Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 48

Sau khi nhận được tin, Đội Cảnh Vệ trước tiên là phái người vây quanh nhà hàng của tinh cảng, tất cả thực khách cùng nhân viên công tác của nhà hàng toàn bộ đều bị mang về cục cảnh sát tham dự điều tra. Cùng lúc đó, mấy điều tra viên của Đội Cảnh Vệ đem đồ ăn trên bàn cùng nguyên liệu trong phòng bếp cũng đều bị lấy ra một ít, chuẩn bị mang về tiến hành xét nghiệm. Còn có một vài người tìm kiếm trong nhà hàng xem có nhân viên nào có che dấu súng ống không nên xuất hiện hay không.

Khách nhân bị mang về không ít người đều có quyền thế, nhưng là lần này vô luận bọn họ có nói như thế nào, cảnh sát cũng đều không thả người, chỉ là một vẻ mặt bảo bọn họ hợp tác điều tra, những người đó tức khắc ý thức được sự tình lần này hẳn là không đơn giản, bên trên khẳng định là có người hạ nghiêm lệnh. Nếu không, bằng thế lực trong tay bọn họ, những người này của Đội Cảnh Vệ sao dám ngăn cản bọn họ. Nhưng là vô luận có nói như thế nào đi chăng nữa, những khách nhân đó nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như là nhân chứng mà thôi, cũng không có làm chuyện gì phạm tội trái với pháp luật cả, cho nên thái độ của Đội Cảnh Vệ đối đãi với bọn họ cũng không tệ lắm.

"Lần này mang mọi người đến đây chính là muốn tra hỏi mọi người một chút sự tình", Tiểu Phương phụ trách hỏi chuyện nói, "Chúng tôi nhận được tố cáo, nhà hàng mà mọi người ăn cơm kia rất có khả năng là hạ độc bên trong đồ ăn, cho nên chúng tôi muốn hỏi một chút về tình trạng thân thể hiện tại của mọi người."

Tiểu Phương mới vừa nói xong, mấy nhân viên bên cạnh Đội Cảnh Vệ liền nóng nảy, đẩy hắn một phen, "Anh nói cái gì hả!"

Tiểu Phương lúc này mới giống như biết được mình nói sai rồi, nhanh chóng xin lỗi, sau đó liền cúi đầu không nói. Nhưng là lời đã nói ra, hậu quả nên tạo thành cũng đã tạo thành, mấy vị khách nhân mà bọn họ mang về tức khắc loạn cả lên.

Ban đầu lúc mới vừa nghe đến nguyên nhân gây ra chuyện này, những khách nhân đó không một ai mà không phải là hoảng sợ đến cực điểm. Đồ ăn trong nhà hàng có độc, chuyện này tuyệt đối không phải một việc có thể xem nhẹ, thời gian tất cả mọi người bọn họ ăn ở nhà hàng kia cũng không ngắn, hiện tại nghe được đồ ăn ở đó có vấn đề, tức khắc hoài nghi đến tình trạng thân thể của mình, trong khoảng thời gian ngắn nhân tâm hoảng sợ, còn có một vào người nháo muốn gặp bác sĩ. Mấy người kia của Đội Cảnh Vệ đau đầu không thôi, trừng mắt nhìn Tiểu Phương chọc phải phiền toái một cái, sau đó chỉ có thể hao hết miệng lưỡi đi trấn an bọn họ, cuối cùng tốn không ít tinh lực mới làm cho những người này an tĩnh lại được, "Chúng tôi hiện tại mới chỉ là nhận được tố cáo, vẫn chưa thể xác định được đây có phải là sự thật hay không, xin mọi người hiện tại phối hợp điều tra, sớm ngày điều tra rõ sự tình chân tướng."

Bởi vì đã biết trước trong đồ ăn có khả năng là có độc, tất cả khách nhân xuất phát từ nguyên nhân tâm lý hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy thân thể của mình đã xảy ra đủ loại cảm giác không thoải mái, đau đầu dạ dày đau ghê tởm rút gân đủ loại vấn đề tầng tầng không dứt, bọn họ căn bản là không có biện pháp đi phân rõ tính chân thật trong đó, cuối cùng cũng chỉ có thể đơn giản hỏi mấy vấn đề về các mặt khác, sau đó liền đem các khách nhân đều tống đi ra ngoài. Một ngày như vậy trôi qua, bọn họ trừ bỏ biết đồ ăn ở đó đặc biệt ăn ngon ra, căn bản là không có một chút thu hoạch nào, ngay cả tình trạng thân thể của khách nhân, bởi vì có nhân tố tâm lý quấy nhiễu, căn bản không có một chút tính tham khảo nào.

