Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 37

Thông đạo giữa hai giới mở ra, Tề Thiên Dương nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu.

Ngoại trừ một vài đại năng giả, trung giới đi về thượng giới cần đi qua dòng chảy không gian hỗn loạn cực kỳ nguy hiểm. Đương nhiên, tu chân giới phát triển suốt mấy chục ngàn năm, phương pháp đi lại cũng đã qua nhiều lần cải cách, phát minh ra linh thuyền có thể chống lại dòng chảy hỗn loạn của không gian, trên có khắc trận pháp, dùng một lượng lớn linh thạch khởi động, có thể bảo đảm lộ trình không cần lo lắng. Thậm chí còn có xe ngựa huyền giác càng thoải mái hơn, toàn thân do da thú huyền giác bọc lại, kéo xe cần yêu thú tu vi cấp năm trở lên, người đánh xe cũng phải kỳ Phân Thần, mới có loại hưởng thụ này.

Xe ngựa huyền giác thật ra cậu cũng có, yêu thú cấp năm trở lên cũng mua được, lại thiếu phu xe kỳ Phân Thần, huống hồ cậu đi học muốn thật bình thường, quá phong cách không phải bại lộ rồi sao? Sờ sờ túi trữ vật, Tề Thiên Dương nhịn đau bỏ qua chuyện khoe khoang, theo đại lưu đưa trước năm khối linh thạch thượng phẩm, lên linh thuyền.

Chớ xem thường năm khối linh thạch thượng phẩm này, linh thạch được thiên địa linh khí hội tụ mà thành, mạch khoáng rất thưa thớt, có thể giúp tu luyện. Một khối linh thạch thượng phẩm, xấp xỉ mười vạn nhân dân tệ.

… Cho nên, mua tấm vé thôi cũng đòi năm mươi vạn, biết thì kêu linh thuyền, không biết còn tưởng phi thuyền vũ trụ cơ.

Thời điểm nghe thấy mình phải hợp phòng với người khác, sắc mặt Tề Thiên Dương càng thúi hơn.

Người phục vụ trên thuyền đều có mắt quan sát, quản sự linh thuyền càng là người tinh ý trong số những người tinh ý, nghe vậy cười nói: “Công tử có chỗ không biết… Mấy tháng này đúng lúc thượng giới tông môn thu đệ tử, tiểu nhân thấy công tử tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, khí độ bất phàm, có lẽ cũng có ý cầu sư?”

“Vậy thì sao?” Tề Thiên Dương hừ nhẹ.

Quản sự kia cười nói: “Công tử càng phải tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn, không chừng ngày sau lại là đồng môn, sớm ở chung cũng sớm kết tình nghĩa không phải sao?”

Thấy gã cười rạng rỡ, khóe mắt ẩn ẩn nếp nhăn, tóc mai chuyển màu bạc, nhưng vẫn là tu vi Trúc Cơ, hiển nhiên cũng là người vô vọng tu chân, vào con đường thành tiên rồi rơi xuống phàm trần, còn phải nịnh nọt người ta. Tề Thiên Dương mím mím môi, cũng không muốn làm khó gã, tính ra linh thuyền đến này cập bến chỉ cần năm, sáu ngày, nhịn một chút cũng được.

Nghĩ rồi, cậu ném một bình ích khí đan thượng phẩm vào lòng vị quản sự kia, “Chuyện khác không cần bàn, tìm một người ít nói là được.”

Quản sự có được ích khí đan, mặt cười tươi như hoa, liên tục đáp ứng.

Linh thuyền không lớn, vận hành ngược lại vững vô cùng, Tề Thiên Dương là người phía nam, ngồi thuyền quen rồi, không cảm thấy khó chịu, đi thẳng vào phòng, thấy bên trong quả nhiên có hai cái giường đệm, chọn một cái dựa tường, Tề Thiên Dương ngồi lên, hài lòng phát hiện đối diện chính là một cửa sổ nhỏ, xuyên qua nó, có thể thấy bên ngoài vì chạy nhanh mà tạo ra một mảnh mơ hồ trắng xóa mênh mông.

