Thiếu Niên Ca Hành (Đã Dịch Full)

Chương 164 -

Chương 164: Nhất kiếm Sát Phố

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

“Đường lão thái gia đã một đống tuổi rồi vẫn không buông bỏ được thù hận giữa Đường môn và Lôi gia bảo ư?” Lôi Oanh nhìn Đường lão thái gia, trầm giọng nói.

Đường lão thái gia lắc đầu một cái: “Đều là lợi ích giang hồ, đâu có thù hận gì?”

“Lợi ích giang hồ? Ý Đường lão thái gia là...” Lôi Oanh cau mày hỏi.

“Chúng ta vốn không có thù oán, chỉ có điều Lôi gia bảo cản đường của Đường môn, kẻ cản đường phải bị trừ bỏ mà thôi.” Đường lão thái gia lạnh lùng nói: “Lôi Oanh, ngươi có biết khi còn trẻ ta từng đứng trước mặt lão thái gia khi đó nói một câu, ta nói ta có một mơ ước, chính là thiên hạ một đường.”

“Thiên hạ một đường?” Lôi Oanh trầm ngâm.

“Đúng vậy, thiên hạ một đường, cũng có thể là Đường. Đường trong Thục Trung Đường môn.” Ánh mắt Đường lão thái gia bỗng trở nên sắc bén.

“Hình như ta hiểu ý của Đường lão thái gia rồi. Lần này Đường môn không tới để trả thù...” Hai ống tay áo của Lôi Oanh rung lên: “Mà tới để giết môn!”

Đường lão thái gia nhẹ nhàng giơ tay, chỉ thấy đệ tử Đường môn trẻ tuổi vốn được bố trí ở hậu viện thu xếp hành lý đã bước vào nội đường, đưa tẩu thuốc trong tay cho Đường lão thái gia. Đường lão thái gia nhận lấy tẩu thuốc, hít một hơi rồi nhả khói, nói rất hời hợt: “Giết hắn đi.”

Đường Thất Sát, Đường Hoàng cùng xuất thủ.

Đường Thất Sát là truyền nhân của găng tay Thiên Yết, thân là người trong thế gia ám khí nhưng chuyên tu luyện phương pháp phá ám khí, lại có thể phá hết mọi ám khí trong thiên hạ, chính bởi hắn hiểu ám khí thiên hạ! Hắn tên là Thất Sát là vì khi hắn thấy một người, trong đầu đã có bảy cách giết chết người đó!

Hắn ra tay rất đơn giản, đánh một quyền về phía Lôi Oanh.

Đường môn được tôn là ám khí đệ nhất, độc dược đệ nhị, thân pháp đệ tam. Nội công tâm pháp, võ công quyền cước, đao thương kiếm côn, đều không phải thượng thừa. Cho nên quyền này của hắn đương nhiên không chỉ có quyền.

Lôi Oanh cũng đánh lại một quyền, quyền của hắn lại khác. Lôi gia bảo khóa đao treo kiếm, trừ hỏa dược ra thứ được luyện nhiều nhất là chỉ pháp và quyền pháp. Lôi môn được gọi là nhị chỉ tam quyền. Nhị chỉ bao gồm ‘nhất chỉ phá Thương Sơn, nhị chỉ đoạn càn khôn’ - Kinh Lôi Chỉ; và ‘đoạn hồn phách, tiệt trường sinh’ - Thất Thần chỉ. Tam quyền là ‘quyền chưa tới, khí đã tới’ - Vô Phương quyền, ác liệt như kiếm, phức tạp kỳ ảo’ - Tiêu Dao quyền, cùng với ‘quyền phong ba ngàn dặm, dâng sóng triều giang hồ’ - Ngũ Lôi Thiên Cương quyền.

Trên nóc nhà, Lôi Thiên Hổ xuất quyền về phía Mộ Vũ Mặc, quyền phong bá đạo ép bốn nữ tử trẻ tuổi ngã văng ra ngoài, chỉ có mình Mộ Vũ Mặc vẫn cố gắng chống cự dưới quyền phong này. Đây là quyền pháp cương mãnh tới cùng cực Ngũ Lôi Thiên Cương quyền. Năm xưa Lôi Thiên Hổ dùng quyền pháp này đấu với U Băng trưởng lão ba chưởng, dùng chưởng lực cực kỳ bá đạo chấn vỡ kinh mạch của U Băng.

Còn trong phòng, Lôi Oanh đánh một quyền, chỉ thấy từ trên xuống dưới nơi nơi đều là ánh quyền hư ảo, không giống vẻ uy mãnh của Ngũ Lôi Thiên Cương quyền mà như hoa rơi lá rụng, cực kỳ đẹp mắt.

Quyền của Đường Thất Sát bỗng biến đổi, trước khi gặp quyền của Lôi Oanh, quyền của hắn đột nhiên mở ra, đổi quyền thành chưởng, lòng bàn tay có một luồng sáng đỏ.

Là ám khí của Đường môn, cũng là độc dược của Đường môn: Nhất Điểm Hồng.

Nếu chạm phải Nhất Điểm Hồng này, bàn tay ngươi sẽ chảy ra một giọt máu như bị kim châm, đỏ tươi ướt át, đẹp như một hạt đậu đỏ tương tư. Nhưng giọt máu đó nhanh chóng biến thành màu đen rồi chảy ngược về, máu huyết chảy ngược, cuối cùng thân thể nổ tan, biến thành một đống nước đen hôi thối dơ bản trên mặt đất. Nhất Điểm Hồng này vừa là ám khí vừa là độc dược, không phải không có cách phá giải.Năm xưa phái Thiên Sơn từng có người trúng Nhất Điểm Hồng mà không chết, vì khi thấy giọt máu đỏ như hạt đậu đỏ tương tư, hắn lập tức chặt bỏ cánh tay mình.

