Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 155

Trong đại đường yên tĩnh không tiếng gió.

Bên ngoài lại như có liệt hỏa tế trời, càng ngày càng mãnh liệt.

“Tâm nguyện gì?”

Chân Định Đại trưởng công chúa nhìn ra ngoài song cửa sổ một cái. Binh lính đã tới gần, không biết là có kẻ ở giữa quấy phá hay đám người kia thực sự có can đảm nói ra lời. Bà ta mơ hồ nghe thấy có người lãnh đội ngũ hô to, nhưng nói cái gì thì bà lại không nghe rõ vì khoảng cách xa. Lão nhân rũ mắt, nhìn về phía Trần thị đang quỳ gối bên dưới và hỏi lại một lần, “A trần, ngươi nói Lục gia tướng sĩ có tâm nguyện gì?”

Trần thị đột nhiên ngẩng đầu nói, “Tất nhiên là phù chính! Ông trời không đứng về phía Lục gia, Nhị gia và đại ca đều chết oan chết uổng. Hiện tại mẫu thân lại mặc kệ cho Tam đệ chưởng quản nhiều việc của Lục gia, vậy ngài đặt Trường Bình và Trường Hưng ở chỗ nào? Hai đứa mới là dòng chính cơ mà! Tam đệ chưởng quản vậy lão thái công và đại ca ở dưới hoàng tuyền chỉ sợ cũng khó an! Cầu mẫu thân hành xử công chính!”

“Phanh ——”

Trần thị dập đầu thật mạnh trên mặt đất.

Thôi thị vẫn luôn che mặt khóc nay nghe Trần thị nói lời này thì càng khóc lợi hại hơn. Nàng ta cũng không nói gì, chỉ nghiêng mặt qua nức nở.

Thế tới rào rạt.

Thôi thị nàng tuyệt đối không phủ nhận hiện giờ nàng ta cực kỳ sợ hãi. Trước mặt quyền thế tuyệt đối nàng ta và Lục Tân chỉ là con kiến người ta có thể tiện tay nghiền chết mà thôi. Lúc này Lục Tân mới vừa tiếp nhận nội thành không lâu, hơn nữa trong nội thành cũng có thể có bao nhiêu binh mã đây? Toàn bộ Dự Châu có bao nhiêu binh mã chứ? Trần thị đứng ở một chữ “Chính”, Tam phòng bọn họ lại chẳng thể nói một câu nào!

Nàng ta chỉ có thể gửi hy vọng nơi Chân Định Đại trưởng công chúa —— tuy trong lòng biết điều này là cực kỳ xa vời!

Chẳng lẽ ngày lành mới đến tay không bao lâu đã phải chắp tay dâng cho kẻ khác ư?

Thôi thị kinh hoàng cảm thấy thực không cam lòng.

Chân Định Đại trưởng công chúa lẳng lặng nhìn Trần thị, một lúc lâu sau bà ta mới nói, “Vậy ngươi cho rằng lão thân sẽ làm thế nào?” Chân Định chỉ tay ra ngoài cửa, “Mấy ngàn binh sĩ đã vây Bình thành kín mít, khẩn cầu trong miệng ngươi cũng khiêm tốn quá đấy. Thay vì nói là cầu không bằng nói là cường ngạnh ép bức mới phải.”

“Áp bức cũng được, dụ dỗ cũng được, hôm nay mẫu thân phải cho con dâu một đáp án rõ ràng!”

Trần thị đỏ mắt, lời nói như chém đinh chặt sắt, “A Trần chẳng qua chỉ thỉnh cầu mẫu thân nhìn thẳng mà xem, lại tuân thủ đúng quy củ mà thôi! Nhị gia đã chết, dù ân oán có to thế nào cũng nên tiêu tan rồi! Trường Bình và Trường Hưng là vô tội, ngài cũng là bà của hai đứa! Chẳng lẽ ngài cứ thế nhìn con cháu mình lưu lạc bên ngoài, ngược lại để thứ ti tiện do cơ thiếp sinh ra nghênh ngang vào nhà ư?!”

Thôi thị cứng người, sau đó cũng dập đầu trên mặt đất, “Hóa ra ta và A Tân ở trong mắt nhị tẩu chỉ là thứ ti tiện thôi sao?!”

Lục Tân kéo Thôi thị lên, hắn tức giận đến lồng ngực phập phồng nhưng lại cố kỵ đám binh sĩ và gia tướng ở bên ngoài. Hắn không có phần thắng! Trần thị thậm chí dám bức vua thoái vị, nếu Chân Định Đại trưởng công chúa kiên cường cự tuyệt hoặc bà ấy có phương án khác vậy chẳng lẽ Nhị phòng vẫn sẽ chết ư!?

Lục Phân đã chết, hắn không tin Chân Định còn có thể ngoan tuyệt không để ý tới dòng chính của gia đình!

Nhưng xem tình hình hiện tại thì làm gì còn đường sống nữa!

Lục Tân lập tức rơi vào thế khó xử, vừa luyến tiếc buông tay lại sợ Trần thị sẽ tính sổ về sau!

Bên trong đại đường mọi người đều có ý nghĩ riêng, biểu tình cũng khác nhau.

“Phanh phanh phanh!” Tiếng trống như sấm dậy, có gã sai vặt sợ tè ra quần mà vén rèm tới báo. “Hoàng tham tướng mở cửa từ bên trong, hiện tại đang mang theo binh mã chạy vào trong! Tam gia, ngài mau qua xem!”