Tuy rằng không có phong cảnh gì, nhưng cậu thích cửa sổ.

Thả một mèo một chó mới nuôi ra, thấy hai đứa đều ủ rũ, Tề Thiên Dương giật mình nhớ ra mình đã quên cho thú cưng ăn, vội vã lục tìm trong bao trữ vật, nhưng tìm nửa ngày, ngay cả bình ích cốc đan cũng không có.

Bỗng nhiên một cái tay khớp xương ngay ngắn đưa tới trước mặt cậu một… ừm, miếng thịt bò khô?

Tề Thiên Dương ngẩng đầu, đường nét âm trầm ập vào mắt, thanh niên thân hình cao to, bên hông là Nguyệt Nha Kim Luân hơi cong cong cực kỳ tinh mỹ, chính là Triệu Thiên La từng gặp qua một lần.

“… Đạo hữu?” Trong nháy mắt nhớ ra mình đã thay đổi khuôn mặt, Tề Thiên Dương giả vờ không hiểu.

Triệu Thiên La trầm mặc một hồi, tiếp đó móc ra mấy miếng thịt bò khô, đặt lên bàn, thấy Tề Thiên Dương vẫn cứ đơ ra đó, bên tai khẽ đỏ lên: “Cho… Mèo với cún ăn.”

Sau đó quay đầu, yên lặng bắt đầu thu dọn giường của mình.

Nói tìm người ít nói liền tìm một người ít nói, quản sự kia đúng là trung thực, Tề Thiên Dương một bên cho đám lông xù của mình ăn, một bên suy nghĩ, bất quá Triệu Thiên La này đang yên đang lành đi thượng giới làm gì? Triệu Thanh Ca đã chết, uy hiếp đến người thân đã không còn tồn tại, lẽ nào kế tiếp không phải là “Hành trình con vợ đầu diễn vai kẻ phản nghịch, tiểu tam qua nhiều năm cuối cùng nhận phải kết cục xấu”, “Người con trai cặn bã ôm nỗi hận tự thuật: Phụ tử trở mặt thành thù”, “Cố sự chăm chỉ: Thiếu gia thất sủng hoa lệ chuyển mình thành gia chủ thế gia” …? Trưng ra gương mặt nam chính chống lại tranh đấu trong nhà như thế không thể nào lãng phí được đâu Điền Loa huynh*! (Nghĩa là chàng ốc, bắt nguồn từ câu chuyện nàng ốc biến thành người trả ơn chàng đánh cá, giúp chàng trai giặt giũ nấu cơm bla bla bla, đại khái chỉ người lương thiện, cần cù lao động.)

Đương nhiên cậu cũng chỉ tự sướng trong lòng chốc lát rồi thôi, một đại lão gia, thiếu tình yêu ta không sợ, không của cải có thể gắng gượng, khi thật sự chỉ đem tầm mắt đặt trên phần đất một mẫu ba phần ở hậu trạch đại viện*, con người có thể xem như bị hủy rồi. Không biết tại sao cậu lại cảm thấy Triệu Thiên La này so với gu của mình, thấy hợp làm sao ý…”A.” (* Ý chỉ tầm nhìn hạn hẹp.)

Ngón tay bị liếm một cái không nặng không nhẹ, Tề Thiên Dương giật mình một cái, lấy lại tinh thần liền thấy chó con lông trắng kia đang thè lưỡi quẫy đuôi với cậu, lỗ tai ngoan ngoãn cụp sau gáy, vô cùng đáng yêu.

Tề Thiên Dương không nhịn được muốn sờ sờ đầu chó, vừa nhúc nhích một chút, một đoàn lông xù nhung nhung đã thay thế đầu chó gán vào lòng bàn tay.

Mềm mại, mượt mà, ấm áp…

Cái! Đuôi! Mèo!

Trời mới biết trên người con mèo ngoại trừ đầu ra khắp toàn thân đều là khu vực cấm, đuôi nó xem chừng còn quan trọng hơn hoa cúc, ngay cả chủ nhân từng ở chung một quãng thời gian dài cũng khó sờ được một hai lần, bây giờ thế mà lại chủ động đặt đuôi vào trong tay cậu!

