Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 119

Editor: Diệp Hạ

Phong cách giáo dục của Hàn Sơ Húc rất cứng rắn, nói được thì làm được.

Sau khi thương lượng, Trình Mộc Quân không có cơ hội gặp lại y, chỉ đành bỏ qua ý định dùng làm nũng để ép Hàn Sơ Húc tiếp tục nhượng bộ.

Dù sao cốt truyện chỉ yêu cầu ăn sinh nhật cùng nhau, cũng không nói là ở đâu mà.

Ăn ở nhà họ Hàn lại càng thể hiện Trình Mộc Quân đối xử khác biệt với Vệ Dịch Thần.

Dường như Vệ Dịch Thần cũng nghĩ như vậy, khi biết mình được mời đến nhà họ Hàn, cậu vô cùng kích động, chuẩn bị càng thêm tỉ mỉ hơn.

Thời gian đắm chìm trong công việc trôi nhanh như dòng nước xiết, khi công tác hậu kỳ xong xuôi, Trình Mộc Quân cũng nghênh đón sinh nhật tuổi 26 tuổi của mình.

Hôm đó, Trình Mộc Quân ăn trưa xong thì kêu người đi đón Vệ Dịch Thần.

Hắn ngồi ở trong sân vườn uống trà, nhìn chiếc xe dừng lại, Vệ Dịch Thần bước xuống, sau đó bắt đầu lấy đồ từ cốp xe ra.

Ừm, chắc là mang quà nhỉ. Trình Mộc Quân không nhúc nhích, cứ ngồi tại chỗ mà nhìn, rất có khí chất tra công.

Càng nhìn càng thấy không thích hợp.

Vệ Dịch Thần lôi một đống đồ ăn ra, nhìn bao nilon thì có vẻ đều là nguyên liệu tươi mới mua ở chợ.

Trình Mộc Quân ngớ người, nâng chén trà hồi lâu mà không uống: "Hệ thống, cái gì vậy? Sao cậu ta lại tự mang đồ sang? Rõ ràng tôi đã nói là bên này có sẵn hết đồ rồi chỉ cần đến đây là được mà?"

Hệ thống trả lời, ra vẻ bí hiểm: "Chắc là... tự mua đồ ăn mới có ý nghĩa? Mấy nguyên liệu đắt đỏ của nhà họ Hàn không có ý nghĩa, không có cảm giác gia đình."

"Cái quỷ gì?"

Sau khi chịu đả kích ở thế giới trước, gần đây hệ thống luôn cố gắng nghiên cứu thiết lập của kịch bản, nỗ lực trở thành một hệ thống hữu dụng có thể dẫn đường cho Trình Mộc Quân đi theo cốt truyện, thuận lợi sửa chữa thế giới.

"Là thế này, tôi đã cẩn thận đọc qua kịch bản một lượt, còn đi xem thêm mấy bộ tiểu thuyết nữa."

Hiếm khi Trình Mộc Quân thấy hệ thống đáng tin như thế, cảm thấy khá hứng thú, hỏi: "Ừm, nói nghe một chút?"

"Tuyến tình cảm của thế giới này là như vầy, ban đầu, Hàn Sơ Húc và Vệ Dịch Thần kết hôn đúng thật là chỉ vì đứa con, y không muốn đứa con của mình trở thành con ngoài giá thú."

Trình Mộc Quân há miệng th ở dốc, muốn chửi đổng, sau một lát vẫn nuốt trở về: "Thôi, cậu nói vậy thì là vậy đi, nhưng tôi cảm thấy con ngoài giá thú không ly kỳ bằng chuyện đàn ông sinh con đâu."
3

"Nhưng mà sau khi chung sống một thời gian, Vệ Dịch Thần cho Hàn Sơ Húc cảm giác gia đình, cái này là kiểu cưới trước yêu sau. Ví dụ như mặc dù là gả vào hào môn, nhưng ngày nào Vệ Dịch Thần cũng sẽ đi chợ mua đồ ăn, sau đó làm một bàn đồ ăn chờ Hàn Sơ Húc tan làm."
5


Nói tới đây, hệ thống kích động hẳn: "Chuyện này cũng là mồi lửa đốt cháy cốt truyện quan trọng sau này, Vệ Dịch Thần đi chợ mua cá, vô ý trượt ngã, suýt nữa sinh non, Hàn Sơ Húc ở phòng cấp cứu yêu cầu bảo vệ người lớn, đây trở thành bước ngoặt quan trọng trên tuyến tình cảm của họ."