Tiểu Phương chọc phải phiền toái lúc này mới đầy mặt áy náy, khom lưng xin lỗi về phía những người khác, "Thật là rất xin lỗi, tôi cũng chỉ là sốt ruột, tôi không phải cố ý!"

Những người khác tuy trong lòng có bất mãn, nhưng Tiểu Phương dù sao cũng là một người mới vừa vào đội, hiện tại đã biết mình sai lầm lại còn đã hối lỗi như thế rồi, bọn họ cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể vẻ mặt nghẹn khuất đi xem còn có cửa đột phá khác hay không.

Những người ở lại nhà hàng điều tra, không có tìm được một chút dấu vết tồn tại của súng ống nào, bọn họ dò hỏi nhân viên công tác chung quanh, được trả lời cũng là chưa từng gặp qua người nào khả nghi. Còn đối với người bên trong nhà hàng, người của Đội Cảnh Vệ cũng đã tốn nhiều công sức đi kiểm tra, nhưng là tất cả bọn họ đều cực kỳ nhất trí, không ai thừa nhận trong đồ ăn của bọn họ có hạ độc cả, mà khi người của Đội Cảnh Vệ hỏi vì cái gì đồ ăn của chỗ bọn họ lại so với những nới khác thì ăn ngon như vậy, người của nhà hàng đều là vẻ mặt hoảng sợ cho rằng cảnh sát đang ép hỏi bí phương của bọn họ. Đội Cảnh Vệ vô luận là dùng cách ly thẩm vấn, lời nói khách sáo, hay là cách khác, đều vẫn không có từ trong miệng bọn họ hỏi ra được bất luận một tin tức có giá trị nào.

Mà một ngày sau đó, kết quả kiểm tra mẫu đồ ăn mà Đội Cảnh Vệ tìm về cũng đã ra, không có một vật chất gây tổn thương đối với thân thể hay là đối với tinh thần nào.

Trong lúc này, ông chủ Triệu Kỳ sau lưng nhà hàng cũng bị mời đến nói chuyện, nhưng vẫn như cũ là không thu hoạch được gì, bọn họ đối với chuyện đồ ăn bị hạ độc đều tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ cùng phẫn nộ, khẳng định là đối thủ cạnh tranh đỏ mắt tới tình trạng kinh doanh của mình, cho nên mới hất một chậu nước bẩn lên bọn họ.

Mà người của Triệu gia thì lại là một đám gào khóc kêu trời, ngồi xổm ở cửa cục cảnh sát, lên án bọn họ oan uổng, người vây quanh bên ngoài cục cảnh sát càng ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ với bọn họ.

"Nhà hàng kia tôi đã đi qua, sao có thể có chuyện hạ độc được, nếu là thật sự hạ độc, hiện tại không phải mọi người đều đã đi nằm bệnh viện cấp cứu rồi sao, đâu thể nào còn có thể đứng thành đám, còn bị mời vào bên trong nói chuyện nữa chứ?"

"Ta thấy a, chuyện này xác định vững chắc chính là những người khác đỏ mắt bọn họ, nhìn không vừa mắt. Lúc trước cũng không phải chưa từng xảy ra loại chuyện này, đập cửa hàng, gây sự một năm đều có thể xảy ra mấy trận, lần này thế nhưng còn làm ra chuyện hạ độc, cũng thật là đủ ngoan."

"Người nhà này cũng là đáng thương, mở một cái cửa hàng mà thôi, ba ngày hai ngày thì có người tới tìm phiền toái, chẳng qua chỉ là nấu ăn ngon một chút thôi, sinh ý so với những nơi khác tốt hơn chút, thật không thể tưởng được lại chọc phiền toái nhiều như vậy. Thật hy vọng sự tình lần này đừng có làm quá khiến cho bọn họ tâm lạnh, hương vị trong nhà hàng kia thực sự rất tốt, lỡ như không mở nổi nữa, về sau tôi làm thế nào để đỡ thèm a."