Nếu như đây là giấc mơ, xin hãy cho cậu thêm một tá thuốc ngủ!

Tề Thiên Dương bị moe đến tâm can run rẩy, cẩn thận niết niết đuôi mèo, vuốt lông, chú mèo mun bộ lông bóng loáng, nhìn thôi cũng làm người ta có muốn dục vọng sờ rồi, vả lại còn chẳng giãy dụa chút nào, ngoan ngoãn nằm ở đó mặc cậu làm gì thì làm.

Sở Hàn Phi cứng ngắc hưởng thụ Tề Thiên Dương vuốt lông mình, đuôi bị đụng vào, quanh chóp mũi nhạy bén vương vấn hơi thở của y, xua mãi chẳng tan, đây là sự thân mật gần như chẳng dám tưởng tượng ra khiến đầu óc hắn choáng váng.

Vuốt ve vốn nên đặt trên người mình lại rơi vào người khác(?)! Cặp mắt Ngôn Húc Phong đỏ cả lên, nhìn con mèo kỳ quái kia, có loại kích động muốn cắn chết nó!

Nhận thấy tiểu bạch cẩu có địch ý với đại hắc miêu, Tề Thiên Dương thuận tay sờ sờ đầu chú chó, “Không được đánh nhau, phải ngoan.”

Tiểu bạch cẩu cũng cứng đờ, nằm nhoài bất động bên cạnh con mèo.

“Mèo… Chó, đặt tên chưa?” Âm thanh khàn khàn bỗng nhiên vang lên.

Tề Thiên Dương lúc này mới nhớ tới trong phòng còn một người nữa, sau khi nghe rõ lời của hắn vỗ đầu một cái, cười nói: “Ta nói ta quên cái gì rồi, thì ra là quên đặt tên cho tụi nó, đạo hữu cũng có duyên, chi bằng tên này đạo hữu…”

“Triệu Thiên La.” Hắn ngắt lời nói.

“Cái gì?” Tề Thiên Dương không hiểu.

Triệu Thiên La lần này nói hoàn chỉnh một chút: “Ta là Triệu Thiên La.”

Té ra là tự giới thiệu mình, Tề Thiên Dương dừng một chút, vốn định tùy tiện lấy cái tên lừa gạt, lời chưa kịp ra khỏi miệng, ma xui quỷ khiến nói: “Ta tên Thích… Nhất.”

Triệu Thiên La gật đầu: “Thích đạo hữu.”

Xoắn xuýt tự đặt ra một cái tên thần tiên, Tề Thiên Dương sờ mũi một cái, thầm nghĩ cũng may không có ngũ lôi oanh đỉnh.

Ngôn Húc Phong ngẩn người, không biết tại sao cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng hắn có thể xác định mình xưa nay chưa từng nghe nói có người nào tên Thích Nhất.

Tề Thiên Dương xoắn xuýt một chút rồi thôi, sờ sờ đầu mèo, đầu chó, cười nói: “Triệu đạo hữu vẫn chưa đặt tên cho tụi nó đó!”

Lần này, một mèo một chó không trừng mắt nữa, hai con đồng thời đỏ mắt nhìn về phía Triệu Thiên La.

Bị ánh mắt nhiệt tình của hai con chó mèo lông xù, Triệu Thiên La thầm cảm thấy dễ thương trong lòng một hồi, mặt âm trầm nói: “Của ngươi, ngươi đặt.”

Trời sinh có gương mặt trào phúng quả nhiên không tốt, rõ ràng là muốn biểu đạt thiện ý kết quả trưng ra một mặt ghét bỏ, thật quá đủ rồi!

Triệu Thiên La có chút ảo não, mà trời sinh kiệm lời ít nói làm hắn không tìm được từ ngữ thích hợp để giải thích.