Trình Mộc Quân: "Thật ra, bệnh viện cũng không cho phép chuyện giữ đứa nhỏ bỏ người lớn, đứa nhỏ còn ở trong bụng thì không coi là một cá thể độc lập..."
5

Hệ thống: "Cậu đừng có phá mood được không?"

Trình Mộc Quân: "Được rồi, mấy người vui là được, dù sao tôi cũng chỉ là một tra công pháo hôi mà thôi."

Mặc kệ như thế nào, bây giờ Vệ Dịch Thần còn yêu Trình Mộc Quân, cũng thể hiện thuộc tính nhân thê rất hoàn hảo, sau khi đặt một đống đồ ăn trên mặt đất, cậu mờ mịt nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy Trình Mộc Quân.

Vệ Dịch Thần đầu tiên là hơi mỉm cười, phất tay, sau đó thấy Trình Mộc Quân chỉ giương mắt nhìn chứ không hề có ý định đến giúp đỡ.

Hệ thống: "Ầy, làm không tồi, chỉ số tra công lại tăng lên rồi nè."

Trình Mộc Quân: "... Chỉ số tra công của cậu là cái gì nữa? Với lại tôi làm gì mà tăng tra công."

Hệ thống giải thích tận tình, "Đây công năng mới được khai phá của tôi, cân nhắc độ lệch thiết lập để nhắc nhở cậu không OOC."
1

"A, hoa hòe loè loẹt."

Hệ thống tạm dừng một chút, tiếp tục giải thích, "Thì nè, nhìn thấy Vệ Dịch Thần cầm nhiều đồ vậy mà cậu cũng không đi giúp đỡ, đương nhiên là tra công."

Trình Mộc Quân: "Tôi không phải kim chủ à? Không phải sếp à? Có nhân viên nào đi công tác mà sếp phải xách hành lý cho không, hơn nữa cũng chẳng phải tôi kêu cậu ta mang mấy cái này đến."

Hệ thống không nói gì, giống như bị chọc giận, không muốn để ý đến hắn nữa.

Nhưng tính tình Vệ Dịch Thần không tồi, tuy rằng cậu thấy hơi mất mát, nhưng dưới sự giúp đỡ của quản gia vẫn vui vẻ xách đồ vào nấu.

Trình Mộc Quân mở sách ra úp lên mặt, định đánh một giấc chờ đến giờ cơm chiều, đối với tay nghề của Vệ Dịch Thần, hắn luôn tràn ngập chờ mong.

Còn giúp đỡ gì đó hả, chưa bao giờ có trong khái niệm của hắn, chưa nói đến việc trong phòng bếp còn có đầu bếp của nhà họ Hàn thuê, tài nguyên Trình Mộc Quân cho Vệ Dịch Thần ít nhất cũng phải mấy triệu.

Với mức lương cao ngất ngưởng như vậy, còn bắt sếp động tay thì không tốt lắm.

Gió thổi mát rượi, Trình Mộc Quân nằm lim dim, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng ô tô tiến vào.

Ai? Chẳng lẽ Hàn Sơ Húc về? Không nên chứ.

Trình Mộc Quân bị giật mình, tỉnh táo lại ngay lập tức. Hắn đứng dậy nhìn qua, chiếc xe chạy vào nhà họ Hàn, nhưng người xuống xe lại không phải Hàn Sơ Húc.


Mà là Lý Văn Thanh.

Lúc này Trình Mộc Quân thật sự sửng sốt, chuyện gì thế này?

Hắn đang định đi lên hỏi, nhưng Lý Văn Thanh đã tự giác đi tới, cười tủm tỉm chào hỏi, "Thầy Trình, đã lâu không gặp, đúng rồi, đây là quà sinh nhật của anh."

Lý Văn Thanh chu đáo lại hiểu chuyện, nhẹ nhàng đặt chiếc túi trong tay lên bàn.

Trình Mộc Quân không nhìn quà, mà hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Hắn hỏi rất thẳng, mà Lý Văn Thanh vẫn cười, có vẻ khá kinh ngạc: "A, không phải anh mời em đến sao, hai ngày trước em nhận được điện thoại của chú Trịnh, nói hôm nay là sinh nhật của anh."

Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm, cậu vào trước đi."

Nhìn Lý Văn Thanh vào phòng, Trình Mộc Quân móc điện thoại ra.

"Alo."

"Chú Hàn, chuyện này là sao vậy?"

Dường như như Hàn Sơ Húc đã có chuẩn bị từ sớm, không hề bất ngờ với câu hỏi không đầu không đuôi này: "Sau khi trưởng thành, sinh nhật năm nào của cậu cũng như vậy, kêu một đống người đến mở party, tôi cho rằng cậu thích như thế."

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Không phải cháu đã nói cháu đồng ý với Vệ Dịch Thần sẽ ăn sinh nhật cùng cậu ấy rồi sao?"

Hàn Sơ Húc: "Tôi nghe chú Trịnh nói Vệ Dịch Thần đã đến, càng nhiều người càng náo nhiệt."

Trình Mộc Quân chán nản, thì ra điều bất ngờ ở đây, hay thật nhỉ.

Hắn trợn trắng mắt: "Hơn nữa, chỉ có hai người, mở party cái gì, xấu hổ không?"

Hàn Sơ Húc vẫn không lung lay: "Ngoan, tôi sắp xếp cả rồi, giờ tôi hơi bận, gặp lại sau."

Nói xong cũng không đợi Trình Mộc Quân trả lời đã vội ngắt điện thoại.

Trình Mộc Quân trừng điện thoại, tức giận mắng: "Bạo quân, xứng đáng bị người ta hành chết, đây đều là quả báo của anh."

Ở phần cuối kịch bản, Hàn Sơ Húc hoàn toàn mất đi tính cứng rắn như bây giờ, trở thành một tên điên cuồng vì tình.

Ngay lúc này, lại có thêm mấy chiếc xe lần lượt chạy vào, những người bước từ trên xe xuống đều là những người Trình Mộc Quân đã từng gặp - mấy thanh niên nhìn hao hao Vệ Dịch Thần.

Hắn im lặng một lát, rồi sau đó nằm dài trên ghế, cũng lười quan tâm.


Hệ thống nóng nảy, "Ầy, cậu không đuổi họ đi sao? Cốt truyện này không đúng, kịch bản là Vệ Dịch Thần ăn sinh nhật cùng cậu mà."

Trình Mộc Quân cười lạnh: "Vệ Dịch Thần có ở đây không?"

"Có."

"Hôm nay có phải sinh nhật tôi không?"

"Phải."

"Thế không phải là được rồi sao, đừng rối rắm, tôi không cãi chú Hàn được đâu."

Hệ thống im lặng một lát, lẩm bẩm: "Cậu không phát hiện cậu bị Hàn Sơ Húc kiểm soát rồi hả?"

Trình Mộc Quân trả lời bằng cách úp sách lên mặt, ngủ.

***

Mặc dù sinh nhật hôm nay rất khác với kế hoạch, nhưng Trình Mộc Quân vẫn rất vui vẻ, ăn đồ Vệ Dịch Thần làm, nhìn người đẹp biểu diễn tài nghệ cho xem, thật là sung sướng.

Cũng không biết Hàn Sơ Húc tìm đâu mấy người nhìn hao hao Vệ Dịch Thần, trừ khuôn mặt ra còn có thêm mấy tài lẻ.
1

Người đẹp họ Hà hát, chất giọng trong trẻo dễ nghe, đủ trình tham gia mấy cuộc thi ca hát; người đẹp họ Triệu biết street dance, có thể xoay tròn như con quay trên mặt đất, khuấy động không khí.

Người đẹp họ Phạm thì lại càng tuyệt, múa dân tộc, động tác và khí chất đều rất tuyệt, còn biết xoạc chân trên không.

Trình Mộc Quân xem say sưa, thậm chí bắt đầu lên kế hoạch cho những người mới này tài nguyên gì.

Xem ra, đúng là hắn không cần tự đi tìm đối tượng bao nuôi, chú Hàn vẫn rất hiểu hắn, những người này này đều rất hợp ý hắn.

Mấu chốt ở chỗ, Trình Mộc Quân biết, ba người này chắc chắn có thể nổi tiếng, không cần dựa vào tiền và tài nguyên của hắn nuôi, lần đầu tư này chắc chắn có lời!

Ngay khi Trình Mộc Quân ảo tưởng về con đường phát triển của ba người đẹp này, tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên.

"Chú ý chú ý, thanh tiến độ nguy hiểm, thanh tiến độ nguy hiểm."

Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Chuyện gì? Không phải Vệ Dịch Thần tham gia từ đầu tới cuối à? Cũng làm cơm cho tôi ăn rồi mà? Sao lại nguy hiểm?"

