Thiên Nhai Khách

Chương 1

Hoa mai trong viện nở đầy cành, rơi khắp dưới đất, trải lên tuyết đọng chưa kịp tan sạch, thoạt nhìn khiến người ta không phân ra được đâu là tuyết, đâu là mai, những khi gió nổi, hoa mai thong dong, lượn vòng khắp viện.

Tấm màn hoàng hôn buông xuống, trên mái hiên, ánh trăng lạnh như nước.

Cuối tiểu viện có một cánh cửa hông hoa mai thấp thoáng nửa bên, dáng vẻ như đã được nhiều năm, đẩy cánh cửa nhỏ đi qua, bên trong liền bất đồng lớn, hai hán tử cường tráng mặc giáp cầm đao đứng trước cửa, cửa hiên chật hẹp, dưới lót đá phiến lớn, thông đến một tù thất tối đen, luồng khí túc sát nặng nề đập vào mặt.

Hương hoa phảng phất bị cách trở đến đầu kia của viện, không qua được chút nào.

Nơi đó cũng có mấy thị vệ canh gác, trên người phối đao kiếm, đứng như thể khúc gỗ, cửa có song sắt to như cánh tay nam tử thành niên.

Xuyên qua con đường chật chội tối om của tù thất nọ tiến vào trong sẽ là ba cửa đá lớn có cơ quan khống chế, mỗi cửa đều có người thủ, qua ba cửa đá này vào sâu hơn nữa thì ngay cả một chút sức sống nhân gian cũng tựa như không còn nữa, phảng phất đoạn đường đằng đẵng mà chật hẹp kia là đường Hoàng Tuyền đầy rẫy oan hồn, mấy ngọn đèn lập lòe không ngừng, như thể ma trơi.

Tù thất trong cùng có tiếng một nam nhân nói khẽ câu gì đó, kế tiếp yên tĩnh giây lát, như có một người khác thở dài, nhẹ tênh không có sức.

Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm chợt cắt ngang bóng tối đen kịt trong tù thất, ngay cả ánh lửa cũng lóe sáng rồi tối đi một thoáng, tiếng kêu thảm kia chói tai cực kỳ, như động vật hấp hối, chỉ khiến lòng người dâng lên hàn ý không nói nên lời.

Một người trong hai thị vệ đứng ngay cửa đưa lưng về phía tù thất dường như mới tới, trên mặt vẫn còn vẻ ngây ngô thiếu niên, phút chốc nghe thấy động tĩnh này, không nhịn được phải rùng mình, trộm liếc đồng bạn một cái, phát hiện đối phương như là bị điếc, đứng thẳng tắp bất động như núi, lập tức cũng thu liễm tâm thần, cúi mắt xuống.

Nhưng tiếng kêu thảm kia thật sự cao vút kéo dài thái quá, người nọ kêu đứt cả tiếng, khản đặc giọng vẫn không ngừng không ngớt, cuối cùng hơi thở chẳng còn nối tiếp, kêu thảm lớn tiếng biến thành rên rỉ nức nở, lại càng lộ vẻ thê thảm.

Thị vệ mới đến chỉ cảm thấy da gà trên người chen nhau nổi lên.

Qua chừng một nén nhang, thanh âm của người nọ mới tiêu tan. Lại qua không bao lâu, hai người kéo ra một nam tử trung niên chẳng rõ sống chết. Nam nhân tay trần, đầu vẹo sang một bên, tóc đã bị mồ hôi ngấm ướt, môi lưỡi cắn nát bấy, bọt máu ứa ra khóe miệng, thân thể trái lại chẳng có thương tích gì, chỉ là trên bảy chỗ đại huyệt ở ngực bụng đều bị đóng một cây đinh đỏ sậm.

Như là nối liền thành một đồ đằng quỷ dị đáng sợ, ánh mắt thiếu niên thị vệ không cầm được đuổi theo người trung niên nọ, mãi đến khi họ biến mất ở đầu kia cửa đá.

Lúc này, một người khẽ nói phía sau gã: “Nhìn thấy điều này đã hối hận chưa?”

