Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 116.1

Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm nhìn nhau, hai người đều mỉm cười, cảm thấy Lam Tử Duyệt dạy con rất tốt.

“Dịch Nhi, không sao, con lấy đi, đây là món quà đầu tiên ta tặng con, sau này Dịch Nhi thích gì cứ việc nói, ta đều cho con.” Long Thiên Tuyệt nói xong, trực tiếp đem Khôn Chấn không gian chỉ hoàn giới đưa đến bàn tay nho nhỏ của Dịch Dịch, hài tử của hắn, tuy không thể có thứ tốt nhất, nhưng cũng là thứ hiếm có nhất.

Lam Dịch Dịch cuối xuống nhìn nhìn không gian chỉ hoàn giới màu bạc tuyệt đẹp trong tay mình, trong lòng kích động vô cùng, ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu, cười khách khách hỏi Long Thiên Tuyệt: “Long thúc thúc, Dịch Nhi thật sự có thể lấy sao?”

“Ai da! Dịch Nhi, chỉ cần là của Long thúc thúc, con muốn gì cũng có thể lấy, nhanh chóng cất vào đi!” Long Thiên Ngâm hiểu rõ đại ca nói chuyện trước giờ chậm ì ì, liền nhanh chóng thay hắn trả lời.

Nhưng Lam Dịch Dịch vẫn là ngẩng nhìn Long Thiên Ngâm,đợi câu trả lời của hắn.

Long Thiên Tuyệt xoa xoa đầu của Lam Dịch Dịch, cười nhẹ gật đầu.

“Ha ha! Đa tạ Long thúc thúc, Dịch Nhi rất là thích!” Lam Dịch Dịch cũng chẳng khách khí nữa, nhanh chóng cất đi chỉ hoàn giới.

“Long thúc thúc, có thể ôm ôm Dịch Nhi không?” Lam Dịch Dịch vẫn hoài niệm cảm giác đêm đó, nó đột nhiên lại muốn được Long thúc thúc ôm ôm, hơn nữa tướng mạo thúc ấy rất giống nó, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng,nhưng nó vẫn rất thích thúc thúc, hơn nữa còn rất cường mạnh, nếu như sau này mẫu thân tìm phụ thân cho nó, vậy thì phải tìm người như Long thúc thúc.

Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Dịch Dịch, Dịch Nhi nó cư nhiên chủ động muốn hắn ôm, việc này đối với Long Thiên Tuyệt là một chuyện kinh hỷ, Long Thiên Tuyệt gật đầu, nói “Được!” Một chữ được ẩn chứa trong đó biết bao nhiêu tâm trạng.

Long Thiên Ngâm hiểu trong lòng của đại ca kích động, liền đẩy Lam Dịch Dịch vào trong vòng tay của Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt học theo bộ dạng của Long Thiên Ngâm, ôm Lam Dịch Dịch vào trong lòng, sống mũi cay cay, cảm giác này thật tốt, đây chính là cảm giác huyết mạch chi thân sao? Thật tốt, dọc đường đi, hắn nhận ra cảm giác này trước đây chưa từng có, khiến hắn cảm thấy bản thân mình không còn là ma quỷ, mà là một nam nhân có máu, có thịt.

Lam Dịch Dịch ngẩng khuôn mặt đáng yêu cười cười nhìn Long Thiên Tuyệt, nhúc nhích thân thể, để nó dễ chịu hơn.

“Long thúc thúc, thúc cưới vợ chưa?” Lam Dịch Dịch thiết nghĩ cần phải hỏi một chút, mẫu thân vẫn còn trẻ, Niên thúc thúc nói rồi, mẫu thân vẫn có quyền truy đuổi hạnh phúc, để mẫu thân tìm cho bọn nó một phụ thân cũng được.

“Vì sao lại hỏi cái này?” Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Dịch Dịch có chút kỳ lạ.

“Ha ha! Long thúc thúc chỉ cần nói với Dịch Nhi có hay không là được rồi.” Lam Dịch Dịch thần bí cười.

“Vẫn chưa.” Long Thiên Tuyệt không do dự đáp.

“Oa!”Lam Dịch Dịch oa một tiếng, cao hứng gật gật đầu, không có thì tốt, không có thì tốt, tiếp sau đây, nó phải tỉ mỉ lên kế hoạch một phen, trước tiên phải khiến Long thúc thúc yêu thương hai huynh đệ nó mới được, hì hì! Có thời gian phải bàn bạc với ca ca, vì mẫu thân tìm một lang quân tốt, vì huynh đệ nó tìm một phụ thân tốt, Lam Dịch Dịch nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp.

