Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 116


Chúng ta cùng chết
Tề Thiên Dương phát hiện mình bắt đầu nằm mơ, cậu có thể chất không mộng mị bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn chưa nằm mơ bao giờ, tự nhiên giờ rơi vào giấc mơ, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Cậu mơ thấy mình biến thành một luồng khí, bốn bề tĩnh mịch, ban đầu cậu còn bận thay đổi hình dạng này nọ, kiểm tra xung quanh, tâm thế tò mò, nhưng chẳng được bao lâu, có thể thấy trong không gian lớn như vậy chỉ có một mình cậu, chẳng còn ai khác, không một vật chất có ý thức nào tồn tại, có lẽ đây là trong tiềm thức không muốn tỉnh lại như cách miêu tả kỳ lại của người đàn ông kia, cậu dần dà quên mất mình đang nằm mơ, cảm được một nỗi sợ hãi rất rõ.

Bóng tối, u ám vô tận.

Cả một vùng không gian rộng lớn không thấy điểm cuối, Tề Thiên Dương nỗ lực tìm một lối ra, chẳng ngờ cậu gần như đã đạt đến vận tốc ánh sáng, thể lực cạn kiệt vẫn không tìm thấy lối ra.

Nếu không phải bốn bề không có một điểm sáng, còn cảm nhận được không khí có thể hô hấp, cậu còn ngỡ là mình đã lạc ra ngoài vũ trụ, không gian mấy chục triệu năm ánh sáng chỉ nhỏ như đầu ngón út.

Bóng tối và cô đơn có thể bức một người khỏe mạnh phát điên, Tề Thiên Dương không biết mình ngây người ở chỗ quỷ quái này bao lâu rồi, không lúc nào là cậu ngừng ảo tưởng mình sẽ thoát khỏi đây hoặc sẽ có ai đó cứu cậu ra khỏi, cậu tình nguyện lấy thân báo đáp!
Không biết có phải lời thề phát huy tác dụng hay không, một giọng nói mờ mịt từ đâu đột nhiên xuất hiện đập vào trong ý thức của cậu.

“Bàn Cổ khai thiên, vạn vật xuất hiện, đại đạo sắp thành, có nguyện cùng ta?”
Tề Thiên Dương không rõ âm thanh từ đâu vọng lại, cách đọc chữ của đối phương cũng không phải kiểu chữ Hán cậu quen thuộc, thế mà chẳng hiểu sao cậu lại có thể nghe được, đồng thời bản năng cũng phản hồi lại sự vui mừng thích thú, biểu thị sự đồng ý.

Kế tiếp, Tề Thiên Dương nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất trong đời mình.


Vô số tia sáng tràn vào xé tan bóng tối, không khí trong lành bay lên, dần dần hóa thành trời, không khí vẩn đục lắng xuống, chậm rãi biến thành mặt đất, trong hỗn độn có vô số dị thú bay ra, rồng, phụng, kỳ lân dẫn theo các loài động vật bay nhảy, bơi lội cùng bái lạy gì đó, một khúc nhạc thần tiên như thật như ảo phảng phất quanh quẩn bên tai.

Trên bầu trời hình như có cái gì đang chậm rãi biến mất, Tề Thiên Dương như có tâm sự nhìn lại, bất chợt nhận ra sự thay đổi, cậu giờ khắc này đã hóa thành hình người.

So với hình thái nguyên sinh của mấy yêu tộc, bộ dạng bây giờ của cậu cứ như một công tử nhà giàu áo gấm hông đeo ngọc bài xông vào địa bàn người nguyên thủy, có kêu lên cũng chẳng ai đáp.

Lúc này trên tay cậu cũng cầm thứ gì đó, cúi đầu nhìn lại, nó là một quyển sách trắng cùng một cây bút lông, người vẫn còn mông lung thì chợt thấy dị thú hỗn độn bên dưới cũng mờ mịt hơn mà nhìn cậu, Tề Thiên Dương mở miệng, muốn nói gì đó, giọng nói tang thương kia lại tiếp tục: “Chúng sinh đều có vận mệnh, không liên quan đến thiên đạo, Ti mệnh tinh quân nhờ ứng đối kiếp nạn mà sống, nắm sinh linh thiên địa luân hồi, ghi chép công quả vạn vật hồng hoang.


Tiếp lời, một luồng ánh sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, rơi lên người Tề Thiên Dương.

Ti Mệnh Tinh Quân… nắm sinh linh thiên địa luân hồi, ghi chép công quả vạn vật hồng hoang…
Tề Thiên Dương đau khổ ôm đầu, đầu cậu giờ đây như muốn nổ tung, cơn đau dữ dội như muốn ép cậu phát điên, cậu theo bản năng sờ lấy sách và bút trong lồ ng ngực, nhưng sờ chẳng thấy gì.

