Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 117 - Quỷ Quyệt!

Bên ngoài toà cổ tháp, trên bầu trời treo cao một thanh đại kiếm, thanh kiếm to bản, nhìn rất thô kệch, có vẻ nặng nề nhưng cực kỳ sắc bén, bốn phía quang động chớp giật, trận trận uy áp mãnh liệt theo đó cực tốc lan tràn, cảm tưởng một kiếm này khi chém xuống hoàn toàn có thể khai thiên phách địa.

Kiếm khí gào thét, kiếm âm tê minh, xung quanh hàn phong xốc ngược, đằng vân bên trên thanh kiếm, lơ lửng ở giữa hư vô một lão giả tuổi độ lục tuần, lão giả này trang phục có chút cổ quái, áo choàng màu vàng đất quấn lấy cơ thể mấy vòng, trên mi tâm mơ hồ chấm lên một vệt son đỏ sẫm, nhìn qua cách ăn mặc hình như không phải là tộc nhân Đại Việt, cả người trùng điệp khí tức Đạo Vận, chứng tỏ tu vi đã ở ngưỡng Hợp Đạo kỳ, nếu như Vũ Thiên Long có mặt lúc này sẽ dễ dàng nhận ra.

Nạp Đặc Các.

" Lão Ma, ta khuyên ngươi nên giao ra Tiên Tộc chí bảo, đừng để ta phải động thủ " Thanh âm nổ vang như sấm dậy, quanh quẩn thương khung, nghe thì trầm đục nhưng có sức xuyên thấu cực kỳ to lớn.

Nạp Đặc Các mặt không biểu tình, thi thoảng lại đảo mắt dò xét xung quanh, hắn đối với địa phương này hình như có chút kiêng kị.

Bên trong cổ tháp dưới âm lực cuồn cuộn gắt gao áp chế, lão nhân thình lình phun ra một ngụm máu tươi, nữ nhân kia cũng không khá hơn, thần sắc lập tức tái đi.

Tiếng kiếm minh chói tai lanh lảnh như chuông bạc, không gian cổ tháp vậy mà trở nên băng hàn, lão nhân chật vật đưa tay lau đi máu tươi trên khoé miệng, giờ phút này khí tức túc sát từ cơ thể cuồn cuộn bốc lên, huyễn hoá một tôn Lệ Quỷ biểu tình dữ tợn, Lệ Quỷ chân đạp đỉnh tháp, đầu hướng thương khung há miệng rống to.

" Ngươi còn dai hơn đỉa, có giỏi thì đợi lão phu trị xong thương thế sẽ cùng ngươi chiến ba trăm hiệp ".

" Trước mặt ta ngươi căn bản không chống đỡ được ba chiêu, còn không mau ngoan ngoãn giao vật!" Nạp Đặc Các trầm giọng, thần thức hắn bao trùm cổ tháp, rất nhanh khí thế kéo lên, nhưng rốt cuộc vẫn chần chừ không dám động thủ.

Tôn Lệ Quỷ đạp trên đỉnh tháp, miệng lớn mở rộng điên cuồng thôn phệ mê vụ, nhìn từ xa như mây đen trút xuống toà cổ tháp, tựa hồ núi lửa đã cạn kiệt dung nham chỉ còn lại khói bụi ngùn ngụt quấy trời, Lệ Quỷ này mặc dù là do sát khí hoá thành nhưng hình như cũng có cảm tính, khuôn mặt liên tục biến hoá, ánh mắt trầm trọng mang theo chút tư vị bất lực.

" Lão phu nể tình ngươi là người nhà Lạc Thánh, nếu không đã một kiếm chém ngươi thành hai mảnh, đâu phải dây dưa lãng phí thời gian như vậy!" Nạp Đặc Các hậm hực nói.

" Đúng! Thiên Long là cháu trai ta, ngươi nếu dám động đến một sợi lông của ta thì sẽ là địch nhân toàn bộ Việt Tộc, tại Văn Lang Quốc, Nạp Đặc Các ngươi không có chỗ dung thân " Lệ Quỷ cao giọng, tự mãn đáp trả.

" Khốn kiếp! Chính mắt ta nhìn thấy ngươi dùng thủ đoạn giết chết Lý Phi Yến, ngày đó giả như lão phu không ra tay ngăn cản thì đến con trai ngươi, ngươi nhất định cũng không tha, Vũ Thiên Bá! Ngươi tâm ma quá nặng, vì muốn trèo cao trên Tiên Lộ mà bất chấp tình thân, lão phu mặc dù đối với Lạc Thánh có nhiệt thành, có tôn trọng nhưng không phải vì vậy mà để ngươi tiếp tục ngang dọc tạo nghiệt.. Ta khuyên ngươi nên giao ra Tiên Tộc chí bảo, mạng già kia lão phu còn xem xét lại "Nạp Đặc Các lớn giọng, thanh âm cuồn cuộn.