Hoàng tham tướng…

Trường Đình một tay cầm chén trà, cực kỳ bất đắc dĩ mà cúi đầu cười cười không biết là đang cười mình đã tiến bộ khi nhìn người khác hay cười lòng người khó dò và thế sự vô thường. Đến Hoàng tham tướng cũng nghe theo Nhị phòng, nàng ngửa đầu uống cạn chén trà, quả thực con mẹ nó đúng là ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào xoay chiều ấy.

Cửa nội thành đã mở, việc đánh vào Quang Đức Đường chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lục Tân càng thêm hoảng, hắn theo bản năng muốn xin tha nhưng lời tới bên miệng lại không thốt ra được. Cốt khí của văn sĩ không cho hắn nói thế nên hắn chỉ phất tay áo chất vấn, “Nhị tẩu quá mức hoang đường, thậm chí để trong ngoài cấu kết làm ra việc này! Ngươi nói Trường Bình về sau phải tự xử thế nào?!”

Trần thị vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, mắt nàng ta liếc qua, khí thế lại không nhỏ hơn kẻ đang đứng là Lục Tân!

Lục Tân lập tức im tiếng!

Vô dụng – Trường Đình mắng một tiếng trong lòng!

“Nếu bà không khuất phục dưới sự cưỡng bách của thím thì ngươi sẽ làm gì?” Trường Đình nhẹ đặt chén trà xuống, bên ngoài càng lúc càng ồn ào khiến người ta hoảng hốt, “Giam lỏng bà? Lưu đày Tam thúc? Đuổi A Kiều và A Ninh đến thôn trang ư?” Trường Đình nhướng mày nói, “Hay nhổ cỏ tận gốc không lưu hậu hoạn, diệt trừ toàn bộ những người ngăn cản Trường Bình, ví dụ như … Tam thúc?”

Lục Tân lập tức nắm chặt tay!

“Bạch bạch bạch” ba tiếng kia thật giống như vang ở bên tai!

“Mạt tướng Hoàng Trung đến thỉnh an Đại trưởng công chúa!”

Giọng nói này ở ngay ngoài cửa lớn của Quang Đức Đường!

Thôi thị hít sâu mấy hơi, cửa lớn của Quang Đức Đường bị người ta gõ vang, ồn ào chưa từng thấy. Giống như mọi việc sẽ trần ai lạc định ở tối nay vậy! Mặt đất cực kỳ lạnh, dường như có hơi lạnh chui vào đầu gối tràn lên trên!

Binh linh đốt đuốc chiếu lên tường trắng ngói đen của Quang Đức Đường, chúng không hề cố kỵ mà hừng hực cháy bên ngoài tòa phủ trạch thịnh vượng trăm năm của Bình thành!

Chân Định đại trưởng công chúa nín thở, ánh mắt mang theo phức tạp, còn có chút yếu ớt và hối hận khiến người ta vô cớ thấy tim mình đập nhanh hơn.

Mặt Trần thị lộ vẻ vui mừng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại đột nhiên quay đầu. Nàng ta nghe thấy Trường Đình hỏi mình vì thế lại nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa. Lão nhân đã già, cả người còng xuống, mặt là nếp nhăn thê lương. Bà ta cũng đang chờ đáp án, vì thế Trần thị lập tức trấn định khỏi cảm xúc luống cuống hoảng hốt.

“Con dâu chỉ cần Trường Bình có thể thượng vị! Người khác không cần can thiệp hay vươn tay cản đường là được! Ngoài cái này ra con dâu không có bất kỳ yêu cầu nào khác! Nếu kẻ nào muốn làm chướng ngại vật chắn đường vậy con dâu dù không phải hài kiệt cũng sẽ vì con mình mà không tiếc phạm nghiệp!”

Trần thị đã cho thấy thái độ.

Trường Đình nhìn nàng ta, đột nhiên cảm thấy thực xa lạ.

Tiểu thúc mẫu trong trí nhớ của nàng khi còn bé cũng không phải người thế này. Trần thị luôn luôn dịu dàng nhu hòa, mọi người đều xuất thân sĩ tộc nên vừa thanh cao lại mềm mại kính cẩn nghe lời. Nàng ta là một nữ nhân tốt, là một người con dâu cực kỳ hợp với quy của của Lục gia.

Nhưng dưới sức mạnh của quyền thế, dã tâm của mọi người giống như bị phóng đại lên vô số lần.

Chân Định Đại trưởng công chúa mặt không biểu tình hỏi, “Vậy nếu lão thân muốn cản đường thì sao?!”

“Vậy đừng trách con dâu không tôn trọng trưởng bối!” Trần thị nửa bước không lùi, “Con dâu đã tận tình tận nghĩa! Mẫu thân, ngài xem xét thời thế đi thôi!”

Chân Định Đại trưởng công chúa ngước ánh mắt vẩn đục, con ngươi đột nhiên trừng lớn sau đó chậm rãi thu lại. Hai bên đối đầu, bên ngoài lại đã nguy ở sớm tối. Qua hồi lâu bà ta chậm rãi ngả người về sau, muốn nâng tay lên nhưng lại khó khăn lắm mới nâng lên được một nửa.

“A Kiều…” Chân Định Đại trưởng công chúa được Hoàng ẩu đỡ thì run run đứng dậy nói, “Bà mệt mỏi rồi, ngươi… tùy ngươi làm gì thì làm…”
Bình Luận (0)
Comment