Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 24


Dứt lời, người trung niên cầm súng chĩa thẳng vào đầu Phương Bác, thản nhiên nói: "Nếu không muốn đầu Phương Bác nở hoa thì tự trói tay chân lại rồi nói chuyện với tao."
Đôi môi đỏ mọng của dì Hàn khẽ mỉm lại, hơi thở ra khiến người ta mê say, Tiêu Sách cúi người hôn lên môi dì ấy.

Tức khắc toàn thân Tiêu Sách cảm giác như có một dòng điện xẹt qua, hoàn toàn đứng hình.

Trong miệng truyền đến mùi vị thơm ngọt, làm cho Tiêu Sách càng mê đắm, đầu lưỡi vụng về cạy mở hàm răng dì Hàn, không gặp phải bất kì ngăn cản trở ngại gì.

Tiêu Sách quấn lấy đầu lưỡi của dì Hàn, thân thể run rẩy vì hưng phấn, cái cảm giác thực hiện được tâm nguyện từ nhỏ, thật sự là quá sung sướng.

Nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, không thể thỏa mãn được dục vọng bị khơi lên trong lòng Tiêu Sách, tay của anh luồn vào trong vạt áo dì Hàn, vuốt ve làn da mịn màng trơn nhẵn, tiến dần lên trên...!
Sau đó, tay anh nắm lấy!

Nhưng mà hai tay anh run rẩy, không khống chế được lực đạo trên bàn tay.

"Um!"
Một giây sau, dì Hàn kêu một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, miệng phát ra một tiếng rên.

Âm thanh này khiến Tiêu Sách giật bắn mình, nhưng thấy dì Hàn vẫn không mở mắt ra, anh lại bình tĩnh.

Trong lúc anh đang chuẩn bị hóa thành sói đói, trực tiếp nhào tới, đạt đến đỉnh cao của đời người...!
Thì đúng trong khoảnh khắc kích động lòng người này, đột nhiên Tiêu Sách rùng mình một cái.

Sau đó, anh bất ngờ tuôn trào.

Khuôn mặt Tiêu Sách đỏ bừng bừng, tức giận đến nỗi thân thể run lên, anh kìm nén bao lâu, kết quả vẫn là không nhịn được, chuyện như thế này, mẹ nó, thật sự là quá mất thể diện!
Mẹ nó, thậm chí còn không cả từ từ cọ xát bên ngoài, đã...!đã...!
Thôi quên đi, không nghĩ đến chuyện đau lòng chua xót đó nữa, cũng may là dì Hàn lúc này không mở mắt ra, có vẻ như không biết xảy ra chuyện gì, nghĩ thế Tiêu Sách mới hơi yên tâm trở lại.

Nếu không, anh thật sự phải chui đầu xuống đất mất thôi.

Rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần, bởi vì anh biết, anh vẫn còn thời gian cả đêm nay...!
Anh không rút tay ra, lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của dì Hàn, tình cảm dịu dàng dạt dào trong đáy mắt, khuôn mặt.


Giống như một nhà hiền triết, tâm trí anh chìm vào trong hồi ức.

Anh nhớ rõ thời điểm mười ba năm trước là lần đầu tiên gặp mặt dì Hàn, anh nghịch ngợm trêu ghẹo tốc váy dì Hàn, kết quả bị dì Hàn đánh cho một trận, từ đây bắt đầu nên duyên với dì Hàn.

Sau đó, mười năm trước, bố mẹ anh bất ngờ qua đời, anh mờ mịt nhốt mình trong phòng, cực kì sợ hãi đối với tương lai, ngay cả chuyện sống sót thế nào cũng là vấn đề khó khăn.

Chính dì Hàn dựng anh dậy khỏi giường, lớn tiếng mắng anh: "Tiêu Sách, cha mẹ cậu không có ở đây, nhưng cậu còn có dì Hàn, về sau dì Hàn sẽ chăm sóc cậu."
"Chỉ cần dì Hàn ăn cơm, tuyệt đối sẽ không để Tiêu Sách cậu phải uống canh, cậu mau tỉnh táo lại cho tôi!"
Từ đó về sau, dì Hàn thật sự chăm sóc anh, còn cẩn thận hơn so với em trai ruột.

Khi anh bị người khác bắt nạt, dì Hàn sẽ không chút do dự xông lên, đánh cho người bắt nạt anh một trận, sau đó nói với bọn họ, Tiêu Sách là người của dì ấy, ai dám bắt nạt Tiêu Sách thì dì ấy sẽ liều mạng với người đó.

Khi anh thi sát hạch được điểm tối đa, dì Hàn là người vui mừng nhất, Tiêu Sách muốn ăn mứt quả, dì ấy chạy khắp nửa thành phố, bằng mọi giá tìm kiếm, tới rạng sáng mới mua được.


Khi anh bật khóc, dì Hàn sẽ ôm lấy lưng anh, im lặng lắng nghe, bảo Tiêu Sách đừng sợ, tất cả đã có dì ấy lo.

Rồi khi anh quyết định đi lính, dì Hàn ôm anh khóc ròng rã suốt một ngày, tiếng khóc nghe mà tan nát cõi lòng, hai mắt dì ấy sưng vù lên, cổ họng khản đặc không ra tiếng.

Dì ấy nói là sẽ chăm sóc Tiêu Sách, bảo anh đừng đi nữa, đến khi Tiêu Sách ngồi trên xe quân đội rời đi, dì ấy còn chạy theo phía sau xe, vừa chạy vừa khóc.

Khi đó anh mười sáu tuổi, còn dì Hàn mới mười chín tuổi.

Lúc này đây, tất cả mọi chuyện như được mở phong ấn, ào ào hiện lên trong đầu Tiêu Sách..

Bình Luận (0)
Comment