Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 142


Sắc mặt của Đằng Phát không dễ nhìn, nhưng vẫn gật gật đầu: “Ngày đầu tiên Đồng Phát tôi làm việc này đã biết rằng ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng phải trả giá! Hôm nay tôi thua rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý! Chỉ là tôi không ngờ, vốn dĩ chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, thế mà lại gặp phải cao thủ như anh!”
Tiêu Sách nghe thấy thì nâng mày, thản nhiên nói: “Nhiệm vụ? Ý của đại ca Đằng là, anh cho người theo dõi anh em của tôi, muốn ra tay với cậu ấy, là bởi vì thực hiện nhiệm vụ?”
Đằng Phát thản nhiên nói: “Tôi biết anh muốn biết cái gì, tôi cũng không giấu diếm làm gì.

Tôi và cậu ta xưa nay không có thù oán gì, tôi muốn ra tay với cậu ta đúng là vì thực hiện một nhiệm vụ!”
Nói xong, Đằng Phát do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Trước đó, tôi mua cho em gái ở dưới quê một căn nhà làm của hồi môn, nên tình hình kinh tế hơi khó khăn.

Tôi định dẫn đảm anh em ra ngoài kiếm thêm chút thu nhập, nên mới nhận nhiệm vụ này.

Nếu tôi biết trước bên cạnh cậu ta có cao thủ như anh, chắc chắn tôi sẽ không nhận nhiệm vụ này.”

“Nói cụ thể xem, nhiệm vụ mà anh nhận là gì? Nhận nhiệm vụ từ đầu?” Tiêu Sách nghiêm túc hỏi.

Đằng Phát cũng rất thức thời, biết rằng thua trong tay một cao thủ như Tiêu Sách, cho dù có cứng miệng không nói, thì anh cũng sẽ có cách khiến mình mở miệng, chẳng qua là chịu thêm chút khổ mà thôi.

Vì vậy, anh ta đã nói ra tất cả mọi chuyện.

Sau khi anh ta nói xong, Tiêu Sách mới biết, thì ra Đằng Phát cũng là một quân nhân giải ngũ.

Sau khi Đằng Phát giải ngũ, mặc dù đi theo ông Triệu lăn lộn, nhưng đồng thời anh ta còn có một thân phận khác.

Đó là sát thủ cấp đồng trên Hắc Bảng!
Mấy ngày trước, người đại diện của Đằng Phát đã nhận một nhiệm vụ trên Hắc Bảng, nội dung nhiệm vụ là lấy đi thứ gì đó trên người Phương Bác, tiền thù lao của nhiệm vụ là năm mươi vạn.

Đằng Phát đã điều tra về Phương Bác, biết Phương Bác là người dưới đáy xã hội, không hề có quan hệ gì chống lưng, vì năm mươi vạn này, anh ta quyết định nhận nhiệm vụ.

Sau đó thì xảy ra những chuyện tiếp theo, anh ta bảo đàn em của mình theo dõi Phương Bác, tìm cơ hội bắt anh ấy, lấy đồ trên người anh ấy.

Nhưng đáng tiếc, Phương Bác vẫn luôn rất cẩn thận, không hề cho Đằng Phát cơ hội nào để ra tay.


Hôm nay Đồng Phát tường là cơ hội đến rồi, nên tự mình đưa người đến, thế mà lại gặp phải cao thủ như Tiêu Sách.

“Nhiệm vụ của anh tìm một thứ đồ à?” Cuối cùng, Tiêu Sách hỏi.

“Tôi cũng không biết cụ thể là gì, nhiệm vụ chỉ nói là một vật to bằng khoảng một ngón tay, có hình dạng như một thanh gỗ màu đen.” Đằng Phát mở miệng nói.

Anh ta nói xong, Tiêu Sách và Phương Bác đều ngây ra,
Phương Bác mau chóng lấy ví tiền của mình ra, lấy một món đồ như một thanh gỗ màu đen từ trong ra, nói: “Anh đến bắt tôi là vì thứ này?”
Đằng Phát nhìn thanh gỗ màu đen trong tay Phương Bác, mắt hơi nóng lên, dù sao thứ này đại diện cho tiền thù lao năm mươi vạn của anh ta.

Nhưng anh ta không có hành động gì bất thường, bởi vì anh ta biết, chỉ cần Tiêu Sách ở đây, anh ta không có bất kỳ cơ hội nào lấy được món đồ này, nhiệm vụ của anh ta đã thất bại rồi.


Anh ta gật gật đầu: “Theo như miêu tả thì chắc là thứ này.”
Phương Bác đột nhiên ngẩn người một lúc lâu, ngạc nhiên nói: “Thế mà lại có người bỏ năm mươi vạn để thuê người làm nhiệm vụ, chỉ vì có được thứ này trên người tôi? Vậy thứ này phải đáng giá bao tiền?”
Tiêu Sách thản nhiên nói: “Cụ thể đáng giá bao nhiêu thì không biết, nhưng chắc chắn là nhiều hơn con số năm mươi vạn rất nhiều! Bởi vì năm mươi vạn chỉ là tiền công mà anh ấy có được, người đại diện của anh ấy đã lấy một ít tiền hoa hồng, Hắc Bản cũng đã lấy một chút! Vì vậy, người đăng nhiệm vụ này chắc chắn đã bỏ ra nhiều hơn năm mươi vạn!”
Phương Bác vẫn còn ngẩn người, anh ấy thật sự không ngờ thanh gỗ màu đen này lại đáng giá như vậy.

Anh ấy đột nhiên nghĩ đến Lý Cát Xương, mặc dù Lý Cát Xương không phải là người của ông Triệu, nhưng cũng là một tên côn đồ, bên dưới có mười mấy đàn em, anh ta cũng từng bắt cóc Linh Linh, bạn gái của Phương Bác vì để lấy được thanh gỗ màu đen này mà.

Khi đó, Phương Bác không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nghe thấy năm mươi vạn mới biết rằng thanh gỗ màu đen này không đơn giản..

Bình Luận (0)
Comment