố Khinh Chu không khỏi bật cười.

Nhìn thấy nàng cười, biểu cảm của Tư Hành Bái khẽ buông lỏng, tâm tình tựa hồ càng thêm tốt.

Rạp hát, người càng ngày càng nhiều, tiếng người ồn ào dưới lầu, lầu hai cũng thiết lập trạm kiểm soát, người lên lầu đều yêu cầu kiểm tra phiếu diễn cẩn thận.

Cố Khinh Chu ở nhã gian, chuyện trò vui vẻ.

"Này đại khái có hơn 1000 người." Mắt Cố Khinh Chu nhìn xuống đại đường bị chen đến chật như nêm cối dưới lầu, tính toán trong lòng.

Nhiều người như vậy, dễ dàng xảy ra chuyện!

Đồng thời cũng chứng minh, Từ Cẩn là thật sự thực nổi tiếng.

Tư Hành Bái cũng không lên mặt, cũng có thể cùng bọn nhỏ nói chuyện phiếm, đặc biệt là hắn cũng thích 《 Bá Vương biệt Cơ 》 vở diễn này, cho nên đề tài liền quay chung quanh vai Ngu Cơ của ông chủ Từ, nói đến không ngừng.

Hắn nói chuyện ở trên, chân ở phía dưới cái bàn, nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân của Cố Khinh Chu.

Chân hắn dây dưa với nàng.

Cố Khinh Chu bưng trà, hương trà mờ mịt trong không trung, khiến con ngươi điểm sơn của nàng thêm sáng ngời, doanh doanh toái mang có thể phản chiếu ra ảnh ngược của người, nàng an tĩnh uống trà, tùy ý để Tư Hành Bái muốn làm gì thì làm.

Nàng không muốn khiến cho những người khác chú ý.

Đột nhiên Hoắc Việt lại nhìn mắt Tư Hành Bái.

Động tĩnh phía dưới cái bàn, tiểu hài tử phát hiện không đến, nhưng Hoắc Việt am hiểu rõ ràng thuật đánh hơi. Hoắc Việt đã từng đánh hơi biến cố, đánh hơi sự nội loạn của Thanh bang, chưa bao giờ gặp được đối thủ, bởi vì hắn sẽ ra kế sách.

Hơi chút mờ ám phía dưới cái bàn, Hoắc Việt không cần xem đều biết.

Tường tận điểm này, hô hấp của Hoắc Việt đột nhiên mất một hơi.

"Lại nghiện thuốc lá rồi." Hoắc Việt đứng lên, "Thiếu soái, mượn cái bật lửa."

Cơn nghiện thuốc lá của Tư Hành Bái cũng đi lên, hai người định tìm chỗ yên lặng hút thuốc.

Mới vừa đến được chỗ yên tĩnh, giám đốc rạp hát liền lên đây, ông ta ăn mặc một bộ đồ nửa kiểu cũ, nữa kiểu mới, nhìn Tư Hành Bái cùng Hoắc Việt, nói: "Thiếu soái, Hoắc gia, ông chủ Từ đang ở hậu trường hoá trang nói nhị vị các ngài muốn gặp qua không?"

Hiện giờ yêu thích ông chủ Từ, là quan lớn chính phủ Nam Kinh. Ông chủ Từ tới Nhạc Thành biểu diễn rồi, tất cả mọi người đều sẽ cho hắn ta một chút mặt mũi, ít nhất việc này bọn rắn độc đó không dám quấy rầy.

Cần đến sự cho phép của ông chủ Từ, mới có thể đi gặp, cái giá của ông chủ Từ này là không nhỏ.

Tư Hành Bái có nói qua, phồn hoa của Nhạc Thành không thể thiếu ca nữ vũ nữ con hát, nếu những người này cùng sinh sống không được, thì chính là có nghĩa ngoạn nhạc cũng làm ăn không được, cùng nghĩa với kinh tế Nhạc Thành không phát triển được. Cùng kinh tế không phát triển được, chính là cùng nghĩa với súng ống đạn dược cũng mua không được, Tư Hành Bái không ngốc, hắn cũng không gây khó xử những người thuộc ngành giải trí này.

Ông chủ Từ tự cao tự đại, Tư Hành Bái cũng tôn trọng.

"Đi, đi xem một chút?" Tư Hành Bái hỏi Hoắc Việt.

Hoắc Việt hôm nay có phần trầm mặc, thậm chí thời điểm nói chuyện có phần thất thần.

Tư Hành Bái chụp xuống bã vai của hắn, hắn mới hoàn hồn, nói: "Không được, phía dưới chen đến hoảng, ngươi đi trước đi!"

Tư Hành Bái liền vào nhã gian, nhìn Cố Khinh Chu, nói: "Khinh Chu, ông chủ Từ hoá trang ở phía sau đài, ta dẫn nàng đi xem?"

Tuy Cố Khinh Chu là trấn định vạn phần, nhưng bên tai cũng chậm rãi đỏ, sóng nhiệt từng đợt bồng đi lên, nàng thực không được tự nhiên, mỉm cười, nói: "Ta không muốn rời chỗ."

Quang minh chính đại mời nàng, còn trước mặt mọi người chỉ mời nàng, hắn quả thực là điên rồi!

Hắn không kiêng nể gì, sẽ hại chết Cố Khinh Chu!

Bởi vì Hoắc Việt ở đây, Cố Khinh Chu không dám thiếu cảnh giác, thật cẩn thận nhìn mắt những người khác, "Các người muốn đi không? Ngũ ca, huynh thì sao?"

"Được a được a!" Nhan Nhất Nguyên thực cảm thấy hứng thú.

Nhan Lạc Thủy cũng muốn đi.

"Đi thôi, nhìn xem ông chủ Từ hóa trang, tỷ còn không có gặp qua hình dạng của hắn ta." Nhan Lạc Thủy kéo Cố Khinh Chu, lại kéo Hoắc Long Tĩnh.

Hoắc Long Tĩnh là thật không muốn rời đi, Nhan Lạc Thủy liền lôi kéo Cố Khinh Chu không bỏ, vì thế 4 người bọn họ xuống lầu, Tư Hành Bái dẫn đầu, Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy đi ở phía sau cùng.

Hai anh em Hoắc Việt ngồi ở nhã gian uống trà.

Sau khi mọi người rời khỏi, vẻ ôn nhuận của Hoắc Việt tức khắc không còn, chỉ còn vẻ mặt âm trầm túc sát.

Hoắc Long Tĩnh đột nhiên mở miệng: "A ca, người thích Khinh Chu?"

Hoắc Việt kinh ngạc, bừng tỉnh, trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Hắn không có trả lời.

Hoắc Long Tĩnh tiếp tục nói: "Mới vừa rồi Tư đại thiếu soái ở phía dưới cái bàn chạm vào chân Khinh Chu, bọn họ thực thân mật, sắc mặt người liền không tốt lắm."

Hoắc Việt trầm mặc trong một cái chớp mắt.

"Chúng ta nói việc tốt, muội hãy làm người bình thường." Hoắc Việt nhìn Hoắc Long Tĩnh nói, "Huynh trăm cay ngàn đắng đem muội cứu ra, không phải muốn muội giẫm lên vết xe đổ. Về sau những việc này, cũng đừng lưu tâm."

Hoắc Long Tĩnh gật gật đầu, đôi mắt sạch sẽ, giống đứa trẻ không rành thế sự.

"A ca, ta cũng thích Khinh Chu." Hoắc Long Tĩnh nói, "Nàng ấy thông minh xinh đẹp, đa mưu túc trí, y thuật cao siêu, nàng ấy nguyên bản liền so với rất nhiều nữ hài tử đều ưu tú hơn. Người nếu là muốn nàng ấy, người có thể đi theo đuổi nàng ấy."

"Muội không hiểu đâu." Hoắc Việt đem xì gà trong tay bậc lửa, hít một hơi thật sâu, xông ra khinh sương bạc khói, quanh quẩn ở trước mắt hắn chậm rãi tan đi, cũng như mặt mày bực bội của hắn, "Chúng ta ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai......"

"Tư Hành Bái càng là ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai." Hoắc Long Tĩnh nói, "Hơn nữa Khinh Chu cùng đệ đệ hắn ta đính hôn, hắn ta theo đuổi Khinh Chu càng là không có đạo đức!"

Hoắc Việt hơi mỉm cười, trên mặt lại có vài phần ôn nhuận.

"...... A ca, Khinh Chu vẫn luôn thực thích nam nhân ôn nhu, nàng ấy thường xuyên nói nam tử mặc áo dài nho nhã có phong độ, nàng ấy càng hướng về người hơn." Hoắc Long Tĩnh tiếp tục nói.

Hoắc Việt cười cười, thực lý tính nói: "Nàng ấy là thích bản chất dịu ngoan, ca ca muội chỉ là khoác tấm da dê* thôi."

(* Ý là ngụy trang vẻ bề ngoài, chứ bên trong không hề như vậy. Nằm trong câu "treo đầu dê bán thịt chó")

Hoắc Long Tĩnh nói: "A ca, người tuyệt nhiên không tự tin! Xem ra, người động chân tình rồi!"

"Muội còn nhỏ tuổi, không được xen vào nghị luận chuyện thị phi của người lớn!" Hoắc Việt nói.

Hoắc Long Tĩnh quay đầu đi xem dưới lầu, không hề lên tiếng, tùy ý để ca ca nàng đau khổ phát ngốc.

Hoắc Việt là ngây người thật lâu.

Hắn nhớ tới bộ dáng chuyên chú mua nhẫn của Tư Hành Bái, khi đó Hoắc Việt kết luận, Tư Hành Bái có một nữ nhân thực âu yếm.

Chỉ là không nghĩ tới, nữ nhân kia là Cố Khinh Chu.

Tư Hành Bái làm bằng hữu, sự trung thành cùng đáng tin cậy là không thể nghi ngờ; nhưng nếu hắn làm thù địch, sẽ là hung ác xảo trá lại tàn bạo.

Hoắc Việt tuyệt đối không muốn địch nhân như vậy!

Nghĩ đến chính mình sống 29 năm, lần đầu tiên đối với nữ tử nào đó có tình ý, liền gặp bực suy sụp này, cảm giác của Hoắc Việt cũng là sâu sắc ngoài ý muốn.

Trong lúc nhất thời, tâm tư hắn tích tụ.

Đám người Cố Khinh Chu đi theo Tư Hành Bái, thuận lợi tới hậu trường rồi.

Ông chủ Từ đang hóa trang, vẽ được nửa mặt, đứng dậy nghênh đón Tư Hành Bái: "Tư thiếu soái, nghe đại danh đã lâu, tại hạ thật là ngưỡng mộ!"

Ông chủ Từ là xướng thanh y, chẳng sợ bình thường nói chuyện, thì thanh âm cũng có chút nhu mị, nghe được ra xương cốt mềm mại trong người. Hắn trên người khí chất nam tử không nhiều lắm, ngược lại khí chất nữ nhân uyển nhu thì còn thịnh nhiều.

Một nửa bên mặt được hóa trang, một nửa còn lại là mặt mộc, hẳn là thực đáng sợ, gác ở trên người ông chủ Từ, có một phen phong tình khác.

Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy theo bản năng đều cảm thấy: "Tên nam con hát này so với ta còn có vị nữ nhân hơn."

Bên kia, Tư Hành Bái nói: "Ông chủ Từ diễn hay, ngày khác mời ông chủ Từ đi đốc quân phủ xướng một vở?"

"Kia Từ mỗ tam sinh hữu hạnh*."Hắn mềm mại cúi người hành lễ, dáng người thướt tha, thủy tụ vi liễm liền có phong tình liệt liệt.

(* Phước đức ba kiếp trước)

Sau đó, Tư Hành Bái lại giới thiệu Cố Khinh Chu, Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên.

Nhan Lạc Thủy thực thích vở diễn của Từ Cẩn, liền thảo luận vài câu.

Hậu trường người đến người đi, Tư Hành Bái bỗng nhiên túm một cái, đem Cố Khinh Chu kéo đến mặt sau màn che.

Hắn đem Cố Khinh Chu để ở trên vách tường, thân ảnh cao lớn cơ hồ bao phủ nàng, môi khô ráo cực nóng, ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói: "Khinh Chu, mấy ngày nay có từng nghĩ đến chuyện muốn ở bên ta hay không?"

Nghĩ đến hắn mới vừa rồi ở trước mặt nhiều người như vậy, dùng chân câu nàng, trong lòng Cố Khinh Chu liền có khí.

Hoắc Việt khẳng định là đã biết, bởi vì thời điểm dư quang của hắn phiết qua nàng, thần sắc có biến hóa; Hoắc Long Tĩnh phỏng chừng cũng biết, bởi vì tay bưng trà của nàng ấy hơi cứng lại, bộ dáng thực ngoài ý muốn.

Cố Khinh Chu sớm hay muộn cũng phải thân bại danh liệt, cảm xúc lạc rất thấp, lạnh nhạt nói: "Còn suy nghĩ."

Nếu nàng nói không có nghĩ tới, Tư Hành Bái có thể trêu đùa nàng; nhưng nếu nàng nói không muốn, đây là giận dỗi, Tư Hành Bái hơi hơi khom người, buông nàng ra vài phần.

"Quay đầu lại đi theo ta." Tư Hành Bái cúi đầu hôn xuống môi non mềm của nàng, xúc cảm làm tâm thần của hắn nhộn nhạo, "Dù sao hai đứa nhỏ Nhan gia kia sớm muộn cũng phải biết!"

Thân thể mềm mại của nàng ở trong ngực mềm ấm của hắn, Tư Hành Bái hô hấp cực nóng lên.

Cảm giác y như đã lâu không gặp lại nàng!

"Ta không muốn đi theo ngươi. Bất quá, tâm ý ta xưa nay dù có nghĩ cũng không muốn theo ngươi, ngươi một hai bắt ta phải đi, ta đi là được!" Cố Khinh Chu nói.

Nàng vừa mới dứt lời, Tư Hành Bái đột nhiên liền bổ nhào vào nàng.

Động tác hắn dồn dập, hung mãnh, đầu Cố Khinh Chu đụng vào trên sàn nhà, mặc dù có tay hắn đỡ, nhưng vẫn là một trận đau kịch liệt.

Nàng còn không có nói tới cái gì, bởi vì nàng nghe được tiếng súng.

Tư Hành Bái nói, hắn phi thường nhạy bén, nơi nào có họng súng nhắm ngay hắn, hắn liền lập tức biết.

Quả nhiên, bọn họ gặp ám sát.

Tư Hành Bái ôm chặt Cố Khinh Chu, hướng theo trong màn che mà lăn một đầu, đem Cố Khinh Chu từ hậu đài đẩy theo đường ven đi ra ngoài.

Cố Khinh Chu đã bị đẩy đến trên sân khấu kịch.

Khi tiếng súng vang lên, toàn bộ rạp hát liền lập tức rối loạn bên trong, Cố Khinh Chu bò dậy, cái gì cũng không rảnh lo, dùng sức chạy ra bên ngoài.

Nàng chạy gấp mà ra!

Trong cái nháy mắt này, nàng chỉ cảm thấy chính mình nhất định phải chạy trốn, nhất định phải còn tồn tại, nàng còn không có báo thù xong!

Cố Khuê Chương, Tần Tranh Tranh, còn có lão thái bà khắc nghiệt đến cực điểm kia, bọn họ động tác mau lẹ thuần thục xài tiền của Tôn gia, mắng đại tổ tông mười tám đời Tôn gia, Cố Khinh Chu không thể bỏ qua cho bọn họ!

Cố Khinh Chu không thể chết được, nàng còn phải khiến cho bọn họ nếm trải qua báo ứng!
Bình Luận (0)
Comment