Thiếu Niên Ca Hành (Đã Dịch Full)

Chương 229 -

Chương 229: La Sát đường

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

La Sát đường

Cái tên này rất nổi tiếng, vì nghe nói trong La Sát đường ẩn giấu mật thuật của Phật môn. Những chỉ cần học được những mật thuật này là có được thần thông. Có điều những thần thông này thường đi ngược với giáo lý nhà Phật, cho nên vừa là mật thuật vừa là cấm thuật. Cũng chính vì vậy rất ít người được thấy La Sát đường. Có người nói nó nằm tại Thiếu Lâm tự, có mười bảy vị võ tăng canh gác cả ngày cả đêm, cho dù là cao thủ Thiên Cảnh cũng có lòng sánh nổi. Có người nói nó ở Vân Lâm tụ, giấu trong kỳ môn trận pháp, nguy hiểm dị thường, người tới không ai trở lại được.

Thế nhưng nó lại nằm trong Hàn Sơn tự phong cách cổ xưa, đã dần dần bị người ta quên lãng. Vài chục năm qua chỉ có một lão tăng ngồi trước La Sát đường, ngày ngày tụng kinh, mãi tới một ngày, lão tăng giữ đường đột nhiên tự mình mở La Sát đường ra.

Vô Tâm chỉ mất bảy năm ngắn ngủi đã tu luyện thành công tất cả võ công trong La Sát đường, sau đó cứ ba ngày hắn lại vào La Sát đường ôn lại một lượt. Cho tới một ngày, khi hắn lại bước vào La Sát đường...

Chỉ thấy ngọn lửa cao ngất, tượng phật trong La Sát đường đều bị đốt đen xì, những bí tịch mà nhân sĩ trong giang hồ coi như bảo bối đã bị đốt thành tro bụi. Vong Ưu đại sư mặc tăng bào rách nát ngồi một mình trong đó, chắp hai tay, nhỏ giọng tụng niệm kinh phật. Hóa ra Vong Ưu đại sư cho rằng mình tự tiện mở La Sát đường, phạm vào tội nghiệt, hiện giờ muốn dùng cái chết của mình để sám hối lần cuối.

Cuối cùng Vô Tâm cứu Vong Ưu đại sư ra, thế nhưng La Sát đường đã bị hủy diệt hoàn toàn, những bí tịch quý giá đã hóa thành tro bụi, tượng Phật ẩn chứa võ công tinh xảo cũng chia năm xẻ bảy, thế nhưng trên tường có thêm một bức họa --- đó là mức họa Địa Ngục Bách Quỷ, vô số quỷ dữ nhe răng, hồng liên nghiệp hóa cháy rực, chỉ có một tăng nhân ngồi trên lửa, ngồi giữa liệt quỷ, bố trí thi pháp.

“Ngày hôm đó ta mở La Sát đường chứng kiến bức họa này cũng vô cùng kinh hãi.” Hòa thượng Vô Thiền hạ giọng nói: “Đệ kể cho ta lý do của bức họa này, ta đã cảm thấy bức tranh này không đơn giản, mỗi lần quan sát lại thấy tâm thần phiêu tán, khó mà định tâm được.”

“Cái này là đương nhiên thôi.” Vô Tâm cười một tiếng: “Trước mặt bức tranh này, không ai định tâm được.”

“Đệ nói muốn đọc một quyển kinh phật, ta đoán là quyển này.” Vô Tâm thở dài: “Chắc chắn trong đó có bí ẩn riêng.”

“Người hiểu ta chỉ có sư huynh. Sư phụ để lại bức vẽ cuối cùng, quả thật là quyển kinh Phật, cũng là môn võ công cuối cùng được lưu lại trong La Sát đường. Đó chính là...” Vô Tâm dừng một chút, cuối cùng cũng nói nốt ba chữ sau: “Tâm Ma Dẫn.”

“Tâm Ma Dẫn!” Vô Thiền kinh hãi, đây rõ ràng là một trong những võ công nổi tiếng nhất tại La Sát đường, không ngờ lại ẩn giấu trong bức tranh này.

“Đúng vậy, không ai ngờ môn võ công Tâm Ma Dẫn lại được giấu trong một bức tranh.” Vô Tâm cười nói: “Bức trước ta xem suốt ba tháng mới hiểu được chân lý, bức sau ta xem suốt chín tháng.”

“Tâm Ma Dẫn có hai bức tranh?” Vô Thiền kinh ngạc.

