Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 37


Bụi cỏ ở gần chỗ của nhóm người Cố Ngữ Yên đột nhiên phát ra tiếng sột soạt.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía bụi cỏ.

Trong lòng thầm đoán có lẽ là ma thú xuất hiện.
Ngay lúc này một con hồ ly với bộ lông trắng muốt, nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu xuất hiện.

Bước đi của Tiểu hồ ly loạng choạng như ngươi say.

Tiểu Phượng nhìn Tiểu Hổ, Tiểu Hổ nhìn Tiểu Nấm, Tiểu Nấm nhìn Tiểu Hành, Tiểu Hành nhìn Trứng Gà.

Còn Trứng Gà lại nhìn Cố Ngữ Yên.
Bản thân nàng lúc này thì đang nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trắng muốt, thật đáng yêu quá đi mất, khả ái quá.

Cố Ngữ Yên chậm rãi tiến tới, muốn vuốt v e tiểu hồ ly.
-"Nha đầu, cẩn thận.”
Cửa Thiên Châu nhắc nhở, con hồ ly trước mặt bộ dạng vô hại nhưng chung quy vẫn là một ma thú.

Cố Ngữ Yên tiến lại gần thì phát hiện có mùi rượu tỏa ra từ người tiểu hồ ly.
Cố Ngữ Yên thập phần khẳng định, bé hồ ly đáng yêu đang say rồi, oa oa đáng yêu quá đi mất.

Nàng không nhịn được nhấc bổng tiểu hồ lên ôm vào lòng.


Bàn tay nhẹ nhưng vuốt v e bộ lông trắng muốt mềm mại của nó.
Tiểu hồ cũng rất ngoan ngoãn, yên ổn nằm trong lòng Cố Ngữ Yên, hưởng thụ cảm giác được vuốt v e, nhắm mắt ngủ.
Tiểu Phượng bay đến bên cạnh Cố Ngữ Yên nhìn tiểu hồ ly trong lòng nàng.

Nó cúi đầu thấp xuống quan sát, trông có vẻ thích thú.
Tiểu Hổ so với Tiểu Phượng thì kinh nghiệm sống nhiều hơn.

Trước lúc gặp chủ nhân nó đã lăn lộn trong rừng rất lâu, gặp qua vô số ma thú nên đối với tiểu hồ ly cũng không lấy làm lạ.

Nhưng mà Tiểu Hổ trong lòng cảm thán, ma thú mất cảnh giác như vậy vẫn có thể trong Bích Lâm Sơn tồn tại đến bây giờ, đúng là vi diệu.
Cố Ngữ Yên để mọi người quay lại không gian huyễn tưởng, cả tiểu hồ ly say rượu cũng theo vào trong.

Nàng nhanh chóng rời khỏi Bích Lâm Sơn, trở về Cố phủ.

Cố Ngữ Yên vui vẻ đi vào phòng muốn tắm rửa thay y phục.

Quần áo của nàng khi nãy chiến đấu với Hỏa Xà đều lấm bẩn hết.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Cố Ngữ Yên cảm thấy toàn thân thoải mái.

Hơi nước nhẹ nhàng bốc lên tạo thành màng sương mờ ảo.

Làn da trắng nõn, mịn màng của nàng thời khắc này trở nên sáng bóng, lán mịn như ngọc.
Cố Ngữ Yên nhắm mắt dưỡng thần thì ngay lúc này âm thanh rất khẽ truyền đến, như một cơn gió rất nhẹ lướt qua.

Nàng mở mắt, xuất hiện trước mắt Cố Ngữ Yên là Tiêu Huyền, tên bi3n thái chết tiệt này còn đang lau máu mũi.
Theo phản xạ Cố Ngữ Yên lập tức dùng tay che lấy phần ngực trắng nõn, hét lớn.
-"Cút"
-"Nương tử, ta vẫn nhìn chưa đủ.”
-"Muốn chết?”
Tiêu Huyền thấy Ngữ Yên nổi giận, nhiệt độ trong phòng tăng cao liền thất thời.

Hắn ánh mắt quyến rũ, bộ dạng yêu nghiệt vừa cười vừa xoay người, quay lưng về phía Cố Ngữ Yên.
-" Yên nhi, lần trước nàng cũng thấy ta tắm, lần này xem như huề.”
-"Cút.”
-Được, được ta lập tức cút.

