Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 145

“Oa! Gia gia (ông nội), nãi nãi (bà nội), hai người thật tốt, gia gia, nãi nãi, Dịch Nhi lấy Thánh Vương Trụ này vậy!” Lam Dịch Dịch quan sát Thánh Vương Trụ trong tay một hồi, hai mắt liền phát sáng, thật là hảo bối bối a! Miệng nhỏ cũng ngọt hơn, tiếng gia gia, nãi nãi cũng kêu thật hay.

Lam Thành Thành im lặng, nó cũng chẳng cần cái gọi là lễ vật gặp mặt gì, cũng chẳng giương tay lấy món Thủy Quân còn lại sau khi Lam Dịch Dịch đã chọn.

“Thành Nhi, Dịch Nhi, lần này hai con đã có bảo bối rồi, bảo bối này, gia gia của các con chẳng nỡ cho thúc thúc và phụ thân con, thế lại tặng hai huynh đệ con, hai huynh đệ con phải cất giữ thật tốt.” Long Thiên Ngâm bước về phía Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, hâm mộ nói, đặc biệt là Thủy Quân đó, thế nhưng là bảo bối ngàn năm khó gặp.

“Nếu thúc thúc thích thì tặng thúc thúc vậy!” Lam Thành Thành lên tiếng, những thứ này sau này nó có thể tự dựa vào bản thân mình mà đoạt được.

“Aii, bảo bối tôn tử này, đây là gia gia tặng cho con, sao con lại tặng cho thúc thúc, nó lấy cũng vô dụng, hai huynh đệ con cũng đã đến niên kỷ tu luyện ngự lực rồi, hai lễ vật này đối với các con đều có lợi.” Long Đằng Nghị trừng mắt với Long Thiên Ngâm, sau mới cười hì hì nhìn Lam Thành Thành, đứa cháu này cũng thật là hiểu chuyện, lại còn khiêm nhượng, Thành Nhi chắc là hài tử xuất hiện sau khi bọn họ đến tửu lầu, còn Dịch Nhi ắt là hài tử mà bọn họ bắt gặp trên đường.

“Cha, theo nhi tử thấy, cha thật là lão hồ đồ, đại tẩu lại để Thành Nhi và Dịch Nhi đến năm tuổi mới tu luyện sao?Hai người thế lại chẳng thám dò tu vi của Thành Nhi và Dịch Nhi, liền tự coi nhẹ mình, hai tôn tử của ông chính là thiên tài, thiên tài.” Long Thiên Ngâm trong lòng ngưỡng mộ Lam Thành Thành, một hài tử năm tuổi còn mạnh hơn hắn, thật khiến người ta buồn bực.

“Thiên tài, là thiên tài, gia gia thật là mừng đến hồ đồ rồi, để gia gia xem thử tu vi của hai con.” Long Đằng nói đoạn liền làm.

“Aii! Cha à, không cần nữa, Thành Nhi thuộc kim bậc, Dịch Nhi thuộc huyền bậc, hơn nữa còn đột phá huyền bậc, thăng lên kim bậc.” Long Thiên Ngâm trực tiếp nói ra, tránh để họ dò xong kích động đến ngất xỉu.

“Aaaaaa! Lão nương nó, còn lợi hại hơn cả thiên tài!” Tiêu Sương Nhi nghe xong kích động không thôi, âm thanh to đến nỗi toàn bộ người trong tửu lầu đều nghe thấy.

“Mẫu thân, người đừng kích động như vậy, họng người bình thường đã lớn rồi, hét như vậy mọi người trong tửu lầu còn tưởng người điên đến nơi.” Long Thiên Ngâm bịt tai, không vui nói, có lúc hắn thật sự không chống đỡ nỗi.

“Cút, tiểu tử thối lăn sang một bên, bọn họ có thể gặp chuyện tốt như lão nương được sao?Con đã hai mươi mấy rồi, tu vi còn không cao bằng một đứa năm tuổi, thật sự có thể đâm đầu vào tường chết đi cho xong, miễn cho mất hết mất mũi.” Tiêu Sương Nhi đẩy đẩy Long Thiên Ngâm, nhi tử trong thiên hạ có thể đem mẫu thân mình ví thành người điên cũng chỉ có con của lão nương.

“Con nói này, làm gì có mẫu thân nào nói nhi tử của mình vậy chứ?” Long Thiên Ngâm mím môi lên tiếng, hắn cũng tự biết mình rồi, mẫu thân có cần thẳng thắn như vậy không?

“Vậy trong thiên hạ có nhi tử nào ví mẫu thân là người điên không, con còn dám lên tiếng?” Tiêu Sương Nhi phản bác, có hai tôn tử bảo bối rồi sau này lão nương chẳng còn phải bị hai đưa bất hiếu tử tức chết.

“Mẫu thân rõ ràng là người…..” Long Thiên Ngâm lời vừa đến miệng liền bị bọn Niên Bình Sùng ngăn lại.

Lam Tử Thiên, Niên Bình Sùng, Mộc Thành Phong lần lượt mở cửa, chuẩn bị lên đường, trông thấy Tiêu Sương Nhi, Long Thiên Ngâm, mọi người cùng nhau vây lại.

Long Thiên Ngâm chấp tay, giới thiệu:”Chư vị đây là phụ mẫu của tại hạ, đêm qua đã gặp ở khách điểm.”

“Lão thành chủ, phu nhân hảo.” Niên Bình Sùng, Lam Tử Thiên từng người chào hỏi Tiêu Sương Nhi và Long Thiên Ngâm.

Tiêu Sương Nhi cười to chào hỏi mọi người.

Long Đằng Nghị mỉm cười gật đầu.

“Cộc cộc…” Cửa phòng Nam Cung Thần Huân vừa mở, Nam Cung Thần Huân bước ra, mọi người đều bận kiến lễ.

“Mẫu thân, phụ thân, đây là Tân Hoàng.” Long Thiên Ngâm giới thiệu.

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Long Đằng Nghị và Tiêu Sương đồng thanh hướng Nam Cung Thần Huân hành lễ.

“Hai vị miễn lễ, trẫm sớm đã kính ngưỡng uy danh của lão thành chủ, hôm nay vừa gặp, quả thật tam sinh hữu hạnh.”

“Hoàng Thượng khách khí rồi, Hoàng Thượng bận trăm công ngàn việc, còn nhớ rõ hạ thần, hạ thần lòng cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.” Long Đằng Nghị hàn huyên mấy câu, vị tân Hoàng Thượng này xem ra có năng lực và quyết đoán hơn so với vị Hoàng Thượng trước.

“Ha ha! Lão thành chủ đức cao vọng trọng, lần này đến Xích Kinh nhất định phải đến Hoàng Cung một chuyến.” Nam Cung Thần Huân thật sự có phần kính ngưỡng đối với Long Đằng Nghị, năm đó Long Đằng Nghị nổi danh khắp giang hồ, thực lực không thể xem thường.

“Nhận được sự xem trọng của Hoàng Thượng, hạ thần tuân chỉ, lúc đó phiền Hoàng Thượng rồi.” Long Đằng Nghị cũng không khước từ, thành chủ mười thành trước sau đều cùng Hoàng thất thiết lập quan hệ, thực lực dù có cường mạnh đến đâu cũng phải nể mặt Hoàng Thượng Xích Kinh.

“Lão thành chủ ngươi đến trẫm còn mừng không kịp là sao lại phiền chứ.”

Lúc này, Lam Tử Duyệt và Long Thiên Tuyệt bước ra, Lam Tử Duyệt thấy mọi người đều đông đủ, im lặng bước về phía họ, Long Thiên Tuyệt theo sát phía sau.

“Mẫu thân, chúng ta đi rồi sao?” Lam Dịch Dịch cao hứng hỏi.

“Ân! Cũng đến lúc khởi hành rồi.” Lam Tử Duyệt đáp.

Lam Tử Nhu cũng chỉnh trang xong bước ra, ả và Nam Cung Thần Huân không chung một phòng, liền khiến người ta suy nghĩ.

Mọi người lần lượt gật đầu, xem như chào hỏi Lam Tử Nhu, trong Xích Kinh, chỉ có Hoàng Hậu mới là là chính thê của Hoàng Đế, họ mới cần hành lễ với Hoàng Hậu.

Lam Tử Nhu mặt vô biểu tình hồi lễ, đám người này, cũng chỉ có hôm nay mới tỏ ra chút kính trọng mình.

“Mọi người cư nhiên đã chuẩn bị xong thì khởi hành đi, chỉ cần lộ trình một ngày là đã có thể đến Xích Kinh rồi.”

Nam Cung Thần Huân cao giọng nói, ánh mắt thâm tình nhìn về Lam Tử Duyệt, thế nhưng bị Long Thiên Tuyệt che mất, Long Thiên Tuyệt không nể mặt nhìn thẳng về phía Nam Cung Thần Huân.

Nam Cung Thần Huân di dời ánh nhìn, trong lòng tức giận không nguôi, Long Thiên Tuyệt là đang khiêu chiến hắn sao? Duyệt Nhi chỉ có thể là của Nam Cung Thần Huân hắn, Long Thiên Tuyệt ngươi đừng hòng đoạt được! Trẫm chỉ là không tin, tình cảm thanh mai trúc mã của trẫm và Duyệt Nhi lại không sánh bằng tình phụ thân đến muộn năm năm này?

Người hiểu rõ nội tình đều biết ẩn ý trong ánh mắt hai người, nhưng chẳng ai dám quản, chỉ lần lượt chuyển tầm nhìn đến đầu sỏ gây tội Lam Tử Duyệt, nàng thế mà đứng một bên dường như không có chuyện gì mà chờ đợi.

Lam Tử Duyệt đương nhiên nhìn ra ánh mắt thâm sâu của họ, nhất gia dưỡng nữ, bách gia cầu, Lam Tử Duyệt nàng có gì sai, có câu xích hữu sở đoản thốn hữu sở cầu, mặc họ muốn nghĩ thế nào, Lam Tử Duyệt nàng chẳng quản nổi.

Lam Tử Duyệt dứt khoát không đợi nữa, đưa Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch xuống trước.

“Này! Nam nhân bà, ngươi đợi ta!” Niên Bình Sùng tức tốc đuổi theo.

Trông Lam Tử Duyệt dời đi, Nam Cung Thần Huân và Long Thiên Tuyệt mới buông lỏng ánh mắt, trong lòng hai người đều xuất hiện phòng bị và chướng ngại.

Tiêu Sương Nhi tuy rằng trông có vẻ tùy tiên thế nhưng lại là người có trái tim thất khiếu linh lung, vừa nhìn đã biết hoàng đế Xa Xích Quốc này đối với tức phụ sau này của bà có ý, bất quá bà vẫn tin rằng nhi tử của bà sẽ thắng, Tuyệt Nhi của bà thế nhưng là hảo nam nhân khó tìm trên đời! Nữ nhân biết thưởng thức đều xem nhi tử của nàng là bảo bối.

Tiêu Sương Nhi và Long Đằng suốt đường ầm ĩ đòi Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch ngồi chung xe ngựa, thế nhưng Lam Thành Thành cự tuyệt, kiên quyết ở lại bồi mẫu thân.

Lam Dịch Dịch thích náo nhiệt liền chạy đến ngồi chung xe ngựa với Long Thiên Tuyệt họ, trước khi lên xe ngựa, Lam Tử Duyệt và Lam Tử Nhu ánh mắt không hẹn mà giao nhau, Lam Tử Nhu âm trầm nhìn Lam Tử Duyệt, tiềm ẩn sát khí.

Lam Tử Duyệt tựa hồ không để ý mỉm cười, Lam Tử Nhu ơi Lam Tử Nhu, trận chiến của chúng ta sắp bắt đầu rồi, ngươi phải sống cho thật tốt đợi xem kịch hay mới phải.

Hai ngày nay, dọc đường cũng chẳng gặp phải chuyện phiền phức gì, Làm Tử Duyệt cũng thoải mái hơn, chỉ cần vừa đặt chân đến Xích Kinh nàng liền bắt đầu bận, chính là trong lòng nàng có chút lo lắng Huyền lão gia, ông ấy đã mấy ngày không xuất hiện, cũng không biết thế nào rồi?Hơn nữa nàng vẫn chưa bước vào Cửu chuyển tinh hồn tháp trong Cửu chuyển tinh hồn không gian giới nhìn xem, không phải nàng không muốn mà là không dám, nàng chỉ muốn sau khi đại hội luyện đan diễn ra mới bắt đầu bàn đến sự tình này.

Xe ngựa đi hết một ngày cuối cùng đã đến cửa môn thành Xích Kinh.

Lam Tử Duyệt nhấc màn che, nhìn hai chữ to lớn Xích Kinh trên cửa thành Xích Kinh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, Xích Kinh, Lam Tử Duyệt ta trở về rồi, Xích Kinh đã từng là nỗi ô nhục của nàng, là nơi sống không bằng chết, cũng là nơi Lam Tử Duyêt đã từng hạnh phúc, nhưng lần này quay về, nàng sẽ khiến mọi người nhớ rõ một Lam Tử Duyệt khác, nàng muốn rửa đi nỗi ô nhục này, trở thành luyện đan sư y tuyệt thiên hạ, một thần y người người muôn đời ca tụng, khắc này, lòng nàng đã có ý nghĩ này.

Lam Thành Thành nhìn mẫu thân mình, liền biết sau khi quay về mẫu thân tránh không khỏi có chút không vui, nhưng chuyện này nương người thế nào cũng phải đối mặt, nó biết mẫu thân ắt sẽ vượt qua được hơn nữa nó cũng sẽ giúp sức vì người mà tiêu diệt trở ngại.

Lâm Thành Phong nhìn đại môn Xích Kinh, khởi đầu của hắn, mộng tưởng của hắn chính là bắt đầu từ Xích Kinh này, sự tình ngày một trở nên thú vị, hy vọng chuyện giật dây hôm qua của hắn có tác dụng, Lam Tử Nhu, cô cứ đấu với Lam Tử Duyệt đi! Hai người đấu đến đầu rơi máu chảy, đối với ta mà nói đều là chuyện tốt, Nam Cung Thần Huân, ngươi và Long Thiên Tuyệt cũng đấu đi! Nam Cung Thần Huân nếu có thể vì Lam Tử Duyệt mà trút giận lên Long Thiên Tuyệt, hủy hoại Ma Huyễn thành, hắn liền có thể ngồi đó mà ngư ông đắc lợi, Mộc Thành Phong mỹ mãn lập kế, gương mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười quỷ dị.

Trong lúc nhất thời, cửa thành hạ, tâm tư mỗi người đều không giống nhau, Long Thiên Tuyệt tuy không ở bên cạnh Lam Tử Duyệt nhưng trong lòng vẫn vì nàng mà lo lắng, sợ nàng vì chuyện cũ mà thương tâm.
Bình Luận (0)
Comment