“Đúng vậy, đây là bức trên - Địa Ngục Truyền Đạo đồ. Tâm Ma Dẫn chia làm hai phần, phần trên có thể thấy được tâm ma của mình, phần dưới có thể xem tâm ma của người khác. Có lẽ lão hòa thượng cảm thấy phần trên có thể độ người nên mới lưu lại, phần dưới, cho dù đệ từng tập luyện nhưng cũng biết nó là thứ rất nguy hiểm!” Vô Tâm trầm giọng nói.

Vô Thiền thở dài: “Sư phụ đã nhọc lòng rồi.”

Vô Tâm cười nói: “Lão hòa thượng nghĩ quá nhiều. Cho nên đệ muốn tạm thời để vị Minh Hầu huynh đệ này ở lại chỗ huynh, để hắn ngắm Địa Ngục Truyền Đạo đồ hàng ngày, có lẽ cũng lĩnh ngộ được Tâm Ma Dẫn, thức tỉnh hồn trí.” Hắn quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy hai mắt Minh Hầu đã nhìn chằm chằm vào bức tranh, rõ ràng không thấy bất cứ thứ gì khác.

Xem ra ta nghĩ đúng rồi. Vô Tâm lặng lẽ suy nghĩ, tiếp đó nói với Vô Thiền: “Sư huynh, chúng ta gì ra ngoài trước rồi nói.”

Vô Thiền gật đầu một cái, hai người ra ngoài, chỉ để lại Minh Hầu ngồi ngay ngắn tại đó, lẳng lặng xem bức tranh kia.

“Sư đệ, lần này đệ còn muốn đi đâu?”

“Sư huynh có biết Lý Hàn Y không?” Vô Tâm hỏi ngược lại.

Vô Thiền gật đầu: “Đương nhiên biết rồi. Nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành, một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Kiếm Tiên, con gái đại tướng quân Bát Trụ Quốc Lôi Mộng Sát. Người trong võ lâm ai lại không biết.”

“Đúng vậy. Nhưng có một điều huynh quên không nói, giang hồ đồn đại, cô ấy là một trong những người giết chết phụ thân ta năm xưa.” Vô Tâm đột nhiên nghiêm mặt nói.

Vô Thiền kinh ngạc, lấy làm khó hiểu: “Chẳng lẽ trong lòng sư đệ còn thù hận ư?”

Vô Tâm nhướn mày: “Trong lòng sư huynh, đệ là người như vậy sao?”

Vô Thiền khẽ lắc đầu: “Sư đệ rộng rãi thấu triệt, sư huynh còn xa mới bằng, đương nhiên không nghĩ rằng đệ là người cố chấp vào chuyện báo thù. Chỉ có điều đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ.”

Vô Tâm quay người: “Năm xưa Bách Lý Đông Quân và phụ thân đệ tỷ thí, thắng được nửa chiêu. Phụ thân đệ bị trọng thương phá vòng vây ra, cuối cùng bị giết chết ở Giang Nam. Giang hồ đồn đại người dẫn đầu giết chết ông ấy là Lý Hàn Y, nhưng trước giờ Lý Hàn Y chưa từng thừa nhận. Đệ chỉ thấy tò mò, rốt cuộc ngày hôm đó có chuyện gì?”

“Cho nên đệ muốn tìm Lý Hàn Y ư?” Vô Thiền hỏi: “Nếu đúng là cô ấy, sư đệ có định báo thù không?”

“Sẽ không.” Vô Tâm lắc đầu: “Người xuất gia sao lại giữ khư khư thù hận. Đệ chỉ muốn biết đáp án mà thôi. Lúc trước luôn bị lão hòa thượng ngăn cản, sau này lại bị cưỡng ép về Thiên Ngoại Thiên. Hôm nay nhân lúc Tuyết Nguyệt thành suy thoái, vừa vặn hoàn thành một tâm nguyện.”

Vô Thiền gật đầu: “Vậy lần này sư huynh cần tới Tuyết Nguyệt thành?”

“Không, hôm đó trong Lôi gia bảo, Lý Hàn Y đã hiện thân. Hiện giờ cô ấy đã bị đại gia trường của Ám Hà hãm hại, đã tẩu hỏa nhập ma. Lần trước đuổi giết đại gia trường, còn hiện giờ đang tìm Ám Hà khắp nơi như phát điên. Đệ phải tìm thấy cô ấy, nếu đệ đoán không sai, Ám Hà chắc chắn sẽ phái sát thủ tinh nhuệ nhất đối phó với cô ấy. Sau khi tẩu hỏa nhập ma, tuy Lý Hàn Y có vẻ rất lợi hại nhưng chỉ là một người mất lý trí, đối với bọn chúng, lại càng dễ đối phó.” Vô Tâm nói.