Một người khác cũng đồng cảm gật gật đầu, "Đúng, chỗ đó xa hoa như vậy, tôi cho dù quanh năm suốt tháng, tích cóp đủ tiền mời lão bà cùng con cái đi ăn một lần, đó chính là lúc mà người một nhà chúng ta vui vẻ nhất, đặc biệt là con gái của tôi. Nếu là thật sự không mở nổi nữa, ngẫm lại về sau thật đúng là không còn hi vọng gì nữa."

"Nói đi nói lại, lần này động tác của Đội Cảnh Vệ có chút lớn a, bình thường thời điểm này như thế nào còn chưa ra chứ, lần này thì lại tích cực vô cùng. Anh nhìn xem những thực khách mới vừa đưa ra, có vài nhân vật đều có uy tín danh dự đâu, dựa theo bộ dáng ngày thường của bọn họ khẳng định là còn lâu mới dám giữ bọn họ không bỏ như vậy. Tôi xem lần này a, xác định vững chắc là bên trên lên tiếng, không chừng bên trên có thân thích vừa vặn muốn mở nhà hàng ở tinh cảng đấy, cho nên mới thu thập người nhà này, muốn dẹp bỏ nhà hàng này, không chừng còn có thể moi được bí phương của bọn họ đâu", một người giống như đùa giỡn nói.

Nghe xong lời này, có một người bỗng nhiên thần sắc vừa động, thần thần bí bí nói, "Tôi hình như thật sự là nghe nói có người muốn ở chỗ tinh cảng mở một cái nhà hàng, hình như địa vị của người ta thật đúng là không nhỏ."

Quần chúng còn lại tất cả đều bừng tỉnh, đối với động tác lần này của Đội Cảnh Vệ càng là lòng đầy căm phẫn, "Anh nói xem hiện tại Đội Cảnh Vệ rốt cuộc đang làm cái gì?! Hy vọng lần này nhà hàng tinh cảng này có thể nhịn qua được."

Hai người đứng gác ở cửa chau mày, nghe những quần chúng đó bôi nhọ trong lòng miễn bàn là có bao nhiêu nghẹn khuất, nhưng là kỷ luật yêu cầu bọn họ không thể đi lên tham dự, bọn họ cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ đối với mình.

Thẳng đến khi người nhà Triệu gia có một người khóc đến hôn mê bất tỉnh, tình thế phát triển tức khắc mất đi khống chế. Triệu gia có một đứa nhỏ vị thành niên đỏ bừng hai mắt tràn đầy phẫn nộ đứng trước cửa nhào tới hai viên cảnh sát đứng gác, trong miệng tuyệt vọng gào rống, "Các người là người xấu, thả ba của tôi ta!"

Đối với một đứa nhỏ, cảnh sát không thể đánh trả, chỉ có thể nghĩ cách né tránh cùng ngăn lại, kết quả khi hắn đưa tay ngăn cản đứa nhỏ thì lại bị những người khác coi thành muốn động thủ đánh đứa nhỏ. Dưới bi phẫn, tất cả những người ngồi dưới đất kêu khóc liền vọt lên, hướng về phía nhóm cảnh sát đứng gác cào xé, tình thế phát triển cực kỳ nghiêm trọng, Đội Cảnh Vệ cũng phái những người khác ra ngăn lại, mắt thấy hai viên cảnh sát đứng gác kia bị cào xé cực kỳ chật vật, trên mặt đều bị cào đến chảy ra máu, một người trong đó rốt cuộc nhịn không được, nổi giận gầm lên một tiếng nổ sung hướng về phía một người.

Máu tươi đương trường.

Yên tĩnh sau một lát, bên trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, "Giết người rồi!"

Đám người tức khắc hoảng sợ xô đẩy lên, mà có người trúng đạn tạo thành ảnh hưởng làm cho bọn họ tức giận càng sâu, không muốn sống xông vào bên trong.

"Tiểu Phương, như thế nào lại là cậu! Sao cậu có thể nổ súng như vậy hả!", Một người đột nhiên túm cổ áo Tiểu Phương, đôi mắt đỏ bừng, rống giận, "Cậu có biết hay không cậu nổ súng sẽ làm ra kết quả như thế nào?! Lúc cậu nhập đội không có học qua kỷ luật sao?!"

