Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 269


Trận chiến vẫn tiếp diễn, sức lực của mọi người càng lúc càng cạn kiệt, có lẽ họ đã sắp đến cực hạn.

Cố Ngữ Yên không hiểu tại sao, nhưng nàng biết chỉ cần kiên trì thêm hai ngày nữa thì bọn họ sẽ có cơ hội thoát thân.

Hai ngày nữa, con hung thú này sẽ rơi vào trạng thái phong ấn.

Mấy năm nay Thánh Cung nuôi dưỡng hung thú, đồng thời làm cho phong ấn của Đào Ngột bị suy yếu nên nó mới có thể thoát ra vùng vẫy trong cấm địa này năm ngày, chỉ cần qua năm ngày, bọn họ chỉ cần kiên trì đến lúc đó.
Trong lúc Cố Ngữ Yên thất thần với những suy nghĩ hiện lên trong đầu, đây đã là lần thứ hai từ lúc đặt chân vào cấm địa nàng nhìn thấy, biết đến những điều mà nàng chưa từng trải qua.
“Phụ thân.”
Cố Ngữ Yên định thần bởi tiếng hét của đại thúc, tim nàng đánh thót một nhịp, nàng lao như bay đến nhưng không kịp.

Hàm răng sắc nhọn của Đào Ngột đã hướng thẳng về phía Cố Nguyên, chỉ trong khoảnh khắc thôi, lão nhân gia ông sẽ bị nó nuốt trọn.

“Vụt”
Một hình dáng nhỏ nhắn bay đến va thẳng vào người của Cố Nguyên, đẩy ông ra xa, thân thể lão nhân gia được Cố Bắc Niệm đỡ lấy.

Khi này ông chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể nhỏ bé vừa cứu ông rơi vào miệng con quái vật.
“Tiểu Long.”
Cố Ngữ Yên hét đến tê tâm liệt phế, nàng rất đau rất đau, cảm giác như chính bản thân nàng đang bị con dao sắc, cắt đi một lớp thịt, như thể đầu tim nàng bị dao ghim xuống, đâm sâu nơi đầu tim.

Đôi mắt nàng long lên đầy giận dữ, linh lực quanh thân Cố Ngữ Yên bạo phát, chỉ tích tắc nàng đã xuất hiện trước cái miệng đỏ au của con hung thú, không chút động tác thừa, không phí phạm lấy một giây, nàng lao thẳng vào miệng quái thú.

Trong mắt người khác nàng chính là đang lao vào chỗ chết.
“Điên rồi.” Trứng Gà hét lên, nó dường như không tin vào mắt mình, rốt cuộc nha đầu Cố Ngữ Yên đang muốn làm gì?
“Tôn nữ.”
“Tỷ tỷ.”
“Chủ nhân.”
Tĩnh lặng, không gian khi này rơi vào một khoảng tĩnh lặng, yên ắng đến mức khiến người xung quanh ngạt thở, đã có những giọt nước mắt chợt trào, Tiểu Hũ đã không nhịn được mà nấc lên thành tiếng.

Đào Ngột sau khi nuốt trọn Cố Ngữ Yên và Tiểu Long thì không còn tiếp tục tấn công, nó đứng yên bất động.
“Hu hu, nó nghỉ giữa hiệp để tiêu hóa mỹ nữ chủ nhân với Tiểu Long Long, ta không nhìn nổi nữa, ta muốn khóc, ta…ta.” Tiểu Hành quay lưng, những giọt nước mắt đau lòng đã rơi trên gương mặt nhỏ nhắn.
Những âm thanh lạ đột nhiên vang lên phá bỏ không gian yên ắng.
“Rột…rột…xoạc…xoạc…xoẹt.”
Đào Ngột không ngừng gầm gừ, cuối cùng rống lên một tiếng đinh tai.

Linh lực kinh khủng đâm thủng thân thể quái thú, Cố Ngữ Yên tay ôm Tiểu Long đang hôn mê, bay vút lên.


Nàng đứng giữa không trung, mái tóc màu bạch kim phát sáng rực rỡ, ánh sáng dần chuyển sang sắc vàng chói chang, kim sắc như ánh mặt trời, đôi con ngươi dần trở nên đồng sắc với mái tóc của nàng.

Cố Ngữ Yên lúc này thật giống một nữ thần, nàng tuyệt đẹp, đẹp đến mức kinh diễm.

Vầng kim quang tỏa ra trên người nàng khiến tâm can người khác chấn động, không dám bất kính, cũng không thể rời mắt.
“Rầm, uỳnh.”
Thân thể to lớn của hung thú viễn cổ ngã xuống, lỗ thủng trên thân thể nó hiện ra rõ mồn một trước mắt mọi người.

Lớp vảy cứng cáp vẫn còn đó, nhưng một phần bụng đã rách toạc, máu vẫn đang không ngừng chảy, nhưng cũng không ngừng bốc hơi, không khí xung quanh ngày càng nóng, nóng đến bỏng rát.

Kim quang quanh người của Cố Ngữ Yên biến mất, đôi con ngươi trở lại như cũ, nàng ngay lập tức ngã xuống, rơi tự do giữa không trung, nếu không có bọn Trứng Gà nhanh chóng đón lấy, thì hẳn là cả nàng và Tiểu Long đều phải chịu đau đớn.

Cố Ngữ Yên đã bất tỉnh, có lẽ nàng đã hoàn toàn kiệt sức.
Cùng thời điểm này, tại Vô Âm Cung, Tiêu Huyền đang lắng nghe hiện trạng của phụ thân từ Vô Biên đại sư thì đột nhiên bất tỉnh, khiến cho lão nhân gia giật mình một phen.


Ông tiến lên xem mạch cho y thì thấy mạch tượng hoàn toàn bình thường.
“Mộ Dung công tử.” Vô Biên đại sư cất tiếng gọi.
Mộ Dung rất nhanh đã tiến vào, nhìn thấy Tiểu Huyền đang gục trên bàn bất tỉnh thì cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt khó hiểu nhìn sang Vô Biên đại sư.
“Ta không biết, mạch tượng không có vấn đề, chỉ đột nhiên hôn mê.”
Mộ Dung bày ra vẻ mặt đăm chiêu, hắn từ tốn tiến lại gần bên cạnh Tiêu Huyền, từ từ áp sát gương mặt của bản thân lại gần mặt của nam nhân tuyệt sắc kia, nở ra nụ cười gian tà trắng trợn.
“Tiểu Huyền Huyền, nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta chỉ đành dùng nụ hôn nóng bỏng của mình đánh thức Cung Chủ đang ngủ say mà thôi.”
Vô Biên đại sư nghe thấy như vậy thì rùng mình, ông có thể tưởng tượng ra nếu Lam Tiêu Huyền mà thấy cảnh này thì nhất định Mộ Dung sẽ được tẩm quất miễn phí, có khi còn biến thành cái đầu heo.

Nhưng cuối cùng thì Tiêu Huyền vẫn là không tỉnh lại, Mộ Dung cũng không có thật sự đặt nụ hôn nóng bỏng của mình xuống gương mặt của Tiêu Huyền, hắn thấy bản thân còn chưa thọ đủ, chưa có trải nghiệm đủ thú vui cuộc đời..

Bình Luận (0)
Comment