" Láo, ngươi nói láo, nội công không thể nào làm hại mẫu thân ta được!" Lúc này bên trong toà cổ tháp bỗng nhiên vang lên thanh âm nữ nhân, thanh âm mặc dù rất gắt gao nhưng cũng hết sức ôn nhu.

" Cô nương là Vũ Thiên Kim? Muội tử Lạc Thánh? Ta không nói láo, Vũ Thiên Bá hiện tại đã không còn là nội công của cô, mà là người Hồn Thiên Tộc " Giọng điệu bình ổn, Nạp Đặc Các chậm rãi đáp trả.

" Hắc Hắc! Man di Tiên Tộc, ai sẽ tin tưởng lời ngươi nói? Ta là Vũ Thiên Bá, là Vũ Thiên Bá " Vũ Thiên Bá điên cuồng quát tháo, thanh âm quẩn quanh bên trong cổ tháp, trùng điệp vọng ra.

" Thiên Kim cô nương! Ngày trước khi cô cùng hắn trở về Vũ gia, Lý phu nhân vì tưởng nhớ Lạc Thánh mà lâm bệnh, tâm bệnh bình thường, thọ nguyên chưa cạn đáng lý ra đã có thể cứu sống, nhưng Vũ Thiên Bá lại cho Lý phu nhân phục dụng một loại Cổ Trùng, Cổ Trùng này là thiên hạ đệ nhất độc vật, không những vậy hắn còn có ý định giết chết Vũ Thiên Nguyên, bất quá, Vũ Thiên Nguyên lúc đó đã là Lạc Đế, dưới Đế Vận gia trì hơn nữa được lão phu âm thầm trợ giúp hắn mới không có cơ hội ra tay!"

Nạp Đặc Các ở trên bầu trời, cao giọng, thanh âm như hồng chung vang vọng Tội Ác Chi Thành.

" Nói láo! " Vũ Thiên Kim hét lớn, cả người như mũi tên bạc gào thét lao ra khỏi toà cổ tháp, thân liễu mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm đằng vân mà đứng, khí tức lạnh lẽo như muốn đóng băng thiên địa.

Nàng rất đẹp, ngoài khí tức băng sơn thì khuôn mặt cực kỳ vũ mị, vẻ đẹp này vô tình khiến cho ngoại nhân nảy sinh tâm lý khó bề thân cận.

Vũ Thiên Kim, người cũng như tên, nàng thừa hưởng từ Vũ Thiên Long cái lãnh ngạo kinh thế hãi nhân, ánh mắt phảng phất xem thường hết thảy người trong thiên hạ, Vũ Thiên Kim chống kiếm, khí thế sắc bén, cùng Nạp Đặc Các song song đối diện, thanh âm lạnh băng :" Ngươi muốn ly gián? Đừng hòng! Nội công tìm mọi cách mở ra Phi Thăng Lộ là vì cứu sống đại ca cùng mẫu thân, chỉ Tiên Nhân mới có thể nghịch loạn sinh tử, tên ác ôn ngươi tổn thương nội công, bổn cô nương cùng ngươi thề không chết không thôi".

Lời nói rơi xuống, thanh y khẽ động, trên cơ thể nàng tựa hồ có ngàn vạn bông tuyết động đãng, tu vị Độ Kiếp cửu trọng bộc phát mà ra, khí thế này so với Nạp Đặc Các quả thực không đáng nhìn nhưng lại xuất phát từ trên thân thể một nữ nhân xinh đẹp bởi vậy dễ khiến cho lòng người hãi nhiên khiếp sợ.

Nạp Đặc Các chỉ thấy bốn bề thiên địa lập tức bị đóng băng, Vũ Thiên Kim như một thanh cực phẩm tuyệt kiếm, tuy đẹp mắt nhưng hết sức sắc bén, vô cùng nguy hiểm.

Vũ Thiên Kim không nói thêm lời nào, trường kiếm rời vỏ, kiếm ngân chói tai, rất nhanh cả người hướng về phía trước, hai chân như nhảy múa chém ra một kiếm hoa mỹ, kiếm quang rợp trời hướng Nạp Đặc Các vặn vẹo giết tới, hư vô lập tức toái diệt.

Nạp Đặc Các cười như không cười, Độ Kiếp kỳ chém ra một kiếm là bực nào khủng khiếp, kiếm ý biến ảo như nước, mãnh liệt như lửa, khi trường kiếm tưởng chừng phải chém trúng lên mi tâm hắn, Nạp Đặc Các mới chậm rãi nhấc tay, một cái nhấc tay đơn thuần cô đọng quy tắc thiên địa, trên thân thể hắn tu vi lực lượng ầm ầm sôi trào, hai ngón tay dễ dàng kẹp chặt thanh trường kiếm.