Tề Thiên Dương xệ mặt, thân là kẻ đặt tên dở trong đám dở tệ luôn đấu tranh, cậu thật sự sẽ không đặt tên đâu mà! Ngay cả tên của Sở ngựa giống cũng do chắp vá trong đám “Sở Chấn Thiên”, “Hiên Viên Hàn”, “Mặc Phi Công” mà ra, chuyện này sao cậu lại đặt được?

Ôm lấy chú mèo mun cọ cọ, Tề Thiên Dương do dự một hồi, dùng giọng thương lượng nói: “Mày gọi là Thiên Thiên có chịu không?”

Nhiệt khí tỏa ra bên tai, Sở Hàn Phi không nhịn được giật giật lỗ tai, cũng không nghe rõ Tề Thiên Dương nói cái gì, bộ lông mịn màng trên chiếc đuôi dài sung sướng lay động.

Đợi đến lúc phản ứng lại, ván đã đóng thuyền, mèo mun nằm nhoài ra đầu giường oán hận mài móng vuốt.

Tiểu bạch cẩu cũng không chạy thoát, mơ màng hồ đồ trở thành “Tề Tề” …

Tên của hai đứa đã quyết định, Tề Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, đường đi nguy hiểm, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khách nhân trên linh thuyền vào phòng rồi sẽ không được phép đi ra nữa, cũng may người tu chân với thời gian không có khái niệm gì, năm, sáu ngày, ngồi tu luyện chỉ trong chốc lát đã qua. Tề Thiên Dương không có ý định tu luyện, bèn bắt chuyện cùng Triệu Thiên La.

“Triệu đạo hữu cũng đi tới tông môn thượng giới báo danh?” Tề Thiên Dương cười nói.

Triệu Thiên La vẫn cứ lời ít mà ý nhiều, gật đầu: “Côn Lôn tiên tông, Thanh Hoa chân nhân.”

Nói là đi Côn Lôn tiên tông, bái Thanh Hoa chân nhân làm thầy, vì năng lực lý giải của cậu cộng chút điểm thưởng, Tề Thiên Dương cũng gật gật đầu: “Không giấu gì Triệu đạo hữu, ta từ nhỏ tu tập kiếm thuật, lần này muốn đi, là Ngự Kiếm Môn, xem ra chúng ta không có duyên thành đồng môn rồi.”

Triệu Thiên La mặt âm trầm: “Không sao.”

Tề Thiên Dương đột nhiên cảm thấy đau “bi”, cậu vừa nghe Triệu Thiên La tiếp lời mình, chưa từng nhiệt tình, rộng rãi với người khác như vậy đâu! Rút cuộc đáp trả lại hắn là một mảnh vắng lặng!

Một mảnh vắng lặng qua đi, … Vẫn là một mảnh vắng lặng khác, lặng khoảng chừng nửa canh giờ, Triệu Thiên La móc móc túi trữ vật, móc ra một lượng lớn thịt bò khô, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên sườn Tề Thiên Dương, hắn nỗ lực nở một nụ cười hữu nghị, nỗ lực nửa ngày không có kết quả, mặt âm trầm nói: “Cho mèo với chó ăn.”

Tề Thiên Dương không biết thế nào lại liên tưởng tới Husky trời sinh có bộ mặt hung ác, phụt một tiếng bị chọc cười, nheo mắt: “Đa tạ Triệu đạo hữu.”

Ánh mắt một mèo một chó nhìn Triệu Thiên La đã không thể dùng từ phẫn hận để hình dung.

Triệu Thiên La tựa như có cảm giác, cúi đầu nhìn lại, thì thấy hai cục lông xù một đen một trắng.

Sở Hàn Phi mặt lạnh thu tầm mắt lại, bỗng nhiên lòng khẽ động, nhìn về phía tiểu bạch cẩu.

Ngôn Húc Phong hít sâu một hơi thu hồi ánh mắt mang theo địch ý, bỗng nhiên lòng khẽ động, nhìn về phía đại hắc miêu bên cạnh.

Một ý nghĩ đồng thời lóe lên trong đầu cả hai.
Bình Luận (0)
Comment