Thiên Hạ Kiếm Chủ

Chương 4 - Năm Mới

"Mấy hôm nay phải cảm ơn Xuyên tiểu đệ, sức khỏe của đại ca ta đây cũng đã ổn hơn phần nào."

Cố Sinh vừa cười ha hả vừa hớp một ngụm rượu, trong vòng một tháng vết thương của hắn đã lành đi, nhưng căn cơ cũng như tu vi thì rất khó, hiện nay vẫn chỉ là một người bình thường, chính xác là yếu hơn rất nhiều một người bình thường.

Nhưng tâm tính của Cố Sinh rõ ràng là tốt hơn trước rất nhiều. Trần Xuyên thì cười khổ, vị Cố Sinh đại ca này một tháng trước thì lạnh lùng băng lãnh, còn bắt mình phải gọi tiên sinh gì đó, sinh hoạt chung một tháng nay, từ từ Trần Xuyên thấy gõ vị Cố đại ca này cũng rất dễ gần, tính tình phóng khoáng.

Hôm nay nghe đầu là sinh nhật của Cố Sinh, nên Trần Xuyên tốn ít tiền mua rượu, thêm ít thịt chung vui cùng người xứ khác đại ca.

"Xuyên đệ không uống một ít sao?".

"Đại ca cứ dùng đi, haiiizz, đệ trước giờ không uống rượu" .

Trần Xuyên nào dám uống rượu, cái chết từ nhỏ của cha hắn đã tạo nên cái bóng tâm lý, mặc dù hôm nay là ngày vui của Cố Sinh, nhưng Trần Xuyên chỉ mua một bình rượu nhỏ, không phải không có tiền, mà là do quá nghèo.

Một tháng này Trần Xuyên phải làm nhiều công việc, vị đại ca này trong lòng chắc thấy ái náy, nên tranh thủ trong lúc Trần Xuyên lên núi, cũng dạy cho Trần Xuyên biết đọc biết viết chữ. Cũng may có cơ sở từ trước, với việc là nhân viên giao báo cho thôn, Trần Xuyên học cũng được gọi là nhanh. Có thể đọc viết tên mình cũng như một số bài báo đơn giản.

Cố Sinh cười nói nhìn lên bầu trời sau đó không tự chủ đọc lên bài thơ:

"Mình ta uống cạn chén này

Nâng lên hạ xuống vơi đầy tình ta

Nhìn sâu trong đáy nhạt nhòa

Đắng cay cay đắng mình ta với đời"

(Mượn thơ Hoàng Trọng Lợi)

Mặc dù không hiểu nhưng Trần Xuyên thấy dưới mí mắt của Cố Sinh có một giọt óng ánh nước mắt rơi xuống, phải biết vị Cố đại ca này khi xưa vết thương nặng như thế, người thường có lẽ đau không chịu nổi, muốn đầu thai mấy đời, nhưng vị Cố đại ca này chẳng những không kêu ca, nói gì rơi một giọt nước mắt.

Tâm tình của Cố Sinh bây giờ thật nặng nề, bây giờ hắn rơi vào tình cảnh như thế này, chẳng biết có còn về được cố hương, rất có thể sẽ phơi thây nơi đất người.

Ở quê hương của Cố Sinh, hắn cũng được mọi người yêu quý, cũng có người hắn thầm thương trộm nhớ, bây giờ biến thành một người xứ khác, mặc dù bên người lúc này có Trần Xuyên làm bạn, nhưng chân chính một ngày nào đó hắn cũng sẽ phải rời đi nơi này, ngày đó cũng sẽ không xa.

"Ây, ngày vui như thế, người làm đại ca như ta không nên sầu muộn như vậy."

Cố Sinh uống lấy một ngụm sau đó lăn ra ngủ.

Trần Xuyên khóe miệng hơi giật, tưởng đại ca thế nào, uống có mấy ngụm rượu đã say, cũng may chỉ mua một bình, mua nhiều quá lại phí. Trần Xuyên nhìn lên bầu trời rồi nói:

"Cố đại ca, đại ca nghĩ xem cha mẹ của đệ trên trời có nhìn thấy đệ hay không, nếu biết đệ thế này, họ có an tâm rời đi. Cố đại ca có tin vào chuyện kiếp sau như những người kể chuyện trong thôn nói không."

"Đệ thật mong cha mẹ của đệ có một kiếp sau thật tốt, tốt nhất là mẹ không nên gặp cha nữa, bợm rượu thì có gì tốt."

" Cố đại ca, đại ca nghĩ xem thế giới bên ngoài có lớn hay không, đại ca từ bên ngoài đến chắc sẽ biết nha. Không biết bên ngoài so với trong thôn sẽ như thế nào!"

"Cố đại ca nói xem, trong thôn có mấy đứa nhỏ lớn tuổi ăn hiếp Lý Sáng, nếu là trước kia đệ sẽ đánh bọn họ. Nhưng từ khi đệ theo học Cố đại ca, phải nói đạo lý nha, nhưng bọn họ lại không nghe còn đánh đệ, chẳng lẽ đệ sai rồi sao!?".