Nạp Đặc Các không hề công kích nhưng chừng ấy uy áp là đủ để Vũ Thiên Kim nhận lấy nội thương, trên môi nàng trôi xuống một sợi tơ máu, vẻ mặt lập tức tái đi.

Rất nhanh, bàn tay Nạp Đặc Các đã đặt lên cổ Vũ Thiên Kim, hàng trăm tia hắc khí thô to như sợi rễ của một gốc cây đại thụ mãnh liệt lan tràn, cuốn lấy toàn thân Vũ Thiên Kim.

Vũ Thiên Kim không thể nhúc nhích nửa phân, bất quá, ánh mắt như cũ hiện lên điên cuồng nồng đậm, nàng thừa biết Độ Kiếp kỳ trong mắt Hợp Đạo thậm chí không bằng sâu kiến, mọi thủ đoạn đều là hài tử vẽ vời, nhưng hoàn cảnh lúc đó buộc nàng phải làm ra quyết như vậy, tranh thủ cho Vũ Thiên Bá một chút thời gian.

Hô hấp khó khăn, toàn thân vô lực, cả người nàng bị Nạp Đặc Các một tay nhấc bỗng.

Nạp Đặc Các quét mắt nhìn Vũ Thiên Kim, ánh mắt thâm trầm, sau đó hướng cổ tháp, lớn giọng:" Ngươi không cứu tôn tử của mình sao? Vũ Thiên Bá!" .

" Haha! Ngươi có thể giết, nhưng tộc nhân Đại Việt nhất định sẽ phát điên mà truy sát ngươi đến cùng, bất quá, nếu ngươi tha cho nó cũng không thay đổi được bố cục, động thủ với muội tử Lạc Thánh, đám người đó lại dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao? Đợi ở đây, lão hủ đi báo tin, rất nhanh sẽ có mấy tên Hợp Đạo tiến vào.. Haha " Bên trong cổ tháp vọng lại thanh âm của Vũ Thiên Bá.

Lúc này, Nạp Đặc Các thần sắc đại biến, biết có điều không ổn liền buông tha Vũ Thiên Kim, thân hình chợt động hướng cổ tháp cấp tốc bay đến:" Ngươi, ngươi đúng quỷ quyệt! " Nạp Đặc Các dẫm chân lên đỉnh cổ tháp, ánh mắt như điện nhìn xuống bên dưới.

Bỗng nhiên một cái đại thủ ấn màu đen khô quắt từ trung tâm cổ tháp gào thét mà ra, thủ ấn này cực lớn, túc sát khí tức ngập trời khiến cho đại địa oanh minh chấn động, thủ ấn cùng thân thể Nạp Đặc Các trực tiếp va chạm, như ma như quỷ, chỉ trong sát na liền hoá thành một sợi dây hắc khí, vờn quanh sau đó quấn chặt lấy Nạp Đặc Các.

Mọi chuyện phát sinh cực kỳ nhanh chóng, đến độ Hợp Đạo đại năng cũng hoàn toàn không có thời gian làm ra phản kháng.

" Đủ để cản chân ngươi mười hơi thở, thực sự thì lão hủ từ trước đã sớm mượn mê vụ bày ra truyền tống trận, vừa vặn đứa bé kia cũng đem lại cho ta một đoạn thời gian khá dài.. Haha.. Nạp Đặc Các a, Nạp Đặc Các, ngươi tuổi lớn nhưng tâm tư không lớn " Vũ Thiên Bá cười điên cuồng, thanh âm quanh quẩn cổ tháp tạo thành cộng minh, nghe như ma âm phát ra từ cõi Cửu U địa ngục.

Nạp Đặc Các thần sắc biến đổi, lực lượng tu vị hoá thành một thanh đại đao, đại đao dứt khoát chém lên sợi dây hắc khí, phá tan xiềng xích, cả người hắn lập tức nhảy vào cổ tháp, biến mất bên trong.

Bỗng nhiên, xung quanh cổ tháp khí lưu vặn vẹo, lôi điện chớp giật, tầng tầng kim tuyến không biết từ đâu dày đặc hiện lên trên mặt tháp, ngàn vạn tia kim tuyến chồng chất lấy nhau như rắn rết trườn bò, hào quang động đãng, phong ấn khí tức ngập trời bộc phát.

" Haha! Chỉ trách ngươi ngu dốt! Thế nào? Lão phu tài tình quá có đúng không?" Một đạo hắc mang thoắt ẩn thoắt hiện, rất nhanh thân hình gầy nhom của Vũ Thiên Bá đã phiêu phù bên trên bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment