Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 244

Edit: susublue

Người chủ trì dùng ống che xúc xắc lại rồi bắt đầu lắc thật mạnh, mọi người chỉ nghe thấy tiếng xúc xắc va chạm, chốc lát sau người chủ trì lật tay rồi đặt ống xúc xắc ở trên mặt bàn.

“Ta đoán đây là đại.” Thiếu niên mập mạp mỉm cười liếc nhìn Vân Li, xoa nắn nắm tay, nói: “Ha ha, mỹ nữ, đến lượt ngươi.”

Nữ tử hơi mỉm cười, giọng nói tuyệt đẹp êm tai, mọi người bất giác mê muội vì âm thanh này: “Nếu ngươi đoán đại thì tất nhiên ta sẽ đoán tiểu.”

Tên Bàn Tử nghe vậy thì cười đắc ý: “Mỹ nữ, lần này ngươi đoán sai rồi, ta bảo đảm xúc xắc là đại, ha ha, chơi xúc xắc này cũng cần có óc.” Tiểu Bàn Tử chỉ vào đầu mình, cười càng thêm đắc ý, lúc này hắn đã quên mất mấy ngày trước mình thua thảm cỡ nào, sáng nay chỉ thắng mấy trận mà đã bắt đầu đắc ý vênh váo……

Nhưng mà lúc người chủ trì mở ống ra thì nụ cười của tiểu Bàn Tử đột nhiên cứng đờ.

“Tiểu, là tiểu…… Ta thua ư? Sao có thể? Không, ta không phục, chúng ta chơi lại, lần sau ta nhất định phải thắng ngươi!”

Nhưng sau đó tiểu Bàn Tử mới biết cái gì gọi là cao thủ……

Nhìn Vân Li nhẹ nhàng bỏ đi, tiểu Bàn Tử thất hồn lạc phách, nghĩ đến đống ngân phiếu mình mang theo cũng thua hết, sau khi trở về nhất định không tránh khỏi một trận đòn, hắn bỗng nhiên cảm thấy mông hơi hơi đau.

“Chờ…… Chờ đã……” Tiểu mập mạp vội vàng gọi Vân Li sắp sửa rời đi lại. Vân Li hơi khựng lại rồi xoay người nhìn về phía tiểu Bàn Tử: “Thế nào? Ngươi muốn đòi lại số tiền đã thua sao?”

“Ngươi…… Ngươi nói đùa cái gì đó? Đại gia ta mà là loại người vô sỉ như vậy sao?” Tiểu Bàn Tử trừng mắt nhìn mắt Vân Li, tức giận bất bình nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng thắng đại gia ta nhiều bạc như vậy, ngươi không mời đại gia ta một bữa cơm thì cũng quá keo kiệt rồi.”

Mẹ nó, đó đều là bạc của hắn, hắn không đòi một bữa ăn thì coi sao được?

Vân Li híp mắt đánh giá tiểu Bàn Tử, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Có thể, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, ta mời.”

Tuy rằng tên mập này không giống võ lâm cao thủ nhưng có vẻ cũng từng tập võ, kiếp trước nàng đã từng học qua nội công ở Trung Hoa nên đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra được.

Bây giờ nàng đến sòng bạc thu hút không ít sự chú ý, nếu tên mập này muốn nàng mời cơm thì chẳng khác nào nàng có một cái khiên chắn tự vệ, cũng không có tổn thất gì.

Tiểu Bàn Tử nở nụ cười gian trá, hừ hừ, ngươi cứ chờ chảy máu đi (ý là chờ bị tốn tiền đi đó)!

Phượng Nguyệt tửu lâu là tửu lâu xa hoa tôn quý nhất ở Phượng Tường quốc, nghe nói nơi này do Hoàng tử của Hoàng tộc mở, người có thể đi vào đây phi phú tức quý[1], đây cũng là nơi mà tiểu mập mạp này đặc biệt yêu cầu.

[1] không giàu thì cũng có địa vị cao.

Vân Li mới vừa bước vào tửu lầu thì Lạc Phong Nguyệt đã nhìn thấy được bóng người tựa như thiên tiên của nàng.

Chỉ thấy nữ tử dùng lụa mỏng che mặt, bạch y như trắng tuyết, phong thái xuất chúng, dung nhan dưới lớp khăn che mặt không thể nhìn được nhưng lại vẫn khiến người ta kinh diễm.

“Là nàng.” Lạc Phong Nguyệt đột nhiên thu quạt xếp lại, ánh mắt đa tình, đào hoa không giấu được vẻ vui mừng, diễn*dafn~llequys;doon nhưng mà nghĩ đến thái độ lạnh nhạt ngày đó của nữ tử thì lại nhịn không được thở dài.

Trầm mặc nửa ngày rồi Lạc Phong Nguyệt cũng gọi chưởng quầy đang cung kính hầu hạ bên cạnh mình, dặn dò nói: “Miễn phí cho vị nữ tử kia, nếu nàng hỏi thì cứ nói có người đã thanh toán rồi.”

“Dạ, chủ tử.” Chưởng quầy cung kính ôm quyền rồi chậm rãi đi ra ngoài cửa. Đại khái là không ai ngờ rằng chủ nhân thật sự của Phượng Nguyệt tửu lâu này lại là Ngũ hoàng tử……

Nhìn tiểu Bàn Tử ăn uống như gió cuốn mây tan, Vân Li cảm thấy cạn lời, cuối cùng vẫn nhịn không được khuyên nhủ: “Ngươi có thể ăn từ từ, không ai giành với ngươi.”

“Người!” Tiểu Bàn Tử nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, lau dầu mỡ ngoài miệng rồi nói năng không rõ: “Mỹ nữ, ngươi đổ thuật của ngươi không tồi, có muốn hợp tác hay không?”

“Hợp tác?” Vân Li nhướng mày rồi tỏ vẻ hứng thú nhìn tiểu mập mạp.

“Không sai.”Tiểu Bàn Tử gật đầu, hai tay ôm quyền, vẻ mặt mong mỏi: “Kiếp này tâm nguyện lớn nhất của ta chính là dạy ra một đám người tinh thông đổ thuật rồi lập một thế gia chuyên về đánh bạc, sau đó dựa vào nó để làm giàu, đến lúc đó ta sẽ phát tài, ha ha ha!”

Có lẽ là nghĩ đến việc vàng vào tay mình nên tiểu mập mạp không nhịn được cất tiếng cười to.

Vân Li co rút khóe miệng, không biết nói gì đành xoa trán: “Sao ngươi không nói thẳng tâm nguyện lớn nhất của ngươi chính là kiếm tiền luôn đi?”

Bỗng nhiên Vân Li đột nhiên động lòng: “Bàn Tử, nếu ngươi muốn kiếm tiền thì không bằng chúng ta hợp tác đi, như vậy tốt hơn, ta muốn thành lập một y đường (tiệm thuốc), bởi vì có một số việc ta không tiện ra mặt nên ngươi hãy ra mặt thay ta, nhưng thứ ta bán không phải thảo dược.”

“Không phải thảo dược?” Tiểu Bàn Tử nghi hoặc nhìn Vân Li: “Ngươi mở y đường mà lại không bán thảo dược, vậy thì mở y đường làm cái gì?”

“Đương nhiên là trị bệnh cứu người, thứ ta bán chính là dược thiện[2], hơn nữa ta sẽ đưa một vài bài thuốc giúp giảm cân làm đẹp ra thị thường, như vậy những phu nhân ở Phượng thành này sẽ nhiệt liệt hưởng ứng.”

[2] Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.

“Giảm cân làm đẹp?” Tiểu mập mạp trừng lớn đôi mắt, không dám tin nhìn Vân Li.

“Bàn Tử, lại đây.” Vân Li ngoắc ngón tay, cười tủm tỉm nói cho tiểu mập mạp nghe về kế hoạch mình còn chưa tiến hành, hắn nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, giống như đã nhìn thấy vô số vàng bạc tài bảo đang chồng chất trên người mình……

“Được, một lời đã định!” Tiểu mập mạp đột nhiên đập bàn đứng lên, ánh mắt đầy vẻ mong đợi. Vân Li nở nụ cười, nàng cũng nên bắt đầu tập hợp thế lực, nếu không sẽ rất khó đứng vững ở thời loạn thế……

Bởi vì kế hoạch của Vân Li nên tiểu mập mạp hưng phấn đến mức không còn muốn ăn nữa, nếu thật sự có thể làm được đến mức đó thì xem thử lão già kia còn dám nói hắn không học vấn không nghề nghiệp nữa không!

Nhưng mà lúc Vân Li tính tiền thì lại nghe thấy có người đã thanh toán cho nàng rồi, nhưng vì không biết thân phận đối phương nên nàng sẽ không vô duyên vô cớ nhận phần ân huệ này, vì thế vẫn kiên định trả hết tiền ăn,

.Khi chưởng quầy bẩm báo việc này cho Lạc Phong Nguyệt thì hắn cũng không nói gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt đào hoa chỉ đầy bóng hình của nữ tử mặc bạch y……

“Đứng lại!” Lúc Vân Li xoay người đi vào đường nhỏ thì bỗng nhiên bên cạnh có mười mấy tên hung thần ác sát nhảy ra, bao vây lấy hai người

“Ta nhổ vào, các ngươi theo dõi bổn đại gia sao!” Tiểu Bàn Tử biến sắc, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ là người của sòng bạc.

Tên cầm đầu đám người kia chính là một nam tử trung niên trên mặt có vết sẹo do bị đao chém, lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người: “Một nữ tử như ngươi trên người mang theo nhiều ngân phiếu như vậy quá không an toàn, vẫn nên giao cho chúng ta bảo quản giúp đi.”

Vân Li hơi mỉm cười, môi mỏng hé mở, nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói không thì sao?”

“Hừ, vậy đừng trách chúng ta không khách sáo.” Nam tử trung niên nói xong lời này thì lại nhìn về phía tiểu Bàn Tử: “Ngươi cũng thắng của các huynh đệ không ít ngân phiếu nên cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta!”

Bàn Tử bĩu môi, hắn thắng không ít nhưng cuối cùng đều thua bởi vị đang đứng bên cạnh này.

“Ngươi cho rằng đại gia ta sẽ sợ các ngươi sao? Buồn cười, tốt xấu gì đại gia ta cũng từng luyện qua võ công, chỉ bằng mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ như các ngươi mà cũng muốn chế phục bổn đại gia, nằm mơ!” Nói xong tiểu Bàn Tử ra tay trước, bàn tay hắn cong lên, hung hăng đánh vào bụng của một trong số bọn họ, rồi tung chân đá về phía một tên khác. Đừng thấy cả người hắn đầy thịt mỡ mà coi thường, tay chân hắn cũng rất linh hoạt.

Nam tử trung niên ngẩn người, không ngờ cái tên mập này lại có tay nghề như vậy.

Tiểu Bàn Tử xoa nhẹ mũi, hai tay chống nạnh, đắc ý nâng cằm: “Muốn đấu với bổn đại gia, các ngươi còn non lắm! Tới đây, bao nhiêu bổn đại gia cũng chấp hết!”

Giờ phút này tiểu Bàn Tử lại cảm tạ cha hắn đã buộc hắn luyện võ, nếu không thì sao có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nếu bị người ta đánh ở đây thì nhất định sẽ rất mất uy phong.

Đúng lúc này bên cạnh có một nắm đấm đánh về phía hắn khiến tiểu Bàn Tử nổi giận, bắt lấy nắm tay đó rồi vật hắn qua vai, hung hăng đánh ngã tên đánh lén xuống mặt đất rồi đột nhiên ngồi lên người hắn, nâng nắm đấm đánh liên tục vào mặt tên đó.

“Cho ngươi đánh lén bổn đại gia!”

“Cho ngươi dám đánh vào mặt bổn đại gia này!”

“Con mẹ nó, ngươi không biết đánh người thì không đánh vào mặt sao? Bổn đại gia anh tuấn tiêu sái giống như Phan An, ngươi ghen ghét bổn đại gia có một đống lớn nữ tử ái mộ cho nên muốn hại bổn đại gia bị hủy dung đúng không, ta nhổ vào, người như ngươi tâm địa quá ác độc! Bổn đại gia phải dạy dỗ ngươi thật tốt!”

Vân Li khoanh tay trước ngực, dựa vào cây đại thụ bên cạnh rồi ngước mắt nhìn gương mặt trắng trắng mềm mềm của tiểu Bàn Tử, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, anh tuấn tiêu sái giống như Phan An ư? Ngươi có thể bớt tự luyến một chút không?

“Dừng tay!” Nam tử trung niên thấy tên mập này muốn gây ra án mạng thì vội vàng quát, nhưng mà sao tiểu Bàn Tử có thể nghe hắn? Nắm tay không hề lưu tình đánh thẳng xuống mặt tên kia.

Lúc này tên đánh lén bị tiểu Bàn Tử đè ở trên người đã phun máu tươi, mặt mũi bầm dập, rốt cuộc nhìn không ra diện mạo vốn có, chật vật đến không chịu nổi.

“Đáng chết, các ngươi lập tức đi đối phó nữ nhân kia cho ta!” Nam tử trung niên nắm chặt tay rồi lạnh giọng nói.

Dứt lời người bên cạnh nhanh chóng lao về phía Vân Li, búa rìu trong tay đánh xuống bả vai nàng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, dienxdafnlleqsuydoon tiểu Bàn Tử sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc rìu sắc bén bổ về phía bả vai Vân Li ……

Giờ phút này búa rìu chỉ cách nàng có một chút, cho dù là tiểu Bàn Tử cũng không thể bỏ chạy kịp chứ huống chi là một nữ tử như nhược như thế?

Vân Li nhìn chằm chằm chiếc rìu đang bổ tới, vào lúc này nàng lại có thể nhìn rõ ràng tốc độ của chiếc rìu đó, giống như một thước phim quay chậm vậy. Không sai, tốc độ thật sự chậm đi rất nhiều, hơn nữa không chỉ là hai cái rìu này mà có vẻ như ngoài nàng ra thì những sự vật bên ngoài đều trở nên chậm hẳn đi.

Miệng tiểu Bàn Tử lúc đóng lúc mở, Vân Li lại không nghe rõ hắn đang nói cái gì mà chỉ vội vàng nhấc chân đá vào người này, một tiếng phịch vang lên, tất cả đều khôi phục lại vẻ bình yên như trước.

Tốc độ rất nhanh! Dưới con mắt của mọi người thì tốc độ của Vân Li đã vượt khỏi phạm vi mà bọn họ chấp nhận được rồi, tốc độ như thế chỉ có thể là võ lâm cao thủ! Chẳng lẽ nàng thâm tàng bất lộ?

Nam tử trung niên hung hăng rùng mình, cuối cùng hắn cũng hiểu hôm nay mình đụng phải cái ván sắt rồi! Hắn cắn chặt răng rồi phất tay nói: “Chúng ta đi!”

“Đi sao?” Vân Li hơi mỉm cười, hai mắt nhìn mấy người còn lại: “Các ngươi không cần rồi, vẫn nên ở lại đi.”

“Ngươi……” Nam tử trung niên còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy một đường đao sáng loáng xẹt qua, hung hăng chém vào trán, máu tươi lập tức trào ra, hắn trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên chết không nhắm mắt.

Đến khi Vân Li giải quyết xong bọn họ thì tiểu Bàn tử còn chưa phục hồi tinh thần lại……

Ta nhổ vào, nàng vẫn còn là nữ nhân sao? Không phải quá bưu hãn rồi ư?

“Này, mỹ nữ, ngươi còn chưa nói cho ta biết sau này ta phải đi đâu để tìm ngươi.” Tiểu Bàn Tử thấy Vân Li xoay người rời đi thì vội vàng đuổi theo hỏi.

Vân Li nghe vậy thì chỉ ném lại một câu: “Phủ Thừa tướng, Vân Li.”

Tiểu Bàn Tử bỗng nhiên trừng lớn mắt, ngạc nhiên nhìn bóng người mặc bạch y đi càng lúc càng xa, khiếp sợ đến mức hoàn toàn nói không nên lời……

Phủ Thừa tướng, Vân Li?

Nàng chính là ma lem mê luyến Tứ hoàng tử đó sao? Ta nhổ vào, rốt cuộc là ai mắt mù đi đồn đãi lung tung? Nàng mà là hoa si sao? Nàng mà là ma lem sao? Kẻ đồn điều này mới thật sự là ma lem hoa si!
Bình Luận (0)
Comment