Thiên Cực Kinh

Chương 4 - Chìa Khóa Cẩm Nang

Hóa ra kiếm của Băng Diễm đụng phải thiết thư của Triều Phong nên văng ngược trở ra. Nàng biết nội lực không bằng đối phương liền thuận đà chém vào cổ tay hắn. Triều Phong không tránh né, hắn vung ngân bút lên đỡ, chẳng ngờ vết thương cũ chưa lành, hồ khẩu lại rách toác, cây ngân bút văng ra kèm mấy giọt máu tươi. Hắn liền vung thiết thư đánh thẳng đến trước ngực Băng Diễm. Nàng không kịp thu kiếm đành cúi đầu né tránh. Hắn thuận thế điểm nhẹ rồi lấy cây kim thoa trên đầu nàng. Thực ra ai cũng hiểu, nếu Triều Phong sử lực một chút điểm vào huyệt thái dương thì Băng Diễm không sao giữ được mạng. Tùng Phong tử vô cùng đắc ý nhìn Hoàng Quang cười điềm tĩnh nói:

- Trưởng môn sư huynh, thế nào?

- Tiểu nữ thua rồi. Nếu không phải ái đồ trước đã thụ thương thì e là không quá mười chiêu tiểu nữ cũng không cầm cự nổi. Chúc mừng sư đệ.

Tùng Phong tử vuốt bộ râu nhìn Hoàng Quang đạo nhân cười đáp:

- Chúc mừng huynh nữa

- Sao lại chúc mừng ta?

- Trong bốn người có ba đệ tử của huynh. Còn một đứa e là sẽ sớm thành con rể huynh.

- Có chuyện này?

- Huynh không thấy tiểu tử ngốc đó cầm cây thoa không buông và sắc mặt của ái nữ sao?

Nói tới đây, cả hai người cùng cười. Tùng Phong tử liền bước lên Thất Tinh đài tuyên bố:

- Trận thứ nhất Lâm Triều Phong thắng. Trận thứ hai lên đi.

Ông ta vừa bước xuống đài thì một cái bóng xanh và một cái bóng xám đã ở giữa lôi đài. Khác với hai người lúc trước, hai thanh niên nam nữ này ấm áp lạ kì. Nữ nhân áo xanh mắt sáng mi dài, môi chúm chím một nụ cười như hoa trà mới nở. Nam nhân áo xám phong tư tiêu sái khí định thần nhàn. Mục quang chàng từ hòa vô hạn như một đệ tử phật môn. Cô gái áo xanh chắp tay nói:

- Phàm ca, mời xuất kiếm.

Ưu Phàm đáp lễ rồi nhẹ nhàng tuốt kiếm. Hai người kiếm ảnh loang loáng đích thị là kiếm pháp Nhạc Dương. Được mươi chiêu vẫn chưa phân thắng phụ. Ưu Phàm nhìn Lệ Giang gật đầu, nàng liền hiểu ý. Cả hai bên bỗng biến chiêu nhanh như điện chớp. Giây lát, thiên địa thất sắc sấm sét đinh tai. Hai thanh kiếm đều phát ra những luồng lôi điện. Nhìn chiêu thức rõ ràng là cùng một gia số công phu. Cả Nhạc Dương thất lão đều gật đầu tán thưởng sở ngộ riêng của hai người này. Hai người đấu một hồi vẫn ngang tay không phân thắng phụ. Lệ Giang đâm nhẹ một kiếm, Ưu Phàm né qua. Nàng nhân thể nói nhỏ cùng chàng:

- Phàm ca, thắng muội đi.

Ưu Phàm chỉ lắc đầu, đường kiếm vẫn ung dung chiết chiêu. Chàng nói khẽ:

- Hòa

Rồi vận nội lực vào kiếm. Hai thanh kiếm bị luồng kình đạo hút dính chặt vào nhau bay vút lên không. Chỉ nghe cách cách hai tiếng, cả hai gãy làm bốn mảnh. Chư đệ tử vỗ tay tán thưởng không ngớt. Hoàng Quang đạo nhân cười lầm rầm:

- Tiểu tử này không kém ta xa lắm. Không ngờ tiểu nha đầu Lệ Giang thật có phúc.

Bên cạnh, Tùng Phong tử cũng huých khuỷu tay vào vai ông ta nói:

- Song hỷ lâm môn.

Vừa lúc đó, một vật màu vàng bay thẳng về phía hai người. Thì ra lúc vận lực, Ưu Phàm dùng nội lực mạnh quá làm đứt sợi dây chuyền đeo túi gấm ở cổ. Chiếc túi gấm vàng bay vụt về phía đám người Hoàng Quang đạo nhân. Tùng Phong tử đưa tay ra bắt bỗng kinh ngạc lùi lai hai bước. May có Hoàng Quang đỡ mới không ngã. Ông ta cầm vật trong tay lên xem, một cái tủi vải thêu bằng gấm vàng, chung quanh còn đọng đôi vệt máu khô. Phía trong túi là một vật khá nặng xem chừng làm bằng kim khí.

Tùng Phong liền mở chiếc túi gấm ra. Phía bên trong là một miếng huyền thiết và một bức thư tuy đã nhuộm đỏ màu máu nhưng vẫn nhìn rõ chữ. Tùng Phong tử liền mở mảnh giấy ra đọc:

- "Gửi các vị sư huynh đệ chính giáo, Tĩnh Không đã tìm đc chìa khóa Phàm Giang động hi vọng sớm ngày khai mở kì thư, giải quyết phân tranh vô ích. Nhưng tiếc thay, giữa đường ta bất cẩn trúng ma chưởng của các đạo hữu phía tây, bị ngũ sắc xà cắn phải. Nay ta đã uống Hóa Thần đan thọ mệnh chỉ còn trong sớm tối. Cũng may trời chẳng phụ người, lúc nguy nan ta gặp hiền đồ chẳng uống tu vi. Cả đời ta không nhận đồ đệ, mong chư vị chiếu liệu cho Ưu Phàm. Ngự thiên hóa lôi quyết độc môn của tông chủ kiếm tông và tu vi cả đời của ta đều đã truyền cho nó.

Tĩnh Không tuyệt bút".

Tùng Phong tử vừa đọc xong thì Hoàng Quang cũng kể lại truyện gặp gỡ với Ưu Phàm ra sao, lai lịch thế nào. Nhạc Dương thất lão liền hội ý. Sau cùng, chỉ thấy bảy người cùng gật đầu. Hoàng Quang bước ra nói:

- Ta bà con có duyên sư đồ, đáng lý dài lâu. Nhưng chiếu theo thư này thì con là Lôi Âm kiếm tông tông chủ đương nhiệm so với chúng ta tương tôn tương kính. Vậy, chìa khóa Phàm Giang động là của Tĩnh Không sư huynh Lôi Âm tự lại là sư phụ con ta xin trả lại. Kiếm tông chỉ còn mình con nhưng tiểu a đầu Lệ Giang mang tu vi của Lôi Âm nhiều hơn cả Nhạc Dương. Nó lại là nha hoàn của con nên ta cho nó đi theo. Thôi, con mau về hậu sơn thu dọn để sáng mai lên đường sớm.

- Sư Phụ, đệ tử thật sự không biết chuyện này. Xin hãy để con ở lại.

Ưu Phàm đôi mắt đỏ hoe nhìn Hòang Quang đạo nhân. Bao năm nay, chàng ở Nhạc Dương tuy bị nhiều người khinh bạc nhưng Hoàng Quang đạo nhân luôn đối xử tốt với chàng. Chàng luôn coi ngôi nhà trúc nơi sơn hậu là nhà, vì nơi đó chàng cùng Lệ Giang sông vô cùng thanh thản. Còn về Hoàng Quang đạo nhân, lúc này, ông ta cũng bồn chồn không kém. Trên sơn môn này, ngoài con gái ra, người ông bận tâm nhất có lẽ là tên thất đệ tử lênh đênh, cô khổ này. Đến lúc này ông ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm:

- Xem ra ta cũng không nhìn lầm người. Không biết thì không có tội, có điều môn quy không thể làm trái. Ta phạt con hai mươi trượng.

Lệ Giang vội đứng chắn trước mặt Ưu Phàm, nàng nói:

- Xin để tiểu tỳ chịu phạt thay chủ.

Hoàng Quang đạo nhân gật đầu nói:

- Ta vốn định phạt năng Ưu Phàm để là gương cho chúng đệ tử. Tuy nhiên niệm tình Lệ Giang xả thân vì chủ nên ta sẽ giảm nhẹ hình phạt. Từ hôm nay, ta phạt hai người ở sơn hậu diện bích ba năm. Chúng đệ tử thấy sao?

Quần đạo đồng thanh hô:

- Cẩn tuân trưởng môn lệnh chỉ.

