Thiên Đường Có Em

Chương 103

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp sóng vai nhau, tay anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, tình cảm ngọt ngào.


Bước chậm trên hành lang bằng gỗ của Khu nghỉ dưỡng, trong lòng Nghiên Ca vẫn luôn thấy tò mò.


Cảnh Thành nằm dưới chân núi, bên hồ tình nhân sóng gợn lăn tăn, phong cảnh hữu tình. Cô nhìn khu nghỉ dưỡng trống trải, rất hiếm khi nhìn thấy người đi lại.


“Đại ca, bọn họ ở tòa khách quý.”


“Um!”


Giản Nghiêm cầm điện thoại đi tới từ phía sau, sau khi cười nói một câu thì rời đi.


Nghiên Ca xoay người nhìn Giản Nghiêm: “Anh ta đi đâu thế?”


“Đi giải quyết phiền phức!”


Nghe vậy, Nghiên Ca cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng Giản Nghiêm đi vệ sinh.


Sau khi bọn họ đi vào tòa khách quý, ở lối vào Khu nghỉ dưỡng Cảnh Thành, Giản Nghiêm đang khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh một chiếc G18 bảy chỗ, cười nhạt: “HÌ, chụp lén người trong này là phạm pháp đấy.”


Tầng hai của tòa khách quý.


Lục Lăng Nghiệp dắt Nghiên Ca đi lên cầu thang, Cổ Hân Minh đã đợi trên đầu cầu thang từ lâu: “Ồ, ngọt ngào ân ái thế này sao đám chỏ độc thân chúng tôi chịu nổi đây?”


“Cậu lắm lời quá!”


Cổ Hân Minh không để ý đến Lục Lăng Nghiệp, cười chuyển mắt: “Nghiên Ca à, con người cậu ta lạnh lùng như vậy, còn độc mồm độc miệng, cô chịu được à?”


Nghiên Ca đỏ mặt, trong đôi mắt trong veo thoáng lóe lên ánh sáng, sườn mặt không trang điểm vẫn đẹp một cách thuần khiết.


“Lại nói nhảm?”


Mấy người cười nói được một lúc thì Cố Hân Minh dẫn bọn họ đi vào phòng riêng ở tầng hai. Trong phòng vẫn là mấy người từng gặp, nhưng lần này có thêm một cô gái.


Nghiên Ca hơi ngại ngùng muốn rụt tay mình lại, nhưng Lục Lăng Nghiệp vẫn giữ chặt lấy cô bên cạnh mình.


“Anh Nghiệp, đã lâu không gặp, nhớ anh chết đi được.”


Cô gái ngồi trên sofa trong phòng riêng vừa nhìn thấy Lục Lăng Nghiệp đã đứng dậy, chiều cao xấp xỉ với Nghiên Ca, cô ấy đi nhanh đến trước mặt Lục Lăng Nghiệp, đưa tay ôm lấy anh.


Nhưng bất ngờ là Lục Lăng Nghiệp lại không đẩy cô ấy ra.


Nghiên Ca thấy hơi khó chịu.


Cô gái này tươi cười rạng rỡ, vóc dáng thon dài, tóc ngắn xinh đẹp, mặc áo sơ mi và quần dài, trông rất trưởng thành, có mấy phần khí thế của nữ cường nhân.


Rõ ràng là thái độ của chú Út với cô ấy hoàn toàn khác những người phụ nữ khác.


“Về khi nào thế?”


Trong giọng nói của Lục Lăng Nghiệp mang theo chút ý cười, trở tay vỗ vai cô ấy một cái. Mà trong lúc đó, anh vẫn nắm lấy tay Nghiên Ca.


Tình cảnh này hơi kỳ lạ.


Thậm chí Nghiên Ca còn cảm thấy dường như mình bị tách biệt khỏi mối quan hệ thân thiết của họ.


Phụ nữ là thế, luôn thích suy nghĩ lung tung.


Nghiên Ca cũng không ngoại lệ.


“Về hôm qua! Lâu rồi không gặp em, anh không nhớ em à?”


Cô gái duỗi hai tay ôm lấy cổ Lục Lăng Nghiệp, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm tựa như biết nói. Sau khi chào hỏi xong, Lục Lăng Nghiệp nâng tay kéo tay cô ấy xuống, giọng nói hơi nghiêm túc: “Đừng có phá!”


Cô gái cười ha ha, quay đầu nhìn mọi người đang ngồi ở sofa: “Chao ôi, Lục lão đại đúng là khác với trước đây, đã cư xử với em như phụ nữ rồi!”


Yến Thanh ngồi trên sofa uống một hớp Tequila: “Em nói thế chẳng phải phí lời sao, dù em không ngực không mông, nhưng giới tính vẫn là nữ. Mau giới thiệu mình với chị dâu đi, nếu không lát nữa em sẽ có trái ngon mà ăn đấy!”


“Yến Thanh, anh thiếu đòn đúng không? Ai không ngực không mông hả?” Cô gái liếc Yến Thanh, lại tiếp tục nhìn sang Nghiên Ca, cười tươi đưa tay ra: “Chào chị dâu, em là Yến Thất, em gái của tên kia!”


Em gái của tên kia!


Nghe cách gọi này, Nghiên Ca không nhịn được cười.
Bình Luận (0)
Comment