Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 11 - Ấn Ký Đế Vương Thú

Sau một khắc, Lăng Dạ Huyền quyết định quay trở lại, nó muốn xem thử con thú vương kia đã chết hay chưa, thế nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt khiến nó không khỏi hít một hơi lạnh. Một con chim to lớn trọng thương đang nằm bất tỉnh trên đống đổ nát, bên trên thì có một đoàn quang hoa lơ lửng, thứ đó có hình dạng giống hệt cỗ thi thể đế vương thú kia nhưng lại thiếu đi vẻ linh trí, chỉ nhấp nháy chập chờn mơ hồ xoay quanh nơi đó.

" Là ấn ký còn sót lại của đế vương thú, gặp may rồi".

Lăng Dạ Huyền vô cùng kinh hãi sau đó thì mừng rỡ không thôi, rất lâu trước đây, nó từng đọc trong một quyển sách cổ. Các đại năng giả sau khi chết thường sẽ để lại một tia ấn ký trên thân thể của họ, chúng là tổ hợp áo nghĩa đại đạo mà họ lĩnh ngộ cả đời, cũng chính là truyền thừa tuyệt đỉnh nhất dành cho hậu thế về sau .

Ấn ký rất hiếm vì có rất ít đại năng giả nào chịu để lại sở học cả đời của bản thân cho một người hoàn toàn xa lạ mà không phải huyết thống trực hệ đâu chứ. Hơn nữa ấn ký này còn là của một con đế vương thú nữa, đối với thú tộc luôn chú trọng đến truyền thừa huyết mạch thì cơ duyên này phải nói là vô cùng may mắn.

Nếu không phải có cuộc đại chiến kia khuấy động đánh thức cái ấn ký này thì làm sao nó có thể xuất hiện ở đây, đế vương thú chính là không thể khinh nhờn. Hiện tại đây chính là một truyền thừa tuyệt vời, thứ này có ích rất nhiều đối với Lăng Dạ Huyền, có thể cho nó nhiều thêm sự dẫn dắt trên con đường tu hành. Thế nhưng ngẫm nghĩ một chút, nó vẫn quyết định đưa ấn ký này cho tiểu Hắc.

Ấn ký thú tộc thì chắc chắn đối với thú tộc có thể dung hợp hoàn mỹ, vì vậy nên nó chắc chắn là một sự lựa chọn tuyệt vời cho tiểu Hắc rồi. Chính Kim Sí Hắc Cực báo cũng vô cùng bất ngờ, mặc dù nó rất thèm khát cái ấn ký đó, nhưng nó cũng biết rõ thân phận của nó hiện giờ, dù sao nó cũng chỉ là một chiếc tọa kị mà thôi.

Chỉ có điều không ngờ Lăng Dạ Huyền lại thẳng thắn như thế, nó bỏ qua quan hệ chủ tớ và tặng cho Kim Sí Hắc Cực báo truyền thừa đầy mạnh mẽ và quý giá này. Đây cũng chính là tính cách của Dạ Huyền, luôn trân trọng và không bao giờ bạc đãi bạn bè, kể cả đó là tôi tớ.

Điều ấy khiến khúc mắc đối với Lăng Dạ Huyền của tiểu Hắc cũng hoàn toàn được cởi bỏ, dù sao từ lúc bị bắt đến nay trừ phải chở thiếu niên này bay qua bay lại thì nó cũng được đối đãi rất tử tế, không phải chịu bất cứ ủy khuất nào.

Tiểu Hắc cảm động lắm, nó hấp thu truyền thừa rồi sau đó cung kính quỳ rạp trước mỹ thiếu niên một cái để thể hiện sự tôn trọng nhất đối với chủ tử của mình. Chỉ cần nhận được ấn ký này thôi, dù tư chất có yếu kém thế nào đi nữa thì thành tựu sau này của nó nhất định cũng có thể đạt đến cảnh giới của một thú vương, thậm chí là mạnh mẽ hơn.