Tiểu Phương co rúm lại, "Anh Dương, tôi, tôi cũng chỉ là lo lắng cho bọn họ, những người đó thật sự là rất quá đáng, Đại Lâm Tử hai người bọn họ đều bị cào đến máu tươi đầm đìa, tôi sợ bọn họ sẽ bị đánh càng thêm nghiêm trọng, cho nên có chút nhịn không được liền......"

Người được gọi là anh Dương một tay đem Tiểu Phương ném ra ngoài, con mắt đỏ hồng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, "Chờ quay lại tôi sẽ tìm cậu tính sổ! Hai người các cậu đem súng của hắn thu lại cho tôi! Hảo hảo nhìn hắn, đừng để cho hắn lại làm ra bất luận chuyện xấu gì cho tôi nữa!"

Vừa mới dứt lời, anh Dương liền hướng về phía không trung nổ mấy phát súng.

Đám người hỗn loạn bị mấy tiếng súng bén nhọn này vang lên làm kinh sợ, bình tĩnh trở lại.

"Nhiễu loạn chấp pháp của Đội Cảnh Vệ, chúng tôi có quyền truy cứu, nghiêm trọng, chúng tôi có quyền xử lý đương trường", ánh mắt của anh Dương nghiêm khắc quét qua, "Nhà hàng của các người rốt cuộc là có vấn đề hay không chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhưng là nếu các người còn tiếp tục ở chỗ này gây chuyện, chúng tôi không ngại lấy danh nghĩa tập cảnh khởi tố các người!"

Vừa mới dứt lời, đám người liền không có động tác khác nữa, hiển nhiên là bị kinh sợ.

Nhìn trận rối loạn này thật vất vả mới bình tĩnh được, anh Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, phân phó những người khác, "Nhanh gọi xe cứu thương!", Vừa nói, hắn liền vội vàng chạy tới bên người vừa rồi bị trúng đạn, làm xử lý cầm máu khẩn cấp.

Xe cứu thương đem người bị thương mang đi, trận rối loạn này xem như kết thúc, nhưng là chuyện Đội Cảnh Vệ có người nổ súng về phía quần chúng vẫn nhanh chóng truyền khai trong dân chúng, hình tượng của Đội Cảnh Vệ trong nháy mắt xuống dốc không phanh, tất cả mọi người đều đứng về phía Triệu gia, bọn họ cho rằng Đội Cảnh Vệ đang cậy cường lăng nhược, muốn dùng tội danh chèn ép Triệu gia.

Đội Cảnh Vệ lần này bị người hung hăng gõ một cây ám côn, chỉ có thể đem máu nuốt trở về trong cổ họng, cắn răng đem chuyện của nhà hàng Triệu gia điều tra rõ. Mà Tiểu Phương liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần gây chuyện thì lại là bị xử phạt nghiêm trọng, trực tiếp bị khai trừ, hơn nữa còn giao cho một tổ người đi điều tra. Cứ việc Tiểu Phương khóc lóc nói bản thân vừa mới tới, không có đúng mực, cầu bọn họ cho mình một cơ hội nữa, cũng không có ai tại sự kiện lần này khoan dung hắn. Mà hai người đứng gác ở cửa lúc ấy tuy rằng trong lòng cảm kích đối với Tiểu Phương, rốt cuộc thì lúc ấy hắn vẫn là vì hai bọn họ mới phạm sai lầm, nhưng là sự tình mà Tiểu Phương làm ra thật sự là rất quá đáng, căn bản không nằm trong phạm vi mà Đội Cảnh Vệ có thể dung thứ, hai người Đại Lâm Tử cũng chỉ có thể bảo trì im miệng không nói.

Hai ngày sau, sự kiện nhà hàng ở tinh cảng vẫn không có một tia tiến triển, Đội Cảnh Vệ tìm được vật chứng đều chứng minh nhà hàng ở tinh cảng không có bỏ them bất cứ độc dược nào, tuy rằng trong lòng rất là không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn thả người. Mà trước việc này, hai việc Đội Cảnh Vệ nổ súng đánh người cùng nhà hàng tinh cảng bị oan uổng đã xào lên lửa nóng cực kỳ, cơ bản là đã đạt tới trình độ không người không biết. Càng không xong chính là, ở thời điểm này, bên phía bệnh viện truyền đến tin tức, người bị trúng đạn kia cứu trị không có hiệu quả, đã tử vong.

Trong một đêm, hình tượng của Đội Cảnh Vệ xuống dốc không phanh, mà nhà hàng tinh cảng thì lại trở thành người đáng thương nhẫn nhục chịu đựng, đã được ngàn vạn người đồng tình.

Thời điểm Đội Cảnh Vệ thả người, đám người rậm rạp trước cửa Đội Cảnh Vệ trong nháy mắt hoan hô.

Tâm tình của hững người ở Đội Cảnh Vệ đều là áp lực cực kỳ, mà lúc này, Tiểu Phương bởi vì nổ súng với quần chúng mà tiếp nhận điều tra lại biến mất không chút dấu vết. Tra xét mênh mông cuối cùng lại lấy một cuộn chỉ rối làm kết thúc, nhà hàng tinh cảng gặp phải chuyện này cũng không có không làm gì, mà là phát biểu thanh minh, nói là vô luận có trải qua bao nhiêu khó khăn cùng cản trở thì bọn họ vẫn sẽ trước sau như một kiên trì đi tiếp. Những lời này tức khắc đã được vô số người chú ý đến chuyện này ủng hộ, một lần nữa khai trương, sinh ý của nhà hàng ở tinh cảng càng ngày càng tốt.

"Không thể tưởng được tay của bọn họ đều đã duỗi đến Đội Cảnh Vệ của chúng ta rồi", anh Dương một quyền đánh xuống mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tốt cho một cái Tiểu Phương, thật đúng là rất tốt a!"

"Anh Dương, người bên trên truyền đến tin tức, bảo chúng ta tạm thời đình chỉ động tác bên ngoài, tiến hành điều tra ngầm."

Anh Dương nắm chặt tay, "Tôi đã biết, nói cho các anh em đi."

Sau khi sự kiện nhà hàng tinh cảng kết thúc một tuần, nhiệt độ của chuyện này cũng chậm rãi phai nhạt xuống, Ninh Hữu cũng nhận được thông tin của anh trai dò hỏi khi nào thì cậu đi tìm anh. Ý tứ vốn dĩ của Ninh Hữu là ở trong nhà của Tưởng An nghỉ ngơi vài ngày chờ đến khi Kỳ Tĩnh trở lại Tương Vương Tinh thì hai người gặp mặt, nhưng là Kỳ Tĩnh lại lâm thời gặp phải chuyện phiền toái khác, tạm thời không thể trở về. Ninh Hữu suy nghĩ một chút liền quyết định đi tìm anh trai của mình trước.

"Chừng nào thì anh đi?", Tưởng An cau mày thuận tiện đẩy Nhiếp Hi một cái, "Anh đã ở nhà của tôi hơn một tuần rồi, người nhà anh không tìm anh sao?"

Nhiếp Hi thật giống như động vật không có xương cốt, toàn bộ dựa vào nắm tay của Tưởng An, vẻ mặt cười xấu xa, "Bọn họ mới không tìm tôi đâu, bọn họ biết tôi tới chỗ của cậu thì vui vẻ đến không ngừng được, hận không thể để tôi thường trú ở nhà cậu, tôi ở chỗ của cậu bọn họ đều đặc biệt yên tâm."

"Anh có thể ngồi hay không!", Cảm giác cánh tay của mình sắp chịu không nổi nữa, Tưởng An nổi giận đùng đùng hô một câu, nếu là rút tay mình lại, Nhiếp Hi khẳng định là sẽ trực tiếp ngã vào trên người mình, tưởng tượng đến cái khả năng này, Tưởng An liền nhịn không được mà run lập cập.

Nhìn thấyTưởng An là tức giận thật, Nhiếp Hi nhướng mày đoan chính điều chỉnh dáng ngồi, "Ba mẹ tôi bọn họ rất nhớ cậu, thường xuyên không có việc gì thì ở bên tai tôi nhắc mãi đến cậu, chừng nào thì cậu đi xem bọn họ?" Mới vừa nói xong, Nhiếp Hi liền dừng một chút, "Bất quá nếu cậu thật sự đi, bọn họ khẳng định là sẽ coi cậu thành con trai ruột mà đối đãi, không biết sẽ đem tôi vứt đi nơi nào, vẫn là thôi đi, tôi cần gì phải tìm không thoải mái cho mình."

Ánh mắt của Tưởng An sáng lên, Nhiếp Hi không thoải mái hắn càng thống khoái, "Tôi nhớ tôi cũng đã lâu không có gặp qua chú dì rồi đi, cũng nên đi bái phỏng một chút, tôi quyết định ngày mai liền đi qua!"

