Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 99

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Viện trưởng Lưu nghe vậy thì lắc đầu: "Nếu có thể dễ dàng như vậy, tôi sẽ không thở dài! Ông cụ đã lớn tuổi, cơ thể của ông ấy đã không thể chịu đựng được, các cơ quan và mạch máu đều đã có vấn đề, nếu không kiểm soát tốt những vấn đề này, tùy tiện giải phẫu não chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông trung niên nói.

"Hơn nữa, tình trạng bây giờ của ông cụ, tôi biết rõ vô cùng, bởi vì ba tháng trước ở bệnh viện của chúng tôi có một bệnh nhân tương tự, bệnh nhân đó đã không thể phẫu thuật và chỉ có thể kiểm soát bằng thuốc, nhưng cho đến tận bây giờ, vẫn không có cách nào để thực hiện phẫu thuật...!Ông cụ lớn tuổi hơn bệnh nhân đó, cơ thể của ông ấy cũng yếu hơn, tôi sợ...!Tôi không cách nào thực hiện phẫu thuật cho ông cụ...”
Ông ta nói xong, tất cả người trong phòng đều trở nên im lặng.

"Lão Lâm...!Ông cụ chắc sẽ không..." Người phụ nữ kia không nhịn được nói.

“Câm miệng!”
Người đàn ông trung niên trực tiếp lớn tiếng mắng, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Ông cụ nhất định sẽ không sao, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì! Dù thế nào tôi cũng sẽ chữa khỏi cho ông ấy.


Nếu ai còn nói bậy bạ nữa thì cút ra khỏi đây!”
Ông ta nói xong, cả phòng bệnh lập tức im miệng.

Người đàn ông trung niên nhìn viện trưởng Lưu rồi nói tiếp: "Viện trưởng Lưu, ông là bác sĩ giải phẫu thần kinh giỏi nhất nước Hoa, ngay cả ông cũng không dám thực hiện ca phẫu thuật này, vậy tôi còn có thể đưa ông ấy đi đâu để phẫu thuật nữa đây? Xin hãy cho tôi một lời khuyên, nếu ông ấy có thể bình phục, tôi nhất định sẽ hậu tạ!"
"Tiểu Lâm, việc hậu tạ gì đó ông đừng nhắc lại.

Bây giờ tình trạng ông cụ đã như thế này, ở lại trong nước thật sự không còn cách nào khác, trừ phi muốn ông cụ chết, nếu không sẽ không ai dám động vào.

Nhưng nếu như ông đi nước M, có lẽ vẫn còn cơ hội, dù sao thì kỹ thuật y học của nước M luôn cao hơn nước ta.

Nhưng tôi vẫn muốn nói với ông là đừng quá hy vọng vào nó, cơ thể ông cụ đã không thể chịu đựng được.

Có lẽ...!Trước khi đưa ông cụ đến nước M, ông cụ đã không thể cầm cự được nữa, đã..."
Ông ta nói xong, sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên khó coi, u ám đến dọa người.

“Thật sự không còn cách nào khác sao?” Người đàn ông trung niên năm chặt tay, trầm giọng hỏi.


“Chỉ có thể chờ đợi kỳ tích!” Viện trưởng Lưu nói.

Vừa dứt lời, một y tá chạy tới nói với viện trưởng Lưu: "Viện trưởng, bệnh nhân ở phòng 308, đột nhiên tỉnh lại.

Bác sĩ Mạc kêu viện trưởng qua xem tình hình."
"Sao? Bệnh nhân 308 tỉnh rồi?" Viện trưởng Lưu tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe những lời đó.

"Viện trưởng Lưu, ông có việc thì cứ đi trước...!Bệnh tình của ông cụ, hy vọng ông để tâm nhiều hơn, ngay cả khi chỉ có một chút hy vọng, cũng xin ông nhất định phải cứu ông ấy!"
Viện trưởng Lưu liếc nhìn người đàn ông trung niên, gật đầu nghiêm túc nói: "Được! Tôi hiểu rồi, ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp!"
Sau đó, Viện trưởng Lưu vội vàng rời đi.

"Một bệnh nhân tỉnh lại mà thôi, vậy mà ông ta lại bỏ ông cụ lại để đi gặp bệnh nhân đó, ông ta xem nhà họ Lâm của chúng ta là gì.


" Người phụ nữ trung niên bất mãn khi nhìn thấy viện trưởng Lưu rời đi.

“Câm miệng lại đi!”
Người đàn ông trung niên lại hét lên, nhìn ông cụ đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt khó coi nói: “Đều đi thăm dò hết cho tôi! Đi dò hỏi xem bệnh tình của ông cụ làm sao có thể chữa khỏi? Nếu ông ấy không thể tỉnh lại, tất cả các người đều không có gì hết! Nếu ai tìm ra cách để chữa trị cho ông ấy, cả sản nghiệp sẽ thuộc về người đó!".

Ông ta nói xong, ánh mắt của những người trong phòng đều trở nên háo hức, trong lòng đều lay động.

Người đàn ông trung
.

Bình Luận (0)
Comment