Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 61

Hắc xà này tu hành lâu ngày, nhưng không phải hạng tri thức thiển cận, gặp phải tình cảnh này thì cả kinh trong lòng, nó một mực tin tưởng trực giác của mình, vội vã quẫy đuôi, định tránh vào trong hồ, nhưng không kịp đề phòng bầu trời bỗng nhiên biến sắc, một đạo thiên lôi nện xuống đầu, vì đã tránh đi nên nó chỉ bị lột một tầng da rắn, phát ra âm thanh như sắt đá đụng vào nhau.

Hắc xà kinh ngạc nhìn về phía Sở Hàn Phi, mới vừa rồi, rõ ràng nó đã thấy người này khẽ nâng tay! Lúc thiên lôi đến một là hoàn toàn không có mây kiếp, hai là không có thiên cơ phong toả, tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn!

Sở Hàn Phi thấy một kích không trúng, mắt phượng hơi nhướng lên, một tay ôm Tề Thiên Dương, tay kia nhẹ nhàng vung lên, giữa tầng mây vừa mới hội tụ một đạo thiên lôi kia lại sắp kéo đến lần nữa!

Hắc xà sợ đến nỗi mặt vàng như đất, vội vã hét lớn: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng! Ta có thể mang các ngươi ra ngoài! Đại nhân tha mạng!”

Thiên lôi đột nhiên dừng lại, chỉ cách đầu hắc xà khoảng vài tấc, cách một tầng da rắn thật dày vẫn có thể cảm nhận được uy áp mạnh mẽ của đạo thiên lôi nọ, uy áp này khác với khi nó độ kiếp, không phải trong tai kiếp có chừa lại một đường sống, trái lại mang đầy hơi thở huỷ diệt, hắc xà tin rằng, nếu không phải nó tỏ ra yếu kém đúng lúc, bây giờ nó đã trở thành một trong những cô hồn của thiên địa, hay tệ hơn, ngay cả một cô hồn cũng không được làm.

Nó không khỏi cảm thấy may mắn, may là mình còn hữu dụng…

Nhưng không để nó suy nghĩ thêm, Sở Hàn Phi lạnh lùng liếc nó một cái, thấy bộ dạng chật vật của hắc xà, trên người vết thương chồng chất, tầng mây tiêu tán, lại không phải bóng đêm mịt mờ, những vì sao vô tận, mà lộ ra một khoảng trời mờ mịt bao la.

Thương lan quần vực ở Ngự Kiếm Môn tuyết rơi suốt năm, sắc trời vẫn luôn mịt mờ như vậy.

Hắc xà thầm mắng trong lòng, người này rõ ràng có thực lực có thể dễ dàng xé rách trận pháp, không cần đến đùa cợt nó một hồi như vậy, chẳng lẽ điều này vui lắm sao?

Chẳng qua đã đầu hàng rồi, nó không dám bộc lộ quá nhiều tâm tư, chịu đựng đau đớn như châm kim xát muối trân người, hoá thành hình người quỳ rạp trên mặt đất.

Bất luận lai lịch của hai người này là gì, có thể gọi thiên lôi, cũng gánh nổi cái quỳ này của nó.

Sở Hàn Phi ôm Tề Thiên Dương, bình tĩnh nhìn cậu, tựa như xa cách nghìn năm nay gặp lại, rõ ràng trong cặp mắt phượng lạnh lùng kia không có buồn, cũng chẳng có vui, nhưng lại có một ý tứ hàm xúc khác.

Tề Thiên Dương không hiểu sao lại có chút nóng mặt, vội vã đẩy hắn ra, “Thả ta ra! Trận pháp cũng phá xong còn ôm ta làm gì? Buông tay!”

Sở Hàn Phi không nói gì, thoáng nhìn lướt qua vùng trời khác với những phần còn lại, lập tức một tầng mây xuất hiện trùm lên trên, bầu trời bao la u tối bắt đầu chậm rãi thu nhỏ dần. Hắn lại liếc mắt nhìn Tề Thiên Dương, thu chặt vòng ôm, ý tứ rất rõ ràng: trận pháp khôi phục nguyên trạng ngươi sẽ cho ta ôm?

Tề Thiên Dương cả giận hét: “Sở Hàn Phi!”

Sở Hàn Phi lại nói: “Ta không thích tên này, đổi cái khác được không?”

Đổi cái đầu của ngươi á! Ta cũng không phải cha ngươi! Tề Thiên Dương đang định cãi lại, chợt phát hiện, cái giọng mới mới mới mới mới mới nãy hình như không phải Sở Hàn Phi!

Cậu hoảng sợ nhìn nam nhân gần trong gang tấc, Sở Hàn Phi đâu? Bị ăn mất hay bị đoạt xá rồi? Hèn gì cậu đã nghi Sở Hàn Phi lấy thực lực đâu ra mà gọi thiên lôi chứ!