Thiếu niên thị vệ run lẩy bẩy quay ngoắt lại, chỉ thấy một nam tử trường bào màu xanh ngọc không biết im hơi lặng tiếng đứng ngay phía sau gã từ khi nào, đồng bạn ở bên đã quỳ một gối xuống đất, thiếu niên phản ứng lại, cũng vội vàng quỳ xuống, miệng nói: “Trang chủ.”

Nam tử trường bào trông tầm hai mươi tám hai mươi chín tuổi, dáng vẻ nhã nhặn như một văn sĩ, chỉ là khuôn mặt có vẻ đau bệnh, đường nét mặt mày sắc nét rõ ràng, mắt cực sáng, luôn hơi cúi xuống, hàng mi cực dài cực dày kia che khuất một nửa, ngẫu nhiên ngước lên liền mang theo lãnh ý không nói nên lời, khiến người nhìn mà lạnh cả tim, sống mũi cao thanh tú, môi lại rất khinh bạc, khiến khuôn mặt tuấn mỹ kia tự dưng thêm vẻ bạc tình quả nghĩa.

Nghe thấy xưng hô của thiếu niên, nam nhân không nhịn được nhìn gã một cái, cười khẽ bảo: “Mới đến nhỉ?”

Thiếu niên cúi đầu: “Vâng.”

Nam nhân đưa tay khẽ vỗ vai gã hai cái: “Thế phải nhớ, về sau không thể gọi ta là trang chủ, ta sớm không còn là trang chủ gì nữa, lần tới nên xưng hô ta một tiếng Chu đại nhân.”

Thiếu niên ngẩng đầu nhanh chóng nhìn y một cái, lại tất cung tất kính cúi xuống: “Vâng, Chu đại nhân.”

Nam nhân gật đầu, khoát tay bảo: “Hai ngươi đi đi, ta một mình thanh tịnh một hồi.”

Hai thị vệ đáp một tiếng, sóng vai đi ra ngoài, thiếu niên thị vệ vẫn không nhịn được quay đầu thoáng nhìn, thấy nam tử lam bào kia lẳng lặng dựa khung cửa, ánh mắt giống như đang nhìn chằm chằm thứ gì đó trong hư không, lại giống như chẳng nhìn thấy gì hết, thiếu niên không hiểu ra sao, cảm thấy y dường như phải đi một nơi rất xa vậy.

Cánh cửa sắt thứ nhất hạ xuống, lão thị vệ im lặng bên cạnh bất chợt nói khẽ: “Ngươi nhìn đại nhân dáng vẻ như một thư sinh nhã nhặn lại ôn hòa, có thể nghĩ đến chính là đôi tay ấy đóng ‘Thất khiếu tam thu đinh’ cho lão Tất không?”

Thiếu niên sửng sốt quay đầu nhìn đồng bạn lớn tuổi, lão thị vệ tóc mai bạc cả hai bên thở dài nói: “Những chuyện ngươi không hiểu còn nhiều lắm, ‘Thiên Song’ chúng ta vốn chính là có vào không ra, muốn ra ngoài, không chết hoặc tàn thì không thể được.”

Năm Đại Khánh Vinh Gia thứ tư, tên “Thiên Song” đã có thể khiến cả triều dã nghe mà sợ.

“Thiên Song” chính là một tổ chức do thám tử và sát thủ tổ thành, trực tiếp hiệu trung với Hoàng đế, không ai biết họ có bao nhiêu người, không ai biết họ ẩn tàng nơi nào – không ai có thể hoài nghi, xúc giác của họ có thể duỗi đến chân trời góc biển. Là Dung Gia Hoàng đế Hách Liên Dực khi còn là Thái tử một tay kiến lập, đến bây giờ đã ra vào nghiêm ngặt, quy củ trật tự.

Thủ lĩnh nhiệm đầu tiên của “Thiên Song” – nam tử trường bào xanh ngọc nọ, “Tứ Quý trang chủ” trước kia, Chu đại nhân Chu Tử Thư hiện giờ.

Trên từ cung đình bí sự, dưới đến dân thường, ở “Thiên Song” này, đều giống như không có bí mật, cho nên liền có quy định, phàm người sống có miệng có thể nói, đều không được rời khỏi Thiên Song, vào đây lại ra ngoài, trừ phi đã chết, hoặc là tự xin “Thất khiếu tam thu đinh”.

Cái gọi là “Thất khiếu tam thu đinh”, đó là trên bảy chỗ đại huyệt tối quan trọng giữa ngực bụng người lấy nội lực phong vào bảy cây đinh độc, bảy kinh tám mạch ngưng trệ không xong, từ đây võ công phế hết, miệng không thể nói, tứ chi không thể hơi động đậy, hình như phế nhân, ba năm độc vào ngũ tạng, tuyệt khí bỏ mình.

Tuy sống tạm ba năm, lại sống không bằng chết.

Nhưng ngay cả như thế, vẫn thỉnh thoảng có người tình nguyện làm hoạt tử nhân cũng muốn rời khỏi Thiên Song.

Ba năm cẩu thả sống tạm, đó là ân huệ lớn nhất ngự ban.

Lại nói Chu Tử Thư dẹp lui trái phải, bản thân một mình trở về tù thất nho nhỏ, khép cửa, hai tay chắp sau lưng, như có điều suy tư mà chậm rãi đi một vòng, sau đó dừng chân, lấy chiếc hộp nhỏ đựng Thất khiếu tam thu đinh trong góc tường rồi mở ra. Vật nhỏ hình dáng đáng sợ này lại tản ra một thứ mùi như lạc mai lãnh hương, Chu Tử Thư hít sâu một hơi, tiếp đó tự mình cởi trường bào.

Y ngoài mặt thoạt nhìn vóc người cao lớn cân xứng, song vừa cởi áo, mới hiện ra thân thể khô quắt hệt như bị thứ gì đó rút cạn, giữa ngực bụng gầy đét kia, lại rõ ràng đã cắm sáu cây Thất khiếu tam thu đinh, không biết đóng lên từ năm tháng nào, cũng sắp ăn vào trong thịt luôn rồi.

Chu Tử Thư cúi đầu nhìn nhìn thân thể mình, cười cười như tự giễu, nhặt từ bên cạnh lên một thanh tiểu đao, cắn răng, một lần nữa cắt da thịt đã khép lại ở cạnh mỗi cây đinh, y hạ đao cực nhanh cực ổn, như không phải cắt da thịt của mình, chẳng bao lâu sau, trước ngực đều bị máu nhuộm đẫm, lại nhìn lần nữa, những cây đinh sớm đóng vào kia liền như vừa mới ghim.

Sau đó như là khởi động trạm gác gì, y khẽ kêu một tiếng, lập tức cả người mềm nhũn dựa góc tường, chầm chậm trượt xuống, thân thể run rẩy không nén được, một chút huyết sắc vẻn vẹn trên môi cũng rút hết, răng nghiến “ken két”, bỗng nhiên co giật, mắt y thoáng mở to, sau đó chậm rãi khép lại, đầu vẹo sang bên.

Sắc mặt tái nhợt, một thân huyết tích, như đã biến thành một thi thể.

Mãi khi ánh ban mai ngày hôm sau ló dạng, người cuộn mình trong một góc tù thất mới khe khẽ co giật, sau đó chậm rãi mở mắt, lần đầu tiên thử nhổm dậy, chân mềm nhũn lại suýt nữa ngã nhào, lần thứ hai mới miễn cưỡng đứng lên, lấy khăn tay thấm nước cẩn thận lau đi quá nửa vết máu trên ngực, một lần nữa khép áo, nhặt một cây Thất khiếu tam thu đinh cất vào lòng.

Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Rảo bước ra khỏi tù thất, về đến tiểu viện lãnh mai bạch tuyết kia, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy một mùi hương thấm vào ruột gan hất vào mặt, giống như dễ dàng gột rửa sạch sẽ mùi máu tanh đầy người, y đứng dưới một gốc mai hồi lâu, khẽ ngửi ngửi, trên mặt bất giác lộ ra một chút tươi cười.

Lại khe khẽ thở dài, nói nhỏ: “Người đâu.”

Một hắc y nhân chui ra như một cái bóng, khom người chờ y nói. Chu Tử Thư lấy ra một tấm lệnh bài màu tối ném cho hắn, bảo: “Đi mời Đoàn đại quản gia đến, hôm nay bảo y cùng ta đi gặp thánh.”

Hắc y nhân nhận lệnh bài, lại thần không biết quỷ không hay mà mất tích, giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đó.