Sắc mặt Nhiếp Hi tức khắc có chút khó coi, "Vậy cậu đi đi, ngày mai tôi ở nhà cậu chờ cũng được."

Tưởng An nghĩ đến lúc bình thường mình đi, cha mẹ Nhiếp Hi sẽ luôn đem Nhiếp Hi giáo huấn đến không dám ngẩng đầu, tức khắc trở nên cao hứng, xụ mặt nói, "Ngày mai anh phải đi cùng tôi, tôi sẽ nói với ông nội là chúng ta cùng tới nhà anh, yên tâm, anh trốn không xong đâu."

Nhiếp Hi nản lòng thở dài, "Sớm biết vậy tôi đã không tới nhà cậu xem náo nhiệt rồi, như thế nào còn mời về nhà một tổ tông nữa, thật là tự mình làm mình ngột ngạt."

Tưởng An đắc ý dào dạt nở nụ cười.

Khi hai người đang nói chuyện, Ninh Hữu đã đi xuống lầu, Tưởng An nghe được động tĩnh thì nhìn qua, "Sư phụ!"

Ninh Hữu gật gật đầu, "Kỳ Tĩnh nói với tôi hiện tại đã không có chuyện gì nữa, chúng ta không cần cẩn thận như vậy nữa, tôi chuẩn bị ngày mai đi tìm anh tôi."

Tưởng An nghĩ nghĩ một lúc liền đồng ý, "Vậy ngày mai tôi đưa cậu qua."

Nhiếp Hi cũng tán đồng gật gật đầu, trực tiếp quyết định hai người trước đem Ninh Hữu tới trường học đã, xem cậu ta tìm được anh đã rồi lại đi. Cho dù sẽ có khả năng chậm trễ thời gian đến nhà mình một chút nhưng loại chuyện này dù sao cũng không quá quan trọng, cùng lắm thì ở lại một đêm không phải sao! Chẳng qua chính là phòng khách đã lâu không có dọn dẹp, không thích hợp để cho khách nghỉ ngơi, vậy cũng không có quan hệ gì.

Sau khi đã định ra hành trình ngày mai, Tưởng An bỗng nhiên nghĩ tới chuyện trong khoảng thời gian này vẫn luôn quấy rối bọn họ, hắn đã biết tình huống bên kia của Đội Cảnh Vệ cũng đã phẫn nộ thật lâu, nhưng là một chút biện pháp cũng không có. Nhà hàng tinh cảng kia rõ ràng là có vấn đề, nhưng là có điều tra như thế nào cũng không tra ra, rõ ràng là sau lưng còn có người thao túng.

"Hiện tại nhà hàng tinh cảng kia ngược lại so lúc trước càng thêm náo nhiệt, chuyện lúc trước chúng ta nháo ra chỗ của bọn họ khẳng định là cũng có ghi chép, sau này sẽ không còn theo dõi chúng ta nữa sao?", Tưởng An thật sự là bị tình cảnh mấy người kia vây sát lúc trước làm cho có chút kinh hồn táng đảm.

Ánh mắt Nhiếp Hi có chút lãnh, "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi theo cậu, chỗ bọn họ một khi có động tác gì, tôi tất nhiên sẽ khiến cho bọn họ có đến mà không có về!"

"Sẽ không có việc gì", Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Kỳ Tĩnh nói hiện tại bọn họ đã bị người của Đội Cảnh Vệ nhìn chằm chằm, không dám làm ra động tác cái gì, bảo chúng ta yên tâm."

Thần tượng nói so với bất kỳ cái gì cũng hữu dụng hơn hẳn, lo lắng của Tưởng An cũng được buông xuống, chỉ là nghĩ đến cái nhà hàng kía thì liền phẫn uất không thôi, "Bọn họ thật đúng là lợi hại, bản thân không có việc gì thì không nói, ngược lại lại đào một cái hố to cho người của Đội Cảnh Vệ, dẫm lên đầu Đội Cảnh Vệ víu lên được không ít."

Nhiếp Hi bắt được tay của Tưởng An, biểu tình trên mặt thì lại phi thường nghiêm túc, "Chuyện này sau này cậu không cần nhúng tay nữa, nhà hàng bên tinh cảng chỉ sợ là liên lụy đến không ít người, sẽ còn gặp phải loại chuyện như thế này nhiều, cậu về sau có thể tránh thì tránh, đặc biệt là lúc chỉ có một mình một người, ngàn vạn lần đừng để bản thân đụng phải."