“Ngay cả Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y cũng bị Ám Hà làm hại... Chẳng lẽ thời thế giang hồ sắp đổi rồi ư?” Vô Thiền kinh hãi.

“Không.” Vô Tâm lắc đầu nhìn bầu trời: “Là thời thế toàn bộ Bắc Ly sắp đổi rồi.”

“Thôi được, Phật môn chúng ta không nên để ý tới những chuyện linh tinh đó.” Vô Thiền chắp tay gật đầu một cái.

“Sư huynh, Phật môn nói hàng yêu phục ma, nếu Bắc Ly thật sự thay đổi, chắc chắn sẽ trở thành bách quỷ dạ hành, sinh linh đồ thán, không ai đạt mình ở ngoài được. Người trong giang hồ không thể, người của Phật môn cũng không thể.” Vô Tâm dừng một chút rồi cho thêm một câu: “Trừ đệ ra.”

Vô Thiền nghe đoạn trước nhiệt huyết dâng trào, nhưng không hiểu nổi ba chữ sau: “Vì sao?”

“Bởi vì đệ không phải người Bắc Ly, đệ là ma giáo ở ngoại vực mà.” Khóe miệng Vô Tâm nhếch lên thành một nụ cười tà mị: “Bắc Ly tốt hay xấu có liên quan gì tới đệ.”

Vô Thiền dở khóc dở cười: “Lời này của sư đệ rất có lý, sư huynh cũng chẳng cách nào phản bác.”

“Sư huynh, mai này gặp lại.” Vô Tâm đột nhiên đi tới.

Vô Thiền chắp tay, không giữ lại: “Sau khi gặp Lý Hàn Y, sư đệ có về Hàn Sơn tự không?”

Chương 230: Gặp nhau giữa đường

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Trên đường núi, một thư đồng cõng một thanh kiếm dắt một con ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi trên đường. Trên lưng con ngựa đỏ thẫm là một người trẻ tuổi cõng rương sách, tay trái cầm một cọng cỏ đuôi ngựa, gãi đầu không chút lo âu.

“Công tử, lần này chúng ta đi đâu?” Thư đồng hỏi.

“Thiên hạ tứ thành, bắc Thiên Khải, nam Tuyết Nguyệt, tây Mộ Lương, đông Vô Song. Thiên Khải thành để đi cuối cùng, Tuyết Nguyệt thành từng tới rồi, Mộ Lương thành thì không dám đến, chúng ta qua Vô Song thành thôi.” Thư sinh nói.

“Nghe nói Vô Song thành không cho phép người bình thường vào, chúng ta vào thế nào được?” Thư đồng lấy làm khó hiểu.

“Ngốc, người ta không cho ngươi vào thì ngươi không vào à? Lao vào, lao không được thì lẻn vào. Nghe nói bọn họ vừa thay một thành chủ trẻ tuổi, nghe nói còn trẻ hơn ta, hơn nữa cũng là cao thủ dùng kiếm. Rốt cuộc lợi hại tới mức nào, ta đang rất muốn chứng kiến đây.” Thư sinh nói.

Thư đồng gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta tới Vô Song thành. Có điều thời gian tới công tử nên luyện kiếm cho tốt đi.”

“Đợi đã.” Thư sinh đột nhiên cất quyển sách đi, cọng cỏ đuôi ngựa trong tay đang vẫy vẫy nhưng lúc này chỉ còn cọng trống rỗng.

Một làn gió thổi qua cắt đứt cọng cỏ.

Phong kình thật lợi hại.

Trong phong kình có kiếm khí!

Thư sinh bật người dậy, không còn vẻ lười biếng lúc trước, nghiêm mặt nói: “Phi Hiên, cẩn thận!”

Hai người này đương nhiên là Lý Phàm Tùng và Phi Hiên phụng lệnh sư môn xuống núi Thanh Thành du lịch khắp nơi. Trước đó hắn đã đi tới vài chỗ nhưng lại cảm thấy uổng phí thời gian cho nên hạ quyết tâm muốn tới Vô Song thành xem thử. Nhưng vừa hạ quyết tâm kết thúc cuộc du lịch không có gì lạ lẫm này thì có khách quý tới thăm.

Phi Hiên gật đầu: “Kiếm khí thật mạnh!”

