Thiên Kim Thật Và Thiên Kim Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 94


Tô Vân Thiều đồng ý, sau khi tan học cô đưa Tô Y Y cùng về khách sạn.

Đó là căn phòng nhỏ có phòng tắm khép kín, khoảng 20 mét vuông, tuy phòng nhỏ nhưng đầy đủ nội thất.

Tạm thời không bàn về chuyện kích thước, nhưng căn phòng này rất gọn gàng và sạch sẽ.

Hệ thống hét lên như chú cún nhỏ:【 Ký chủ nhìn kìa, thật đáng yêu!!! 】Tô Y Y nhìn theo hướng hệ thống chỉ, lập tức nhìn thấy một bức tượng nhỏ to bằng bàn tay, đó là bức tượng mô phỏng theo hình dáng cô đang một tay chống cằm, nghiêm túc đọc sách, tay khắc cầm một chiếc bút, giống như là đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó rất khó, nắp bút chọc lên mặt, chọc thành một vết lõm nhỏ.


Hự…Hệ thống hâm mộ đến mức cắn khăn tay:【 Ký chủ, nhất định chị gái của cô đã rất nghiêm túc quan sát cô, quan tâm cô rất lâu rồi, nếu không sẽ không thể khắc hoạ cô một cách sinh động như thế, thậm chí còn tạo ra được một bức tượng giống y chang dáng vẻ của cô mỗi lần gặp phải vấn đề khó suy nghĩ, cả thói quen dùng nắp bút chọc vào mặt nữa! 】Hự hự…Tô Y Y che lại trái tim đang đập thình thích, nước mắt lưng tròng mà quay đầu: “Chị, chị là thần tình yêu Cupid à?”Tô Vân Thiều: ???“Vậy sao chị lại bắn cho em một mũi tên?”Tô Vân Thiều: “…” 120!!!Tác giả có lời muốn nói: #Diêm Vương đang thảo luận chuyện khoa học với tôi#*********************Làm nói âu yếm thế này khiến người chưa bao giờ nghe thấy như Tô Vân Thiều rất kinh ngạc, còn hệ thống đã bị dọa đến hoảng hồn rồi.

Hệ thống:【 Ký chủ, cô có hiểu lầm gì với thần thoại La Mã và thần thoại Hy không? Có cần tôi tìm giúp cô quyển sách khác để đọc không? Nếu không, cô đọc thần thoại Bắc Âu cũng được? 】Tô Y Y: “…” Quả nhiên là hệ thống học bá, tóm được cơ hội là vội vàng yêu cầu ký chủ đọc sách ngay, quá chuyên nghiệp rồi!Đang ở trước mặt Tô Vân Thiều nên Tô Y Y không dám nói chuyện lung tung làm lộ ra sự tồn tại của hệ thống, cô cầm bức tượng phiên bản chibi được làm bằng ngọc lên, chụp ảnh rất lâu rồi mới luyến tiếc thả bức tượng xuống.

“Chị, chị nói xem em có nên theo chị học điêu khắc gỗ, khắc ngọc linh tinh hay không?”Tô Vân Thiều biết rõ học khắc gỗ và chạm khắc ngọc vất vả thế nào, cô tốt bụng nhắc nhở: “Sẽ rất vất vả, lúc chị mới học khắc gỗ cả tay đều nổi đầy bong bóng nước, em xác định vẫn muốn học à?”Tô Y Y ngạc nhiên, vội nắm tay Tô Vân Thiều lên, cẩn thận kiểm tra.

Đã nhiều năm trôi qua, những bong bóng nước do học khắc gỗ đã sớm không còn, chỉ để lại những vết chai sần do điêu khắc, dùng móng tay chọc vào cảm thấy rất thô cứng.

Nhà họ Tô làm ăn buôn bán cho nên có chút tiền, từ nhỏ Tô Y Y chưa từng phải làm việc gì cả, giữa ngón trỏ trên bàn tay phải chỉ có một vết chai mờ mờ do cầm bút quanh năm mà thôi, còn rất nhỏ nữa.

So sánh bàn tay như một tiểu thư được nuông chiều từ bé của cô ấy với đôi tay đầy vết chai sạn do làm việc của Tô Vân Thiều, Tô Y Y lại nhớ tới chuyện hai người bị tráo đổi số phận.

Đau khổ, áy náy, tự trách cùng những cảm xúc khác cứ liên tục xuất hiện dồn dập trong lòng cô ấy, mũi cũng trở nên chua xót, cô nghẹn ngào nói: “Lẽ ra em phải là người chịu đựng những việc này.


”Tô Vân Thiều: “Đời người có rất nhiều ngã rẽ, trước mỗi một một ngả đường mỗi người sẽ có những lựa chọn khác nhau, chị chọn học khắc gỗ vì một số nhu cầu thiết yếu, nếu đổi thành em thì có lẽ sẽ không cần thiết phải học.

”Tô Y Y khó hiểu: “Nhu cầu thiết yếu gì?”Vừa mở miệng hỏi xong, cô ấy mới nhớ ra một chuyện mà ba mẹ Tô đã từng nói với mình, “Đúng rồi, ông nội và ba em đều là thợ mộc, chắc chị học được nghề này từ bọn họ.

”Tô Vân Thiều không được tiếp thu ký ức của chủ nhân thân thể này, nên cô không rõ lắm nguyên chủ đã học được điều gì từ ông nội và ba mình, cùng lắm thì nhìn đôi bàn tay này cô chỉ có thể đoán được rằng hai người bọn cô có cùng sở thích mà thôi.

Nếu phủ nhận điều ấy, cô sẽ lại phải giải thích rõ ràng vì lý do gì mà mình lại học khắc gỗ, rồi lại phải đề cập tới một số phương pháp của Đạo gia, nhưng nếu thừa nhận lý do trên thì lại không đúng sự thật cho lắm.

Vì vậy Tô Vân Thiều lựa chọn nói lảng sang chuyện khác, “Em muốn học không?”“Học chứ! Vì sao lại không học?” Vốn Tô Y Y còn lo lắng về nhiệm vụ phải làm hằng ngày, gần đây, không biết vì lý do gì mà hệ thống cứ giao cho cô mấy nhiệm vụ ẩn như đọc thuộc kinh sách, đang sợ sẽ không có thời gian để học khắc gỗ, nhưng khi nhìn thấy đôi tay đầy vết chai kia của Tô Vân Thiều cô đã chắc chắn: Nhất định phải học!Cha mẹ ruột của cô đã mất từ lâu, bên đó cũng chẳng có mấy người thân thích, thân phận của hai người không thể tráo đổi lại, nhưng ít nhất cô cũng muốn nếm thử những gian khổ mà Tô Vân Thiều đã từng trải qua, hiểu được những đau đớn mà Tô Vân Thiều đã từng chịu đựng, như thế mới công bằng!Cho dù Tô Y Y có hạ quyết tâm đến đâu, hiện tại trong tay Tô Vân Thiều chỉ có một bộ dụng cụ điêu khắc và một ít ngọc làm nguyên liệu, tạm thời cô không thể dạy cô ấy được.


“Chờ qua sinh nhật của ba, chị sẽ tìm cho em một bộ dụng cụ và vài mẫu gỗ để tập thử.

”“Được ạ!” Tô Y Y thân mật mà dựa gần Tô Vân Thiều, cô đã đưa ra một quyết tâm to lớn, “Chị, chờ đến lúc em học xong, em cũng muốn điêu khắc một bức chân dung gia đình mình, em còn muốn điêu khắc sinh động giống hệt người thật như chị!”Làm sao có thể học khắc gỗ chỉ trong một, hai ngày được?Cho dù có tài năng thiên bẩm, thì cũng không có chuyện người chỉ học vài ngày có thể so sánh được với người đã học khắc gỗ mấy năm được.

.

Bình Luận (0)
Comment