Trong khoảng không mông lung, hình như có một bóng người cao lớn ngược sáng đi về phía cậu, hắn nói gì đó, trong giọng nói như nhiễm ý cười.

“Ti Mệnh… Chúng ta, ngươi quyết định…
“Tam sinh… tam thế…”
“Ngươi… bằng lòng?”

Rõ ràng vô cùng bức bối muốn nghe cho rõ người kia nói cái gì, nhưng bóng tối lại một lần nữa phủ lấy cậu.

Tề Thiên Dương thình lình mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ ở một nơi trông rất quen.

Được rồi, có thể không quen sao? Cậu với Sở Hàn Phi chính tại nơi này đã ấy ấy gì gì xong mới chính thức trở thành đạo lữ sau đó thuận lợi song tu á!
Cậu cẩn thận nhớ lại một lần xem bản thân bắt đầu có ý thức từ khi nào, về giấc mộng quỷ dị vừa rồi, tất nhiên bị cậu quăng sang một bên.

Có lẽ vì ngủ quá sâu, đầu óc cậu vẫn còn trì độn, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên chợt nhận ra, vốn dĩ cậu phải ở trong rừng đào mà huynh trưởng xây cho cậu ngắm trăng ưu thương một hồi, sau đó lưu luyến chia tay Sở Hàn Phi rồi dứt khoát bước lên con đường giải cứu thế giới mà trở thành bi kịch của một anh hùng chứ! Bây giờ là cái tiến triển thần kỳ gì thế này? Chơi cầm tù trong tiểu hắc ốc hả? Mẹ nó! Sâu sắc một tí được không!
Mặt Tề Thiên Dương đen như đáy nồi, cậu từng thấy dị thú hư không xâm lấn, biết sẽ chết rất nhiều người, đến cuối cùng ngay cả đại năng cũng không tránh thoát được tai nạn này, cậu vất vả lắm mới quyết tâm hy sinh bản thân trở thành chúa cứu thế, bị xoay mòng mòng như thế, y như đạo diễn Cameron vừa nghe báo cáo vừa ăn vụng kẹo, bộ phim đang nghiêm túc đùng một cái biến thành hài kịch!
Ai chả biết ý chí của cậu không được kiên định đâu!
Tề Thiên Dương quyết định chờ Sở Hàn Phi trở về lại nói chuyện phải trái với hắn, cậu không bắt buộc phải đi ra cống mạng, nhưng không ra mặt là sai, hơn nữa hi sinh cậu đổi lấy hạnh phúc toàn nhân loại nghe quá thánh mẫu luôn, mà đúng là vậy thật.

Cậu luyến tiếc Sở Hàn Phi và người nhà là không sai, nhưng trên đời ai cũng có người nhà, ai cũng có người thương, nếu thế giới này rơi vào tình trạng giống như kiếp trước, vô số người cửa nát nhà tan, sinh ly tử biệt, lang bạc kỳ hồ, tiếng kêu than dậy khắp trời đất… cậu tuyệt đối không muốn như vậy tí nào Mặc dù không.

Mặc dù không hiểu, nhưng hình như cậu có thể đoán được cậu và Sở Hàn Phi có một liên hệ nào đó, mối liên hệ này có thể khiến cậu và hắn dưới tình huống không quen biết vẫn gặp mặt nhau, yêu nhau, đời đời kiếp kiếp quấn lấy nhau, cảm giác này cũng chính là một trong những nguyên nhân Tề Thiên Dương không tiếc bất kỳ giá nào vì nó.

Vừa định nói chuyện với Sở Hàn Phi, sau một khắc Sở Hàn Phi đã xuất hiện trong cung điện, Tề Thiên Dương giương mắt lười biếng nhìn hắn, mắt chợt sáng lên, “Ủa, ngươi vượt qua lôi kiếp rồi, khá lắm.



Cước bộ Sở Hàn Phi dừng lại, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn: “Thiên Dương?”
“Vẫn nên kêu thiếu gia đi, êm tai, tên này của ta quá tục, không biết trùng tên với bao nhiêu người, nghe không được tự nhiên.


Tề Thiên Dương cười híp mắt nói.

Sở Hàn Phi tới gần, một phen nắm chặt cổ tay Tề Thiên Dương, đè cậu xuống.

Bỗng dưng đất trời đảo ngược, Tề Thiên Dương hoảng hốt một phen, lúc kịp phản ứng lại, cậu hung dữ trừng Sở Hàn Phi, nhưng không gây được bao nhiêu sát thương, cứ như một con mèo bị cắt móng vẫn cố cào, dễ thương vô cùng.