Thế nhưng chưởng của Đường Thất Sát chạm vào quyền của Lôi Oanh lại như chạm vào ảo ảnh, rơi vào khoảng không. Lôi Oanh cười lạnh nói: “Đừng có nhắm vào Lôi gia bảo, thiên hạ này kẻ hiểu rõ họ Đường các ngươi nhất chính là họ Lôi chúng ta!” Lôi Oanh thi triển Tiêu Dao quyền, tổng cộng chín luồng ảo ảnh cuối cùng chỉ có một cái là thật.

Một quyền đánh ra, đánh tới trước mặt Đường Thất Sát.

Nhưng khi Đường Thất Sát ra tay, một người khác cũng hành động. Chính là người chấp chưởng ngoại phòng Đường môn, hắn phóng một món ám khí tới.

Món ám khí đó như một tờ giấy hết sức bình thường nhưng lại đỏ tới kinh người!

“Là Diêm Vương thiếp!” Ôn Lương kinh hãi hét lên.

Diêm Vương gọi ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi tới canh năm! Trong Địa Phủ có Thập Diện Diêm Vương, Đường môn cũng có mười tấm Diêm Vương thiếp, chỉ cầm bị Diêm Vương thiếp này chạm vào máu thịt, như vậy tấm thiếp sẽ lập tức vỡ tan, thuận theo dòng máu chảy ngược lại, đánh thẳng vào tim.

Lôi Oanh vung chưởng, dùng chưởng phong đánh tấm Diêm Vương thiếp đang bay tới trước mặt trở về.

Đường Huyền giơ tay thu hồi Diêm Vương thiếp rồi xoay người hô: “Thiếp, lên!” Chỉ thấy hai tay giơ lên, năm tấm thiệp đỏ tươi bay bên cạnh hắn. Đường Thất Sát lui lại bên hắn, cũng hô lên: “Lên!” Lại năm tấm Diêm Vương thiếp đỏ tươi rơi xuống bên cạnh Đường Thất Sát.

Thập Điện Diêm Vương Phủ, mười tấm Diêm Vương thiếp.”

“Mười ngươi đi một lượt cả mười điện, liệu có bình an giữ hồn chốn nhân gian?” Đường lão thái gia hít một hơi thuốc, nhẹ giọng ngâm.

“Chạy!” Ôn Lương kêu lên.

Lôi Oanh lắc đầu, đột nhiên giơ tay phải ra, hét lớn với bên ngoài: “Đồ nhi, ban kiếm!”

Giọng nói vang vọng tới ngoài một dặm.

Đám người Lôi Vô Kiệt đã sắp chạy tới Lôi gia bảo lập tức kinh hãi.

Đường Liên thở dài: “Công lực của vị tiền bối này cực kỳ thâm hậu, có thể truyền âm tới tận đây?”

“Là sư phụ?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi, Sát Phố kiếm sau lưng hắn ngâm vang không ngừng, như đang hưởng ứng tiếng gọi kia. “Chẳng lẽ Lôi gia bảo đã bị người ta tập kích?”

“Sát Phố kiếm, tới đây!” Lôi Oanh lại gọi.

Thanh Sát Phố kiếm rốt cuộc cũng rời vỏ, bay thẳng về phía Lôi gia bảo, thanh thế vừa nhanh vừa mạnh. Một luồng sáng đỏ xé tan không trung, tiếng ngâm như tiếng hạc kêu!

Đường Huyền và Đường Thất Sát tuy không hiểu ý của Lôi Oanh nhưng không dám đợi thêm, giơ tay đánh ra mười tấm Diêm Vương thiếp. Hai cao thủ tuyệt đỉnh của Đường môn, mười tấm Diêm Vương Thiếp, không thể lui lại, bằng không chỉ có đường chết.

Nhưng một luồng sáng đỏ đánh thẳng tới nội đường!

Đường lão thái gia buông tẩu thuốc, nhíu mày.

Đệ tử trẻ tuổi hầu hạ Đường lão thái gia sắc mặt đầy kinh ngạc.

Trong lòng Đường Huyền và Đường Thất Sát thầm kinh hãi.

Luồng sáng đỏ kia hạ xuống tay Lôi Oanh, ánh đỏ lóe lên, mạnh mẽ ngăn cản toàn bộ mười tấm Diêm Vương thiếp.

Lôi Oanh đánh ra một chiêu kiếm, tướng mạo của hắn rất bình thường, không mấy tuấn tú, nhưng chiêu kiếm này lại đẹp tới cực hạn. Ánh đỏ yêu kiều, như một mỹ nhân váy đỏ khuynh quốc khuynh thành đang múa giữa lối đi đầy mưa hoa. Tuy mỹ lệ nhưng lại tàn nhẫn tới cực hạn, dưới tấm váy đỏ của mỹ nhân là một lưỡi đao sắc bén, nguy hiểm tới kinh người!

Ngũ Đại Kiếm Tiên, kiếm của Cô Kiếm Tiên cô độc, kiếm của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên đẹp đẽ, kiếm của Đạo Kiếm Tiên kỳ ảo, kiếm của Nho Kiếm Tiên nho nhã, kiếm của Nộ Kiếm tiên bá đạo. Còn Lôi Oanh ở đây đã gần như bước lên hàng ngũ kiếm tiên, kiếm của hắn tên là Sát Phố, bởi vì kiếm của hắn - đáng sợ!

Bình Luận (0)
Comment