Đoàn đại quản gia Đoàn Bằng Cử là sau khi Chu Tử Thư nắm giữ Thiên Song, một tay đề bạt lên, chỉ nghe mình y điều phối. Người này có bản lĩnh, cũng có dã tâm, đồng thời chưa từng tiếc rẻ phô bày loại dã tâm này.

Có đôi khi Chu Tử Thư nhìn y, liền giống như nhìn bản thân vài năm trước. Không bao lâu sau, Đoàn Bằng Cử mang theo lệnh bài đến, y còn có chút không rõ nguyên cớ, dù sao đây là một đoàn người không thể lộ mặt, ngày thường trừ Chu Tử Thư thì những người khác không hề có quá nhiều cơ hội gặp thánh.

Chu Tử Thư cũng không nhiều lời, chỉ giữ y dùng một bữa cơm sáng, phỏng đoán Hoàng thượng cũng xấp xỉ phải hạ buổi triều sớm, mới phân phó một tiếng: “Đi thôi.”

Liền đi vào trong cung, Đoàn Bằng Cử tuy không biết y có ý tứ gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi theo.

Hai người một trước một sau đến thượng thư phòng, Dung Gia Hoàng đế Hách Liên Dực đã ở đó, vừa nghe nói họ đến, lập tức cho người gọi cả hai vào. Sau khi Chu Tử Thư và Đoàn Bằng Cử hành đại lễ, Chu Tử Thư lấy từ trong tay áo ra một ống trúc, trình cho Hách Liên Dực nói: “Hoàng thượng, đây là ngài lần trước phân phó.”

Hách Liên Dực nhận lấy, cũng không vội xem, ngược lại đánh giá Chu Tử Thư một phen, không nhịn được nhíu mày nói: “Sắc mặt ngươi càng ngày càng không tốt, lát nữa kêu Thái y xem thử, tất là trên người có ám thương, nhất thiết không được coi thường, đừng cậy tuổi trẻ rồi không coi là gì.”

Chu Tử Thư khẽ cười cười, không gật đầu, chỉ nói: “Phiền Hoàng thượng quan tâm.”

Hách Liên Dực lại liếc thấy Đoàn Bằng Cử, thoạt tiên sửng sốt, sau đó hỏi: “Hôm nay sao Bằng Cử cũng đến? Trẫm có một thời gian không gặp ngươi, thấy tinh thần không thiếu đâu.”

Đoàn Bằng Cử nheo đôi mắt nhỏ, vội cười bồi nói: “Phiền hà Hoàng thượng trăm công nghìn việc, còn có thể nhớ lão nô.”

Hách Liên Dực cười cười, láng máng cảm thấy Chu Tử Thư dường như có lời muốn nói, liền mở ống trúc y mang đến trước, lấy từ bên trong ra một cuộn giấy nhỏ, đọc nhanh như gió, trên mặt lộ ra nụ cười, ngẩng đầu nói với Chu Tử Thư: “Việc này làm thật đẹp, Tử Thư có cần trẫm khao thưởng ngươi như thế nào?”

– Đến rồi.

Chu Tử Thư bỗng vén vạt áo quỳ xuống đất, Đoàn Bằng Cử không rõ nguyên do, chỉ đành quỳ theo.

Hách Liên Dực nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Chu Tử Thư như là khí lực không đủ, nhẹ giọng nói: “Thần chỉ cầu Hoàng thượng thưởng một ân điển.”

Hách Liên Dực cười nói: “Đứng lên mà nói, ngươi vì Đại Khánh ta vào sinh ra tử mấy năm nay, trừ giang sơn này, muốn cái gì mà trẫm không thể đáp ứng? Nói đi.”

Chu Tử Thư thẳng người dậy, lại vẫn quỳ, sau đó yên lặng cởi vạt trường bào, trường bào che dày mà kín kẽ kia vừa cởi, mùi máu tanh lập tức hất vào mặt, thân thể y mới kết vảy bởi vì dọc đường kiệu ngựa xóc nảy lại bị chảy máu.

Hách Liên Dực đứng bật dậy: “Tử Thư!”

Đoàn Bằng Cử đã sợ tới mức không thốt được gì.

Chu Tử Thư lại xòe tay, một cây Thất khiếu tam thu đinh cuối cùng nằm trên bàn tay thuôn thuôn, nói: “Hoàng thượng, thần tự mình đâm sáu cây, nếu cây thứ bảy cũng đâm nốt, sợ là không gượng nổi vào cung chào từ biệt Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng một ân điển, bảo Bằng Cử giúp thành toàn cho thần đi.”

Hách Liên Dực ngây ra hồi lâu, không nói được chữ nào, qua một lúc mới suy sụp ngồi trở lại, ngửa đầu nhìn đòn dông thượng thư phòng, thấp giọng nói như độc thoại: “Duẫn Hành trú mãi tây bắc, Bắc Uyên… Bắc Uyên không còn, hiện giờ cả ngươi cũng muốn bỏ trẫm sao?”

Chu Tử Thư chỉ im lặng.

Hách Liên Dực trầm mặc một hồi, nói như than thở: “Trẫm là cô gia quả nhân.”

Chu Tử Thư nói tiếp: “Hoàng thượng, chuyện Thiên Song ngài không cần nhọc lòng nhiều, Bằng Cử mấy năm nay vẫn đi theo thần, tin được, cũng có bổn sự…”

Đoàn Bằng Cử ngắt lời y: “Trang chủ! Trang chủ không thể nói như vậy, Lão Đoàn ta tuyệt không có ý nghĩ như thế! Ngài… Ngài không thể…”

Chu Tử Thư khẽ lẩm nhẩm: “Thất khiếu tam thu đinh, tam thu tất đoạn trường, giương cung không có tên quay đầu…”

Y khom người, dập đầu trước Hách Liên Dực, dập xong lại không ngẩng đầu, miệng nói: “Niệm thần hầu hạ ngần ấy năm, thành toàn thần đi.”

Hách Liên Dực nhìn chằm chằm người như huyết hồ lô kia, khoảnh khắc ấy không ai biết đế vương đang lúc thịnh niên này nghĩ gì trong lòng – những năm cẩn thận dè dặt ấy, những năm cơ quan tính hết ấy, những năm bốn bề bất ổn ấy, những năm phong sương khổ hàn ấy, những năm… Mà cuối cùng y quân lâm thiên hạ, nhưng mọi người đều không còn, chỉ sót lại mình y.

Mỗi người đều không trốn nổi thế sự vô thường, cùng năm tháng ruồng bỏ.

Hồi lâu, y nhắm mắt, vung tay.

Khóe miệng Chu Tử Thư lộ ra nụ cười: “Tạ chủ long ân.”

Như là gặp được chuyện gì cực vui vẻ, trên khuôn mặt tái nhợt lại hơi phiếm đỏ, cao hứng phấn chấn quay sang Đoàn Bằng Cử, nhét một cây đinh cuối cùng vào tay: “Đến đi.”

Đoàn Bằng Cử trù trừ một lúc lâu, mới cắn răng, giơ cây đinh đỏ sậm bất tường, ghim chết vào thân thể máu thịt của trang chủ, y biết là cực đau, mấy năm nay nhìn quen, hán tử thiết huyết nhất cũng không chịu nổi mà thất thanh kêu thảm, nhưng Chu Tử Thư lại chỉ hơi co quắp, thân thể vẫn thẳng băng, không kêu la, chỉ có một tiếng rên khẽ gần như không thể nghe.

Y thậm chí cảm thấy trong tiếng rên của Chu Tử Thư cũng có ý cười.

Đoàn Bằng Cử cảm thấy trang chủ điên rồi.

Chu Tử Thư ở nguyên tại chỗ hồi lâu, cuối cùng bái Hách Liên Dực, khuôn mặt trắng bệch như giấy.

Sức lực trong thân thể y đang nhanh chóng rút đi, cảm giác chết lặng bắt đầu chậm rãi dâng lên, mở miệng nói ra bốn chữ cuối cùng: “Hoàng thượng bảo trọng.”

Sau đó không đợi Hách Liên Dực đáp, liền rảo bước ra khỏi thượng thư phòng, nhẹ nhàng như là đã bỏ xuống gánh nặng gì, bóng dáng thoáng cái không còn thấy bóng dáng.
Bình Luận (0)
Comment