“Túy Ca!” Lý Phàm Tùng gọi khẽ một tiếng, một thanh kiếm gỗ đào từ trong rương bay ra. Hắn nắm kiếm trong tay, nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là người ở đâu không biết, nhưng kiếm khí đã tới trước. Hơn nữa rõ ràng kiếm khí kia không nhắm vào mình.

Những chiếc lá từ trên cây rơi xuống đều bị chém thành hai nửa, cỏ dại trong phương viên mười trượng cũng ngắn đi một thước.

“Kiếm khí thật mạnh.” Phi Hiên nuốt nước bọt: “Tới nay ta chỉ thấy một người có kiếm khí mạnh như vậy.”

“Sư phụ.” Lý Phàm Tùng chậm rãi nói, kiếm khí như vậy đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên!

“Tới rồi!” Phi Hiên vung ống tay áo, Đại Long Tượng Lực nổi lên.

Chỉ thấy một cô gái áo tím tóc trắng đột nhiên xuất hiện phía trước. Cô gái xinh đẹp tới động lòng người, nhưng màu môi hơi tím, con ngươi đỏ rực, mái tóc tím tung bay theo làn gió, tà mị yêu dã khó tả.

“Đẹp quá!” Lý Phàm Tùng khen.

“Tiểu sư thúc! Đừng nhìn người!” Phi Hiên vội vàng la lên: “Nhìn kiếm của cô ấy đi!”

Lý Phàm Tùng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy tay phải của nữ nhân này cầm một thanh trường kiếm thanh tú, trên trường kiếm sương khí quẩn quanh, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ đào, quanh kiếm gỗ lấp loáng ánh đỏ.

“Thiết Mã Băng Hà! Còn có cả Đòa Hoa kiếm!” Lý Phàm Tùng kinh ngạc: “Ngươi là ai!”

Nữ nhân kia nhìn Lý Phàm Tùng một hồi, ánh tím lấp loáng trong mắt. Cô đột nhiên vung kiếm, một luồng sương khí mang theo ánh sáng ấm áp đánh về phía hai người.

“Tiểu sư thúc.” Phi Hiên tung người nhảy tới sau lưng Lý Phàm Tùng, xuất chưởng đánh vào lưng hắn. Đại Long Tượng Lực lập tức truyền vào cơ thể Lý Phàm Tùng, Lý Phàm Tùng nhấc kiếm Túy Ca, vung về phía trước. Hai người hợp lực dốc hết sức toàn thân thi triển chiêu kiếm mạnh nhất nhưng vẫn không chống nổi một kiếm tiện tay của nữ nhân đó, bị đánh lùi lại vài bước.

“Kiếm khí này.” Nữ nhân kia đột nhiên thu kiếm, lẩm bẩm: “Rất quen thuộc.”

Lý Phàm Tùng và Phi Hiên nhìn nhau, lúc này khí huyết đã cuộn lên trong ngực, đều thấy vẻ bất an trong mắt nhau. Với năng lực của họ căn bản không đánh được với nữ nhân này.

“Ngọc Chân!”Ánh tím trong mắt cô gái càng lúc càng thịnh, lúc này lại nghe có người gọi một tiếng: “Hàn Y!” Giọng nói đó mang theo nội lực, khiến toàn bộ rừng cây rung chuyển, lại một cao thủ đỉnh cao tới!

Cô gái nghiêng đầu, đột nhiên tung người nhảy về phía trước, xuyên qua rừng cây biến mất không còn tăm hơi. Tiếp theo đó, một người trung niên mặc áo xám chạy tới. Chỉ thấy tướng mạo của hắn rất bình thường nhưng giữa hai hàng mi ẩn chứa uy thế, chắc là người vừa lên tiếng.

“Thanh kiếm này!” Phi Hiên cả kinh.

Chỉ thấy trong tay nam nhân áo xám cầm một thanh trường kiếm màu đỏ, chuôi kiếm có hình đầu rồng phun lửa, rõ ràng là thanh kiếm mà Lý Phàm Tùng và Phi Hiên từng thấy ở Tuyết Nguyệt thành --

‘‘Sát Phố kiếm!’‘

Nam nhân áo xám nghe tiếng nhìn về phía hắn, nhưng không lên tiếng, xoay người đuổi theo hướng cô gái kia vừa đi khỏi.

“Tiểu sư thúc, người này là ai? Sao lại cầm Sát Phố kiếm của Lôi Vô Kiệt?” Phi Hiên nghi hoặc.

Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc chắn là chủ nhân của Sát Phố kiếm, Lôi Oanh, một trong Lôi Môn Song Tử năm xưa. Hắn là sư phụ của Lôi Vô Kiệt ở Lôi môn.”

“Vậy cô gái vừa rồi là ai?” Phi Hiên cau mày.

“Người kia gọi cô ấy là Hàn Y.” Lý Phàm Tùng lẩm bẩm: “Thanh kiếm kia rõ ràng là Thiết Mã Băng Hà, có thể là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, trước đây ta đã từng thấy rồi. Ngày đó cô ấy dùng khăn che mặt, không ngờ lại là một nữ nhân!”

“Hơn nữa thanh kiếm bên tay trái cô ấy rõ ràng là Đào Hoa kiếm của sư phụ, sao thanh kiếm gỗ đào này lại nằm trên tay cô ấy? Chẳng lẽ ngày đó sư phụ xuống núi là vì Lý Hàn Y?” Phi Hiên đột nhiên tỉnh ngộ.

“Đuổi theo!” Lý Phàm Tùng xoay người, vội vàng la lên: “Hỏi rõ mọi chuyện đi!”

“Hai vị bằng hữu.” Một giọng nói văn nhã đột nhiên vang lên. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên quay đầu lại, chỉ thấy một nho sinh trung niên cõng rương sách xuất hiện tại đó. Với công lực của Lý Phàm Tùng và Phi Hiên cũng hoàn toàn không phát hiện được hắn xuất hiện lúc nào.

“Ai!” Lý Phàm Tùng kinh hãi đâm kiếm tới.

“Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm với người ta, thật thiếu lễ phép.” Nho sĩ trung niên cười khẽ, bước lên trước một bước, xoay tay một cái đã đoạt lấy Túy Ca kiếm.

“Sư điệt!” Lý Phàm Tùng kinh hãi hét to một tiếng rồi tung người nhảy lên.

“Tiểu sư thúc, tiếp kiếm!” Phi Hiên vung tay, ném trường kiếm bên hông lên trời. Thanh kiếm vẽ thành một vệt sáng mờ, hạ xuống tay Lý Phàm Tùng. Lý Phàm Tùng cầm kiếm, khí thế mạnh mẽ hơn vừa rồi vài phần, hắn mỉm cười, chém về phía nho sĩ trung niên.

Nho sĩ trung niên gật đầu một cái: “Thanh Tiêu kiếm, hạng sáu trong thiên hạ danh kiếm. Là một thanh kiếm tốt, Vỗ Lượng kiếm cũng là kiếm pháp tốt. Chỉ tiếc là...” Nho sĩ trung niên lại xoay nhẹ tay phải, vung thanh Túy Ca kiếm về phía trước, giọng nói vẫn thanh nhã, không chút tức giận: “Chẳng phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Chưa hỏi rõ trắng đen đã vung kiếm vào người ta là thiếu lễ phép.”

@Hôm nay có một MTQ ẩn danh donate cho nhóm dịch, nếu bạn có đọc được tin này thì hãy nhắn tin mail của bạn qua nick 4rum, momo, zalo hoặc nick fb để mình gửi ebook TNCH cho bạn nha.

Bước chân của Vô Tâm không ngừng lại: “Không, sau khi gặp Lý Hàn Y đệ còn phải tới một nơi. Cho nên phải nhờ sư huynh trông coi Minh Hầu đầu óc mơ hồ kia rồi.”

“Đi đâu?” Trong lòng Vô Thiền bỗng có dự cảm xấu.

Vô Thiền điểm nhẹ mũi chân, thân hình lao về phía xa: “Thiên Khải thành!”

“Không được!” Vô Thiền cả giận nói, bước lên trước một bước, tức giận tới giẫm nát một viên gạch. Hắn muốn tung người đuổi theo, thế nhưng khinh công của Vô Tâm lợi hại tới mức nào, chớp mắt đã không còn bóng dáng, làm sao đuổi kịp được. Huống hồ, với hiểu biết của hắn về sư đệ mình, không ai có thể khiến quyết định của hắn dao động, ngoại trừ lão hòa thượng đã khuất.

Lão hòa thượng từng nói, chờ một ngày Vô Tâm rời khỏi Hàn Sơn tự, có đi đâu cũng được, chỉ không thể tới Thiên Khải thành.

Vô Tâm thở dài: “Vẫn là chấp niệm đó thôi.”

Bình Luận (0)
Comment