Trần Xuyên thở dài một cái quay ra nhìn ngủ lăn ra đất Cố Sinh:

"Cố đại ca sau này không nên uống rượu nữa, huynh uống kém như thế cũng ngày cũng như cha đệ thôi."

Trần Xuyên cố kéo Cố Sinh vào bên trong, so với mấy tháng trước, vị Cố đại ca này có vẻ nặng hơn nhiều lắm.

Cố Sinh nghe tới câu cuối của Trần Xuyên thì khóe miệng co giật, tiểu đệ này cũng không nên nói như vậy với đại ca chứ. Thì ra Cố Sinh chỉ giả vờ say, đơn giản hôm nay là ngày sinh nhật của mình, không muốn phải phiền lòng, nếu còn nói chuyện với Trần Xuyên thêm một lát, sợ là tâm cảnh của Cố Sinh sẽ tự vỡ mất.

"Mẹ nha, mấy nay Xuyên ca hay ra ngoài không về nhiều thế?". Lý Sáng vừa gặm đùi gà vừa hỏi.

Một tháng nay Trần Xuyên sáng sáng tối tối bận bịu, cũng không còn thời gian rảnh chơi cùng Lý Sáng. Những đứa trẻ con khác trong mấy hộ gia đình gặp Lý Sáng không đánh thì chữi, cũng may mấy hôm nay có vài bạn học từ ngõ Bình Mai tới, có một em gái chạc tuổi Lý Sáng, tên là Hạnh Như, cũng rất thân thiện với mọi người, thường mang kẹo cho các bạn học, nghe đâu là con của phú ông nào ở ngõ Bình Mai.

"Chắc do gần tết, nên Xuyên ca của con mới phải bận bịu nhiều như vậy, ai nha, không biết khi nào con cái mới lớn rồi chăm sóc lại cho mẹ đây."

Lý Mai thở dài một cái rồi nhìn đứa con mập mạp đang gặm đùi gà này. Mấy hôm nay Lý Mai có khuyên Trần Xuyên nên lo cho bản thân, không nên cố sức làm việc như thế. Trần Xuyên cũng cảm tạ Lý Mai, thầm nghĩ trong lòng sau này phải giúp ích gì đó cho người hàng xóm này.

"Tiểu thư, tiểu thư, sao người phải cho kẹo cho những người đó?".

Một ả nha hoàn chừng mười lăm mười sáu tuổi, tay vừa cầm bánh ngọt vừa đuổi theo một cô gái tóc thắt bím hai bên tạo thành hình bánh bao nhỏ, chính là Hạnh Như ở ngõ Bình Mai mới chuyển sang lớp học của Lý Sáng hôm nay.

Hạnh Như tay trái vừa cầm bánh ngọt, trên miệng còn dính một ít vết kẹo nói: " tiểu thúy chị không biết gì cả, cha nói Chu tiên sinh rất có tiếng dù là ở kinh thành đi nữa, nên những học sinh của tiên sinh sau này rất có thể là những kì tài tương lai, cho nên ta phải làm thân với bọn họ, sau này còn chiếu cố ta."

Nhà hoàn tên tiểu thúy ồ một tiếng, ra vẻ đã hiểu, không quên nịnh hót Hạnh Như một cái: "tiểu thư tuổi trẻ mà đã cơ trí như vậy, tương lai tiền đồ vô hạn."

Hạnh Như cười khà khà, hất cái cằm lên.

Mấy tháng trôi qua, cuối cùng năm mới đã đến, ở Đại Lý có truyền thống đầu năm mới mọi người sẽ đón một lễ lớn, gọi là tết. Tết ở thôn Diễn Châu cũng khá lớn, pháo hoa vang khắp các ngõ, mỗi nhà đều để trước cửa một cây mai. Mặc dù chỉ sống một mình, nhưng Trần Xuyên vẫn ghé qua ngõ Bình Mai mua hai cây mai nhỏ, mai trong thôn bắt nguồn từ ngõ Bình Mai, sở dĩ gọi như vậy, thì ở ngõ Bình Mai trồng rất nhiều mai.

Thôn Diễn Châu có năm ngõ, Bình Mai, Đào Diệp, Hồ Thủy, Hành Hoa, Diệp Mộc. Mỗi ngõ đều có ý nghĩa của riêng nó. Như Đào Diệp thì do trong ngõ có cây đào lớn, Hồ Thủy do ở đây có con sông tên Hồ Thủy nên người ta đặt tên cho nó như vậy, Diệp Mộc thì là ngõ này rất phát triển nghề làm mộc. Còn Hành Hoa, do tên nó như thế.

Lý Mai hôm nay làm một nồi thịt kho trứng rất to, đây là món truyền thống ở Đại Lý mỗi khi tết đến. Ngoài đường bây giờ mấy đứa nhỏ trong thôn vui chơi rom rã.

"Sáng, Sáng, mau về, gọi cả Xuyên ca của con qua cùng ăn cơm".

Bình Luận (0)
Comment