Thời gian cứ thế trôi qua,Lam Dịch Dịch sau khi khóc, có chút mệt, trong vòng tay ấm áp của Long Thiên Tuyệt được một lúc liền ngủ quên, hơn nữa còn phát ra tiếng gáy rất nhỏ, dạng vẻ mềm mại đáng yêu.

“Đại ca, Dịch Nhi ngủ rồi.” Long Thiên Ngâm cười nhẹ nói, nhìn bộ dạng đáng yêu lúc ngủ của Lam Dịch Dịch, ngay cả hắn cũng cảm thấy lòng mềm mại hẳn, đại ca thật có phúc, có thể có một cặp bảo bối vừa đáng yêu lại thông minh, thật khiến hắn ngưỡng mộ.

“Ừm!” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng đáp, nét mặt nhu hòa nhìn hài tử đáng yêu của mình, đời này, hắn cứ nghĩ bản thân sẽ vô thê vô nhi, nhưng trời cao vẫn chiếu cố cho hắn, thấm thoát, hắn đã có một cặp song sinh đáng yêu, hơn nữa còn thông minh lạ thường, hắn vô cùng cảm tạ Lam Tử Duyệt, đa tạ nàng không màng ánh mắt thế gian, dũng cảm sinh hạ hài tử, phần cảm kích này, hắn mãi ghi tạc trong lòng, Long Thiên Tuyệt giương ngón tay thon dài, sờ sờ ngũ quan có phần tương tự mình của Lam Dịch Dịch, lòng hắn ngập tràn hạnh phúc.

“Đại ca, huynh nghĩ Dịch Nhi hỏi vậy là có ý gì?” Long Thiên Ngâm dường như đoán được tâm tư của Lam Dịch Dịch, Dịch Nhi muốn tìm phu quân cho Lam Mân Côi, nhất định là như vậy.

“Không biết.” Long Thiên Tuyệt lãnh đạm nói, cẩn thận ôm lấy Lam Dịch Dịch, tận lực không lắc lư, để Dịch Nhi ngủ say hơn.

Long Thiên Tuyệt bĩu môi, đại ca thông minh hơn hắn nhiều, không biết mới lạ, ý tứ của Dịch Nhi rõ ràng đến vậy.

“Đại ca….”

“Im lặng, đừng làm Dịch Nhi thức giấc.” Long Thiên Tuyệt trầm giọng cảnh cáo.

Long Thiên Ngâm chỉ còn cách im miệng, nhưng trong lòng hắn vẫn là rất cao hứng, cũng chẳng lên tiếng, chỉ yên lặng ngắm vẻ mặt đáng yêu của Dịch Nhi trong lúc ngủ.

“Bạch Tuyết, dừng ở phía trước đi! đêm nay nghỉ ngơi ở đây thôi.” Lam Tử Duyệt tăng thêm chút ngự lực cho giọng nói, như vậy những xe ngựa khác đều sẽ nghe thấy.

Bạch Tuyết vâng lời, bước đến bãi cỏ bên đường liền dừng lại.

Long Thiên Ngâm nghe thấy tiếng hét của Lam Tử Duyệt, cũng bảo Thịnh Đông dừng xe lại cách Lam Tử Duyệt không xa.

“Bạch Tuyết, Dịch Nhi chạy đến xe ngựa nào rồi?” Lam Tử Duyệt xuống xe ngựa hỏi.

“Ở xe ngựa phía trước.” Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn về hướng xe của Long Thiên Tuyệt.

“Trước, xe phía trước?” Lam Tử Duyệt có chút không tin hỏi, Dịch Nhi sao lại chạy đến xe ngựa của Long Thiên Tuyệt rồi, từ khi nào lại thân đến vậy?

“Ta nhìn rất rõ, nó từ đầu ta bay qua đó.” Bạch Tuyết nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lam Tử Duyệt, nó nhấn mạnh lần nữa.

“Ừ! Ta qua đó xem.” Lam Tử Duyệt bước về phía xe ngựa của Long Thiên Tuyệt, trong lòng có chút kỳ quặc, tiểu tử này, nàng còn tưởng nó sẽ lên xe của cữu cữu hoặc xe của sâu bám đuôi đó, sao cũng không ngờ nó lại chạy lên xe của Long Thiên Tuyệt.

Vừa hay, Long Thiên Ngâm cũng bước từ trên xe ngựa xuống, nhìn thấy Lam Tử Duyệt bước đến, liền mỉm cười, biết nàng đến đây để tìm Dịch Nhi, liền nói: “ Lam Mân Côi, Dịch Nhi ngủ rồi, đại ca của ta đang ôm Dịch Nhi, ngươi đừng lo lắng.”

“Ngủ, ngủ rồi?” Lam Tử Duyệt lại lần nữa kinh ngạc, trong vòng tay người lạ mà Lam Dịch Dịch cũng có thể ngủ ư?

“Ừm! Còn ngủ rất say.” Long Thiên Ngâm mở cửa xe, để Lam Tử Duyệt nhìn vào.

Lam Tử Duyệt vừa nhìn, Lam Dịch Dịch quả nhiên ngủ rất say trong vòng tay Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt  cũng ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, một cảm giác kỳ lạ xẹt qua, lại dường như có một thứ vô hình ngự trị trong tim hắn.

Lam Tử Duyệt mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt của hắn, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt sâu thẳm và sắc bén ấy, giống như một hố sâu không đáy, khiến người khác lạc vào không cách nào thoát khỏi, càng lún càng sâu. “Ha ha! Long công tử, thật ngại quá, Dịch Nhi làm phiền ngươi rồi, nếu không ngươi đem Dịch Nhi cho ta co chchossacascsannta ôm đi!” Lam Tử Duyệt chỉ cảm thấy Long Thiên Tuyệt ôm Dịch Nhi mang cảm giác rất kỳ lạ, ấm áp hài hòa đến nàng cũng có chút đố kỵ rồi, nhìn họ rất giống phụ tử, khiến tim nàng hoảng loạn, chỉ sợ một giây sau, Dịch Nhi liền bị hắn cướp đi, điều này khiến lòng nàng bất an sâu sắc.

“Không sao, ta muốn ôm Dịch Nhi thêm một lát, nó ngủ thật say.” Long Thiên Tuyệt hơi mất tự nhiên nói, hắn thích cảm giác ôm Dịch Dịch trong tay, nhưng lúc đối diện với Lam Tử Duyệt, hắn vẫn là có chút khẩn trương.

“Lam Mân Côi, ngươi cứ để đại ca ta ôm Dịch Nhi đi! Thế này vậy, ta đích thân phụ Lam Mân Côi ngươi chuẩn bị bữa tối!” Long Thiên Ngâm rất hoài niệm tay nghề của Lam Tử Duyệt, ăn được một bữa thì một bữa, lợi ích của mặt dày chính là đây. =)))))))

“Đây, ổn không?” Lam Tử Duyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp, nàng không thể ương ngạnh cướp Dịch Nhi từ tay hắn về, Dịch Nhi ngủ ngon thế này, nếu như ngủ không đủ giấc, tính tình nó sẽ không tốt, còn bữa tối của nhiều người nàng phải chuẩn bị, dọc đường này quả thật thành bảo mẫu rồi.

“Hê hê! Lam Mân Côi, vậy đêm nay chúng ta ăn món gì? Cần làm gì, Lam Mân Côi ngươi cứ việc phân phó.” Long Thiên Ngâm tuyệt đối không làm giá, về nấu cơm thì hắn vẫn làm, hắn thế nhưng là nam nhân mẫu mực!

“Long công tử, thời tiết hôm nay không thích hợp cho lắm, đêm nay chúng ta nhẫn nhịn một chút, ăn đỡ đồ nướng đi!”

“Nướng, đồ nướng? Ơ, được!” Long Thiên Ngâm sờ sờ mũi, đồ nướng? thứ gì vậy? Chưa từng nghe qua a!

“Vậy đi thôi!” Lam Tử Duyệt lại liếc nhìn Long Thiên Tuyệt, mới xoay người rời khỏi.

Niên Bình Sùng ở phía xa ngẩng nhìn Lam Dịch Dịch trong vòng tay của Long Thiên Tuyệt, trong lòng buồn bực vô cùng, Dịch Nhi từ khi nào lại thân cận với bọn họ như vậy, còn ngủ trong vòng tay hắn, nhất thời, lòng đố kỳ chiếm hết tâm trí Niên Bình Sùng.

Lam Tử Thiên nhìn thấy cũng hơi kinh ngạc, Dịch Nhi ngủ ở trong lòng hắn, có thể ngủ say trong vòng tay của một người được tính là xa lạ? Thật sự khó hiểu.

Lam Thành Thành nhìn Long Thiên Tuyệt ôm Dịch Nhi, nó cắn cắn môi, trong lòng xẹt qua cảm giác vô danh, liền xoay người, chuẩn bị phụ giúp mẫu thân làm đồ nướng.

Cái ôm có vẻ không có gì khác thường này lại đánh nên cơn sóng ngàn lớp trong lòng từng người, mỗi người một tâm tư lặng nhìn Long Thiên Tuyệt.
Bình Luận (0)
Comment