Hệ thống: "Có lẽ là không chỉ đơn giản như vậy, a, đúng rồi, chắc là phải cùng nhau thổi nến, sau đó tỏ vẻ sang năm cũng sẽ ăn sinh nhật cùng nhau, phân đoạn này không thể thiếu."

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì sinh nhật năm trước cũng như vậy, kịch bản viết ba năm sinh nhật đều giống nhau, thế nên cần phải làm giống nhau cả ba năm."

Trình Mộc Quân: "......" Xem ra vẫn không thể lợi dụng sơ hở.

Hắn nâng tay nhìn thời gian, ừm, 11 giờ tối, vẫn cứu được.


Trình Mộc Quân đứng dậy, lúc ngang qua Vệ Dịch Thần thì khều cậu một cái: "Đi với tôi."

Bọn họ ra phòng khách, dừng lại ở hiên nhà.

Trình Mộc Quân thấy Vệ Dịch Thần có vẻ không vui lắm, cười hỏi: "Sao vậy? Có phải là mệt không, tôi thấy em không vui lắm."

Vệ Dịch Thần im lặng lắc đầu.

"Em nấu ăn thật sự rất ngon, mà lúc nãy tôi có ngửi thấy mùi bánh nướng, sao không nhìn thấy bánh kem?"

Vệ Dịch Thần cắn môi, nhẹ giọng nói: "Em... mua thiếu nguyên liệu, bánh kem rất nhỏ, lấy ra không thích hợp."

Trình Mộc Quân nghĩ thầm, Tiểu Vệ đúng là phối hợp, đang buồn ngủ lại đưa gối đầu đến. Đây còn không phải lý do hay sao?

Hắn ghé sát lại gần, thì thầm bên tai Vệ Dịch Thần: "Phòng của tôi ở lầu 3, căn phòng cuối hành lang, mang theo bánh kem đến đợi tôi, chúng ta cùng thổi nến, được không?"

Vệ Dịch Thần ngẩng đầu, vui mừng tràn đầy đôi mắt, gật đầu nói: "Vâng."

Xử lý Vệ Dịch Thần xong, Trình Mộc Quân quay trở lại phòng khách, tiếp tục xem người đẹp biểu diễn.

Hắn định chờ đến gần 12 giờ mới đi lên thổi nến, chỉ dùng một vài phút là hoàn thành cốt truyện ăn sinh nhật.

Sau đó lại kêu Vệ Dịch Thần đến phòng cho khách nghỉ ngơi, không cần lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoàn hảo. Nói thật, Trình Mộc Quân thật sự rất sợ thể chất của Vệ Dịch Thần, tránh được lần nào hay lần đó.

Nhưng thường thì kế hoạch lại không theo kịp những biến hóa.

Nửa tiếng sau, hệ thống lại nhảy ra.

"Cảnh cáo, cảnh cáo, cốt truyện mấu chốt sắp phát sinh, đề nghị cậu nhanh chóng ngăn cản."

Trình Mộc Quân: "Cốt truyện mấu chốt gì? Lại sao nữa vậy?"

Hệ thống tăng tốc độ nói, sợ rằng sẽ quá muộn: "Cốt truyện tình một đêm, chính là cốt truyện dẫn tới cốt truyện Vệ Dịch Thần mang thai. Giờ vẫn chưa phải giai đoạn cốt truyện mở ra, nếu nó thật sự xảy ra bây giờ, những cốt truyện phía sau sẽ sụp đổ hoàn toàn!"

"Từ từ, Hàn Sơ Húc không ở nhà mà?" Trình Mộc Quân không thể hiểu được.

Hệ thống: "Tôi cũng không biết, dù sao số liệu nhắc như vậy đó, cậu vẫn nhanh chóng đi lên xem đi."

Trình Mộc Quân nhíu mày, đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay cảm ơn các cậu, cũng trễ rồi, chú Trịnh, phiền chú kêu người đưa họ về đi."

Nói xong, hắn xoay người đi nhanh lên lầu, xem xem rốt cuộc chuyện ngoài ý muốn này là như thế nào.

Không nên chứ, chắc chắn là hệ thống lại có bug rồi!
2

_____

Lảm nhảm một tí, tóc đã nhuộm đen rồi thì buộc phải bóc đen mới lên màu được hả mọi người, mấy màu tối tối không lên được luôn hả mọi người (T ^ T) tóc tui khô lắm rùi, khổ quá đi mà
8

Bình Luận (0)
Comment