“Sở Hàn Phi, ngươi muốn nhốt ta tới khi nào?” Tề Thiên Dương chau mày: “Đừng nói là ba tháng, sau ba tháng người cũng điên mất rồi.


Sở Hàn Phi mới nhận ra thuật pháp của mình đã mất hiệu lực, nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Tề Thiên Dương, hắn chợt khựng lại.

Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn Tề Thiên Dương một lúc lâu, mới lạnh mặt nói: “Đã qua một tháng rồi, chỉ còn hai tháng nữa, thiếu gia vẫn giống như trước thì tốt rồi.


Tề Thiên Dương cũng không giận, cậu giơ tay đè lên khuôn ngực rắn chắc của Sở Hàn Phi, cười cười nói: “Ta nói căn bản không phải chuyện hai tháng hay ba tháng… Ngươi hiểu ý ta mà… Sở Hàn Phi, nhanh tay nhanh chân lên, chúng ta không có nhiều thời gian.

” Lời đến đây giọng đã mềm nhũn, cậu thật sự không muốn liên lụy Sở Hàn Phi cùng chết chung với cậu, hai tháng nói thì dài nhưng nếu cần tìm thiên tài địa bảo gì đó, thì hai tháng là quá gấp.


Sở Hàn Phi híp mắt lại, lạnh lùng hộc ra hai chữ: “Không được.


Tề Thiên Dương cũng không giận, từ từ đem mặt mình dán lên lồ ng ngực ấm áp của Sở Hàn Phi, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, không khỏi thở dài.

Cậu không phải không biết tình cảm Sở Hàn Phi dành cho cậu sâu đậm cỡ nào, cậu cảm thấy không nên như thế? Nhưng nếu cậu đoán không sai, chân tướng sự tình hẳn là kiếp trước cậu toàn tâm toàn ý đứng sau ủng hộ một vai chính trăng hoa, đến cuối cùng mười ba tiên khí đều rơi vào tay cái tên trăng hoa đó, Cố Thiên Hàn phi thăng từ sớm, vì vậy không gian giữa các thế giới bị xé rách, một số lượng lớn dị thú hư không tràn vào xâm lược, về sau còn hút hết rất nhiều linh khí của giới Tu Chân và hấp thụ rất nhiều máu thịt của các tu sĩ nên chúng trở nên ngày càng mạnh mẽ, cho đến khi dị thú hư không uy hiếp được tán tiên, không ai có khả năng khống chế chúng, chúng bèn tiến thêm một bước uy hiếp thế giới này.

Thế giới vì cơ chế tự cứu, không, có thể là một quy luật tự nhiên, cho cậu một chút ký ức, cho cậu sống lại, đến thay đổi kết cục vốn có, đây không phải kết luận vô căn cứ, đảo ngược thời gian của một người, nghe thì rất dễ, nhưng muốn đảo ngược thời gian của một người, đầu tiên phải đảo ngược toàn bộ thế giới, ngoài trừ việc thế giới đang tự cứu lấy mình, cậu thật sự không có sức mạnh vô địch của người trọng sinh gì gì đó.

Cậu không có gan cũng không có cơ hội thử nghiệm chứng minh xem suy nghĩ của cậu có chính xác hay không, một bước sai là vạn bước cũng sai, cậu vẫn muốn mình và Sở Hàn Phi có một kiếp sau thật đẹp, cho dù đến kiếp sau hay kiếp sau sau nữa, người kia có thể không còn là hắn, mà cậu cũng không còn là chính bản thân mình, chí ít thì hai linh hồn đồng dạng gặp được nhau, gần bên nhau, đã là chuyện may mắn lắm rồi.

Sở Hàn Phi ôm chặt Tề Thiên Dương, hắn cảm giác mình nhất định là bị Tề Thiên Dương lây bệnh, hắn tham lam muốn độ ấm trên người đối phương, một khắc cũng không muốn buông ra, mãi một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Vá trời, ta sẽ không cho ngươi đi, nếu ngươi nhất định muốn đi, ta sẽ chết cùng ngươi.


Tề Thiên Dương dừng lại, nói thật nhỏ: “Ngươi tội gì phải thế? Ngươi cũng biết, ta không muốn liên lụy ngươi.


Sở Hàn Phi đè bả vai Tề Thiên Dương lại, để tầm mắt của mình và cậu đối lập nhau, chậm rãi nói: “Chuyện ngươi có thể đoán được, ta cũng có thể, thiên ý là vậy, không cho chúng ta đường sống, ta cần gì phải sống tạm bợ cả đời?”
Tề Thiên Dương chẳng hiểu sao thấy mũi ê ẩm, nước mắt rớt xuống, cậu nói với Sở Hàn Phi: “Được, chúng ta cùng chết.

”.

Bình Luận (0)
Comment