Ưu Phàm và Lệ Giang cũng chắp tay nói:

- Đa tạ trưởng môn.

Phía dưới võ đài, một người ngấm ngầm tỏ ra khó chịu. Cô ta lạnh lùng ngước đôi mắt sắc của mình nhìn về phía Ưu Phàm.

Ưu Phàm và Lệ Giang là về ngôi nhà trúc phía sau núi. Cuộc sống của hai người vốn khép kín nên hình phạt diện bích có cũng như không. Ưu Phàm liền tranh thủ dạy cho Lệ Giang hết những khúc mắc về Ngự thiên hóa lôi quyết. Chẳng bao lâu, Lệ Giang đã luyện xong tầng thứ bảy. Tuy nhiên tu vi của nàng vẫn không thể bằng Ưu Phàm vốn được truyền thụ hơn một trăm năm tu vi của Tĩnh Không đại sư. Chàng liền cùng nàng luyện thêm bí pháp hành công của Lôi Âm. Lại thêm một năm nữa, hai người thuần thục cả công pháp Nhạc Dương và Lôi Âm. Lệ Giang vốn lười học võ nên nàng chỉ học cho đủ dùng. Ưu Phàm liền dạy nàng nấu nướng trồng hoa và thi phú. Cái này thì nàng học rất nhanh, chẳng bao lâu, nàng đã tinh thông các phương thuật trong trù phòng. Nàng tuy chưa bằng Ưu Phàm nhưng không còn lóng ngóng như khi gặp Triều Phong nữa. Hai người chỉ ngày ngày pha trà nấu nướng, trồng hoa. Khu nhà trúc trở thành một thảo nguyên giữa mùa xuân. Ưu Phàm lại tinh thông âm luật, chàng dạy Lệ Giang thêm về đàn sáo.

Một hôm, Lệ Giang đang pha trà trên chiếc bàn đá trước nhà, Ưu Phàm lúi húi trồng khóm hoa cúc trước nhà, cảnh tượng thật yên bình. Hai người đang chăm chú làm việc thì thấy hai viên đá nhỏ bay tới. Ưu Phàm và Lệ Giang đều né người tránh được. Chàng liền lượm một dóng trúc ném về phía bụi cây. Một bóng trắng khoan thai đạp trên dóng trúc hạ xuống sân. Ưu Phàm reo lên:

- Sư phụ.

Lệ Giang cũng nói:

- Trưởng môn.

Hoàng Quang đạo nhân ung dung bước lại. Ông vẫy tay bảo Lệ Giang ra một góc riêng, từ tốn hỏi nàng:

- Ta muốn nhận con làm đệ tử nhập thất thứ tám. Con nghĩ thế nào?

- Đa tạ chưởng môn nhưng con chỉ muốn làm một tiểu nha đầu của Ưu Phàm.

Hoàng Quang đạo nhân cười ha hả nhìn nàng. Đôi má Lệ Giang ửng hồng mơn mởn như một bông hoa đào trong gió xuân. Lát sau, ông quay lại nhìn Ưu Phàm. Ông lấy ra một cái túi gấm màu vàng đưa cho Ưu Phàm rồi nói:

- Tiểu tử ngốc này, ngươi thật có phúc. Đây là kỉ vật của sư phụ con ta trả cho con. Hôm nay vừa hết hạn diện bích của hai ngươi. Ta có việc giao cho hai ngươi.

- Sư phụ, con đã quên mất ngày tháng rồi

- Ha ha, tiểu tử ngươi đã biến hậu sơn của ta thành hoa viên lại có nha đầu ngốc kia làm bạn thì sao nhớ được tháng ngày.

Đôi má của Lệ Giang vẫn ửng hồng trong nắng mới. Mái tóc nàng theo gió nhẹ bay. Nàng khẽ liếc trộm Ưu Phàm rồi mỉm cười. Rồi nàng chạy vụt đi. Tiếng nàng trong nhà trúc vọng ra:

- Chưởng môn, Ưu Phàm, hai người đàm đạo, tôi đi nấu cơm.

Hoàng Quang đạo nhân lắc đầu nhìn Ưu Phàm nói:

- Tiểu nha đầu này biết nấu cơm hồi nào vậy?

Cơm nước xong, Hoàng Quang đóng cửa cẩn thận rồi kéo hai người ngồi xuống chiếc bàn đá.

Bình Luận (0)
Comment