Nhưng mà Yên nhi...”
Tiêu Huyền đột nhiên quay đầu nhìn Cố Ngữ Yên, lộ ra nụ cười xấu xa.
-"Chỗ đó của nàng hơi nhỏ, nên ăn nhiều một chút, lớn hơn mới tốt.”
Nói xong, hắn rất nhanh đã ra khỏi phòng.


Cố Ngữ Yên phát hỏa, hai mắt rực lửa nàng chỉ mới gần mười sáu tuổi, cái gì lớn cái gì bé, từ từ sẽ phát triển, không được bưởi cũng được cam quýt.
Cố Ngữ Yên nhanh chóng mặc xong y phục bước ra khỏi phòng.

Tiêu Huyền lúc này đang ngồi ngoài sân.

Cố Ngữ Yên trực tiếp tiến đến không nói không rằng cho hắn một đạp thật mạnh.

Tiêu Huyền ngã lăn trên mặt đất, gương mặt lộ rõ biểu cảm đau đớn, trên trán còn đổ mồ hồi.

Nhìn thấy Tiêu Huyền không la hét bày trò lại có vẻ thống khổ.

Cơn giận trong người nguôi bớt, Cố Ngữ Yên bất giác lo lắng, không lẽ nàng đạp quá mạnh hay đạp trúng ***** ** nào đó hoặc vết thương cũ của hắn.
-"Nè, Tiêu Huyền????”
-"Không sao chứ?”
Lúc này Tiêu Huyền vẫn nằm im dưới đất, toàn thân bất động.

Hắn ngất rồi sao? Bất tỉnh rồi? Đừng có chết trong viện của nàng đấy chứ.
-"Tiêu Huyền, Tiêu Huyền.”
Cố Ngữ Yên lay lay người Tiêu Huyền nhưng hắn vẫn bất động.

Nàng cúi người muốn kiểm tra hơi thở.

@-@ ngưng thở rồi.
-"Ê Ê, có chết thì đi chỗ khác chết, đừng chết trước cửa phòng ta.”
Ngay lúc này Tiêu Huyền nhanh chóng vươn tay giữ lấy gáy Cố Ngữ Yên.

Hành động như vậy đương nhiên là hắn mạnh mẽ hôn nàng rồi.

Bị tấn công bất ngờ, mặc dù luôn duy trì trạng thái cảnh giác như tình huống bị cưỡng hôn Cố Ngữ Yên vẫn là đỡ không được.
Một lát sau, Tiêu Huyền thỏa mãn buông tha cho đôi môi của Ngữ Yên.

Trên gương mặt hắn lộ ra nụ cười tà mị.

Đáng lý ra sau khi bị cưỡng hôn thì Cố Ngữ Yên nên phát hỏa, tức giận, nổi trận lôi đình, cầm dao lên chém tên yêu nghiệt trước mặt 7749 nhát...Nhưng nàng lại tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ, xem mỹ nam trước mặt như không khí.
Cố Ngữ Yên tự nhiên đi vào phòng, đóng cửa leo lên giường ngủ.
-"Yên nhi, nàng giận sao?”
-"Yên nhi, ta chỉ muốn trêu nàng chút thôi.”
-"Yên nhi, bồi dưỡng tình cảm một chút thôi mà.”
-"Yên nhi, khi nãy ta cũng không có ý chê nàng nhỏ.”
-"Yên nhi,...”
...
Cố Ngữ Yên vẫn nằm yên trên giường, đắp chăn, tuyệt nhiên không đáp.

Tiêu Huyền thấy như vậy thì trèo lên giường vòng tay ôm lấy nàng.
-"Yên nhi, nàng sắp đến Thiên Trung viện học đúng không? Hay bây giờ ta giúp nàng tu luyện nhé.”
-"Yên nhi, đừng giận.”
Cuối cùng bằng tất cả nổ lực Tiêu Huyền cũng kéo được Cố Ngữ Yên ra khỏi chăn.
Thật ra bản thân Cố Ngữ Yên đối với thực lực của Tiêu Huyền có sự tò mò.

Hôm nay hắn mở lời muốn giúp nàng tu luyện đây cũng là một cơ hội tốt để tìm hiểu được năng lực của Huyền vương đỉnh đỉnh đại danh.

Bình Luận (0)
Comment