Sau khi tiểu Hắc khắc sâu ấn ký ấy vào trong khúc xương sọ của mình, cả hai lại một lần nữa nhìn về nơi đổ nát, áp bức cỗ thi thể kia đã yếu đi rất nhất nhiều nhưng với cấp độ của cả hai hiện tại cũng không thể thu nó đi, chí ít cũng cần phải là một đại năng giả hay một thú vương mới có thể tiếp cận được. Dù sao tồn tại nào có xưng danh "đế" đều đã sớm một chân bước ra khỏi phàm thai, trong mắt tu sĩ cấp thấp và người trần mắt thịt thì họ chính là thần thánh.

Ngoài ra còn một con hỏa diễm điểu đang nằm bất tỉnh, sau khi xem xét, Lăng Dạ Huyền không khỏi sợ hãi. Thương thế thật khủng khiếp, toàn thân nát bấy, linh hồn yếu ớt chập chờn, ngọn lửa sinh mệnh suy yếu đến cực điểm, mặc dù không bị thương về đạo hạnh, nhưng cũng gần như không thể sống tiếp với thân xác như thế này.

Mặc dù vậy thì căn cơ chung quy nhất thì vẫn là đạo hạnh, đạo hạnh vẫn còn y nguyên thì vẫn còn có cơ hội khôi phục. Sau khi suy nghĩ một lát, Lăng Dạ Huyền đã quyết định giúp đỡ con chim này một phen. Trước tiên cứ cho nó vào hộp không gian cái đã rồi sau đó lại tính.

Thu xếp hỏa diễm điểu xong thì trời cũng đã chập tối, Lăng Dạ Huyền cùng Tiểu Hắc tiến về phía một tòa động phủ gần đó để trú qua đêm. Thời gian để vượt qua Điện Viên lâm còn chưa qua một nửa, với tốc độ và sự am hiểu đường đi của tiểu Hắc thì chỉ cần vài ngày là có thể vượt qua nên cả hai đều không vội.

Màn đêm yên tĩnh buông xuống, ánh trăng xanh lơ lửng trên đỉnh núi, từng làn gió lạnh thổi vù vù qua các khe đá. Những âm thanh xào xạc của cỏ cây rung lên không ngừng. Thật là một khung cảnh tuyệt hảo cho một buổi săn đêm. Nơi đây nằm ở trung tâm Điện Viên lâm, hung thú nhiều vô kể, chỉ cần mất cảnh giác một chút cũng đủ để bị chúng xơi tái mấy trăm lần.

Lúc này, một tiếng hét thảm vang lên khiến cả Lăng Dạ Huyền và tiểu Hắc giật bắn mình, là âm thanh của con người. Có vẻ có người đã gặp nạn, cả hai ngay lập tức phi như bay về phía âm thanh phát ra.

Quái lạ, nếu tính về tốc độ, Lăng Dạ Huyền phải là người di chuyển nhanh nhất vì nó có một tọa kị chuyên phi hành là Kim Sí Hắc Cực báo. Dù giữa đường có dừng lại vài chỗ nhưng chắc chắn vẫn có thể bỏ xa rất nhiều thí sinh, vậy mà chỉ mới một ngày đã có người bắt kịp rồi sao?

Cả hai hạ xuống cách đó một đoạn, khi chân vừa chạm đất thì "BÙM", kình khí cách đó không xa nổ vang, âm thanh chiến đấu kịch liệt diễn ra, tiếng ken két va chạm vang lên liên tục. Sạu đó, Lăng Dạ Huyền nhìn thấy một nam tử cao to, toàn thân bao phủ trong chiến giáp sáng bóng, tay hắn không ngừng vung mâu chiến đấu với một sinh linh nào đó.

Cách đó không xa là một cỗ thi thể đã bị xé làm hai đoạn, máu tươi chảy lênh láng, có lẽ là người đã hét thảm lúc nãy, ngoài ra còn có xác một con chim xanh nữa, nó cũng trọng thương nằm thoi thóp. "Là bị hung thú tập kích à?" Lăng Dạ Huyền thầm nhủ khi nhìn về bên kia.

Bình Luận (0)
Comment