Tưởng An có chút xấu hổ, mấy năm trước hắn cũng đã trải qua một việc như vậy, lúc ấy là đụng phải bọn buôn người, Tưởng An báo cảnh sát xong liền một mình đi theo, kết quả đương nhiên là bị người phát hiện, đánh hôn mê rồi cùng mang đi. Nếu không phải là Nhiếp Hi và Đội Cảnh Vệ cứu giúp đúng lúc, chỉ sợ lúc ấy bản thân Tưởng An đã không còn tồn tại nữa rồi.

"Tôi biết nặng nhẹ, không có khả năng tự mình đi tìm chuyện được", Tưởng An ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, "Lần đó chỉ là một cái ngoài ý muốn, lúc ấy tôi cũng không có nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là muốn đi theo một chút rồi rời đi thôi......"

Biểu tình của Nhiếp Hi vẫn như cũ tràn đầy không tin, nhìn đến Tưởng An một trận chột dạ.

————

Ngày hôm sau, Ninh Hữu nói xong lời từ biệt với Tưởng lão gia tử, Tưởng lão gia tử phi thường thích Ninh Hữu, sau khi giữ lại một trận, bảo cậu nếu không có chuyện gì thì thỉnh thoảng tới chơi, Ninh Hữu tự nhiên là miệng đầy đáp ứng. Sauk hi tạm biệt xong, Tưởng An cùng Nhiếp Hi hai người liền đưa cậu đến trường học mà anh trai Thạch Hoằng Tuấn của cậu học.

Học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc.

Bởi vì một ngày trước Ninh Hữu đã liên hệ tốt với Thạch Hoằng Tuấn trước rồi, Thạch Hoằng Tuấn liền ở trước cổng học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc chờ bọn họ. Mà trươc đó, bọn họ cũng đã gặp mặt thông qua máy liên lạc, cho nên lúc Ninh Hữu còn ở trong xe liền cơ hồ là liếc mắt một cái liền nhận ra anh, đầu chui ra khỏi cửa xe, lớn tiếng chào hỏi anh, "Anh! Em ở đây này!"

Thạch Hoằng Tuấn nghe được thanh âm cũng chú ý tới Ninh Hữu, phất tay ý bảo một chút, chỉ là sắc mặt có chút lãnh.

Chờ sau khi xe dừng lại, Ninh Hữu liền gấp không chờ nổi mà chạy về phía Thạch Hoằng Tuấn, vui vẻ cực kỳ, muốn ôm anh một cái. Nhưng là Thạch Hoằng Tuấn lại lạnh mặt né tránh, bảo cậu đứng yên tại chỗ.

Ninh Hữu có chút không biết làm sao, chỉ có thể nghe lời đứng ở đó, mà Thạch Hoằng Tuấn thì lại tràn đầy tức giận răn dạy, "Lúc đang lái xe sao em n có thể đem thò đầu ra bên ngoài như thế hả! Lỡ như đụng phải cái gì thì làm sao bây giờ! Em có còn muốn sống hay không!"

Vốn dĩ nhìn thấy biểu hiện của Thạch Hoằng Tuấn, Tưởng An còn có chút khẩn trương, cảm thấy hai an hem bọn họ có phải hay không là có chút bất hòa, lo lắng cho sư phụ của mình phải chịu ủy khuất. Kết quả vừa nghe thấy lời này, Tưởng An liền lập tức đem tim thả vào trong bụng.

Ninh Hữu lập tức cúi đầu nhận sai, rất là xấu hổ nói, "Em biết sai rồi, lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa!"

Nghe được Ninh Hữu hiểu được sai lầm của mình, khí lạnh quanh thân Thạch Hoằng Tuấn lúc này liền biến mất không còn một mảnh, một phen ôm chặt em trai ngoan ngoãn lần đầu tiên gặp mặt này, trong giọng nói toàn là ấm áp, "Gặp được em anh rất vui, hoan nghênh em, em trai của anh."

Ninh Hữu càng thêm vui vẻ, cảm giác được trong lòng ấm áp, mi mắt cong cong ôm lại anh, "Anh!"

*Mỗi chương càng ngày càng dài thì biết làm sao đây
Bình Luận (0)
Comment