Thấy hai mắt cậu trừng lớn, lộ vẻ hoảng sợ, nhưng bộ dạng nọ vẫn cứ vừa đáng thương vừa đáng yêu,biểu tình trên mặt cứ như chú sóc nhỏ đang ôm hạt thông mà gặm, đột nhiên bị lấy mất thức ăn nên có vẻ mờ mịt, “Sở Hàn Phi” cúi đầu nở nụ cười, phủ lên môi cậu một nụ hôn, đến gần bên tai cậu, dùng chất giọng mập mờ nói: “Lần trước là bị một đám phàm nhân làm thần hồn phân liệt, lần này là một con sâu nhỏ, sao ngươi càng sống càng thụt lùi vậy hả?”

Tề Thiên Dương sửng sốt một chút mới phản ứng kịp là mình đã bị một nam nhân sàm sỡ, không quản được gì nhiều, phẫn nộ muốn cào mặt hắn, “Sở Hàn Phi” dễ dàng chế trụ hai tay cậu, trong lúc giãy dụa Tề Thiên Dương lại còn thu hẹp khoảng cách giữa mình và hắn ngày một gần hơn, giọng căm hận nói: “Ta căn bản không hề quen ngươi! Nói! Ngươi bắt Sở Hàn Phi đi đâu rồi?”

Trên mặt “Sở Hàn Phi” lại bày ra biểu tình có thâm ý khác, “Ngươi thích hắn? Vậy thì đừng khiến bản thân chật vật như vậy nữa, bằng không, lần sau ta xuất hiện, chính là lúc hắn biến mất…”

Tề Thiên Dương dừng lại, cậu bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, không thể tin nói: “Ngươi là một nhân cách khác của Sở Hàn Phi?”

Biểu tình của “Sở Hàn Phi” có chút không biết nên khóc hay nên cười, rất nhanh đã nghiêm mặt, trong mắt phượng ánh lên vẻ lợi hại, “Sao ngươi không nói, Sở Hàn Phi là một nhân cách khác của ta? Ngươi thích hắn?”

“Ngươi mới thích hắn!” Tề Thiên Dương nghe vậy nhất thời nổi xung, cũng xác đinh suy đoán của mình, có nhân cách nào bị phân liệt lại đi thừa nhận mình là thứ phân liệt ra đâu, hơn nữa, nhân cách vô sỉ như vậy, e rằng cũng chỉ có kẻ vô sỉ như Sở Hàn Phi mới phân liệt ra được!

Trên môi bỗng nhiên âm ấm làm Tề Thiên Dương càng thêm xác định điểm này, mẹ nó Sở Hàn Phi!

Lần thứ hai hôn môi Tề Thiên Dương, khoé môi “Sở Hàn Phi khẽ nhếch, trong mắt dần mất đi hào quang. nhận thấy gôm cùm đã biến mất. Tề Thiên Dương phẫn nộ đến cực điểm lập tức hung hăng đẩy Sở Hàn Phi ra, một tát nện lên mặt hắn.

Sở Hàn Phi vừa mới hoàn hồn ngây ngẩn cả ra, “Thiếu gia?”

Tề Thiên Dương thấy mặt hắn lại lộ ra biểu tình quen thuộc này, biết chính chủ đã về, nhưng cơn giận của cậu vẫn chưa tan, dùng tay áo hung hăng lau miệng, không để ý Sở Hàn Phi, cậu giận chó đánh mèo thì sao hả! Nếu như không phải người này trong lòng lúc nào cũng ôm tâm tư dâm loạn, tên nhân cách phân liệt kia sao có thể vô sỉ đến mức đó!

Sở Hàn Phi bị đánh mà chẳng hiểu gì, nhưng nhìn Tề Thiên Dương tức giận căm phẫn chùi môi, vì động tác quá thô lỗ, đôi môi củ ấu xinh đẹp bị lau đến đỏ au, yết hầu trượt lên trượt xuống một cái, không nói gì.

Lúc này Sở Hàn Phi mới phát hiện chỗ trống phía trên, lại nhìn xuống, thì thấy một người kinh sợ quỵ dưới mặt đất, xem uy áp thần thức, là yêu thú trong nước không thể nghi ngờ, hắn nhất thời cả kinh, “Thiếu gia, đây, đây là…”

Tề Thiên Dương oán hận nhìn cái bản mặt cứ tỏ ra vô tội đó, lạnh lùng nói: “Yêu thú này bị phong thái của ta khuất phục, nên tự nguyện dẫn chúng ta ra ngoải, không tin?”

Sở Hàn Phi đương nhiên không nghi ngờ, hắc xà bị phong thái của Tề Thiên Dương làm khuất phục khiếp sợ nhìn vị đại năng cao to lạnh lùng cuồng vọng bá đạo hiên ngang trong tưởng tượng như một cô vợ nhỏ đi theo phía sau một thiên kiêu hình như có bối cảnh rất lớn tư chất không tồi nhưng thực lực hiện tại lại khá khách quan.

Nhiều năm về sau, hắc xà khoe khoang với con cháu mình, thật ra Thiên Kiếm tiên tôn cao to lạnh lùng cuồng vọng bá đạo hiên ngang chỉ là một tên sợ vợ, hỏi nó làm sao mà biết hả? Gia gia của ngươi từng cùng phu phu hai người họ đại chiến năm trăm hiệp, đánh xong thành bằng hữu, từ đây uống máu ăn thề, kết làm huynh đệ khác họ… Đây đương nhiên là chuyện không thể, thấy hai người muốn rời khỏi, hắc xà quyết định thật nhanh, hét lớn: “Nhị vị dừng chân!”

Tề Thiên Dương quay đầu lại, mắt lộ vẻ cảnh giác. Chẳng lẽ hắc xà này nhìn thấu điều gì, muốn so lại một trận với họ?

Hắc xà nhìn xa, đương nhiên bắt gặp được vẻ mặt của hắn, để tránh hiểu lầm, nó vội vã kêu lên: “Tại hạ Thạch Nham, vốn là hậu duệ giao long, tu hành tám năm mưới sáu năm, hôm nay đang ở tu vi Hợp Thể trung kỳ, nguyện đem thân này hiến cho hai vị tiên trưởng, theo làm tuỳ tùng, tuyệt không chối từ!”

Tề Thiên Dương: “…” Con rắn ngu hết thuốc chữa luôn!

Sở Hàn Phi thì lại lộ ra biểu tình cảnh giác sâu hơn, trong cùng cấp, thường thì thực lực yêu thú sẽ mạnh hơn tu sĩ, yêu thú này có tu vi Hợp Thể trung kỳ, huyết mạch lại tinh khiết, có thể ngang với một tu sĩ Đại Thừa, chịu buông tha họ đã may lắm rồi, tại sao phải theo họ nữa? Thái độ còn khiêm nhường như thế? Rõ ràng họ không hề lộ ra chỗ nào đáng giá, không, không đúng, nó nhất định đã nhìn trúng sắc đẹp của Thiên Dương, nên mới trăm phương nghìn kế muốn ở lại bên cạnh họ!

Chỉ số thông minh giảm xuống 200%, nam chính bắt đầu lo lắng không ngớt cho thiếu gia nhà mình.

Tề Thiên Dương lại vui vẻ, ban đầu cậu cũng có hơi hoài nghi động cơ của hắc xà, nhưng lúc nghe được cái tên Thạch Nham, cậu chợt hiểu ra, đây là toạ kỵ chuyên dùng sau này của Sở Hàn Phi,vì nếu trực tiếp cưỡi rồng thì ai cũng biết hắn là ai rồi, để cải trang vi hành tiện thể giả nai tán gái, vẫn phải cưỡi loại hắc xà nhìn qua có vẻ bình thường nhưng thực chất cũng rất bình thường này…

Đương nhiên lúc này, Sở Hàn Phi vẫn chưa công thành danh toại, tu vi cũng chưa đến trình độ yêu nghiệt kỳ Đại Thừa giết chết tán tiên trong chớp mắt, hắc xà tự tiến cử, có hơi sớm, nhưng không loại trừ khả năng người ta bị nhiễm phải vầng sáng của nhân vật chính, nhân vât trong truyện tất cả đều không có não, cộng thêm sự mạnh mẽ từ một nhân cách khác của Sở Hàn Phi vừa rồi, từ đó cho thấy hắc xà này quy phục rất đáng tin tưởng.

Tuy nói là vậy, nhưng không có nghĩa Tề Thiên Dương cứ tin như vậy, cậu liếc mắt nhìn Sở Hàn Phi, nói với Thạch Nham: “Ngươi muốn theo chúng ra? Nhưng ai biết ngươi có phải còn ý đồ gì khác hay không?”

Thạch Nham thấy cậu có ý nương tay, mừng rỡ, vội nói: “Tại hạ nguyện dâng một đạo thần hồn lập thệ, tuyệt đối không phản bội hai vị tiên trưởng, nếu có vi phạm, thiên lôi đánh, thần hồn câu diệt, không có kiếp sau, tuyệt không hai lời!”

Trong miệng nó chậm rãi phun ra một đoàn khí đen hình rắn, rơi trên tay, sắc mặt trắng nhợt đi vài phần. Lại làm ra một đạo thuật pháp, dâng khí thể nọ đến trước mặt hai người, vì không chắc chắn ai trong hai người là chủ, chỉ để cho đoàn khí lơ lửng giữa Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi.

Sở Hàn Phi lạnh lùng liếc nhìn Thạch Nham, đưa tay nhận lấy đạo thần hồn nọ, nói với Tề Thiên Dương: “Thần hồn yêu thú không phải điềm lành, ta thu giúp thiếu gia được không?”

Thái độ của hắn rất khiêm tốn, điều này làm cho tâm tư muốn ôm đùi Tề Thiên Dương của hắc xà càng thêm kiên định, lại không biết đại năng trong suy nghĩ của nó đang hận không thể đem nó ninh thành một bát canh thịt rắn.

Tề Thiên Dương liếc Sở Hàn Phi, thấy môi mỏng của hắn ửng đỏ, vừa thẹn vừa giận, hung hăng dậm chân, liếc xéo một cái, bay về phía khoảng trống trên trời.

Sở Hàn Phi bị trừng mà chẳng hiểu gì, lạnh lùng nhìn thoáng qua hắc xà, rồi vội vã đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment