Thiên Châu Biến

Chương 140 - Phỉ Lệ Thần Tướng (3)

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng tìm một đội đứng vào xếp hàng, hai người mấy tháng không gặp nhau, có rất nhiều chuyện để nói. Một khắc trước Chu Duy Thanh còn nói Minh Dục rắm thúi, lúc này lại không nhịn được tự đắc đem thiên phú của mình ở lĩnh vực Ngưng Hình ra khoe khoang một phen.

Thượng Quan Băng Nhi chỉ mỉm cười nghe hắn nói, trở thành một người nghe tốt nhất. Lúc Chu Duy Thanh chuẩn bị nói đến sự thống khổ của mình khi đánh sâu vào Tử huyệt, đột nhiên một trận tiếng kinh hô cắt đứt lời của hắn.

Ánh mắt hai người bị hấp dẫn nhìn về phía trước, tiếng kinh hô phát ra từ một đám học viên đang xếp hàng chờ khảo hạch, mà khiến cho bọn họ kinh hô hình như là một gã đang tiến hành khảo hạch.

Tên học viên này rất gây chú ý, bởi vì khổ người của hắn thật sự quá lớn. Chu Duy Thanh cao một thước chín, hơn nữa thân hình cường tráng, so với đám người bình thường coi như là khôi vĩ, nhưng so sánh với tên học viên này thì thua kém không chỉ một bậc.

Người này sợ rằng cao hơn hai thước mốt, thân thể hùng tráng giống như là một ngọn núi lớn, đang ồm ồm nói: “Lão sư, ngài đánh không đau. Như vậy, ngài có thể cho ta điểm tối đa hay không? Khảo hạch kiến thức Quân sự rèn luyện thì ta chỉ được có ít điểm, nếu như bên này mà không được điểm tối đa… chỉ sợ là ta sẽ thi không đậu rồi”.

Lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch cho hắn trầm giọng nói: “Tân sinh Mã Quần, phóng xuất Bản Mạng châu của ngươi ra cho ta xem”.

“Nha”. Tên to con tên là Mã Quần rất đàng hoàng giơ hai tay lên, tia sáng chợt lóe, trên hai tay xuất hiện hai viên Bản Mạng châu. Bên cổ tay phải, là một viên màu vàng Phỉ Thúy trong suốt, màu vàng Phỉ Thúy tượng trưng cho cứng rắn, cũng chính là phòng ngự. Thuần túy chỉ một thuộc tính màu vàng, điều này là tượng trưng cho Vô Châu sư. Mà trên cổ tay trái của hắn, là một viên bảo thạch sáng lóa ánh vàng rực rỡ.

“Kim Toản Thạch, hệ Thổ”. Thượng Quan Băng Nhi không khỏi bật thốt lên một tiếng, nói: “Bản thân thuộc tính Thổ liền am hiểu phòng ngự, thuộc tính Thể Châu của bản thân hắn lại là cứng rắn, năng lực phòng ngự của tên to con này sợ là cực kỳ biến thái a! Thiên Châu của hắn phối hợp như vầy được gọi là tinh khiết phòng ngự, so với tinh khiết nhanh nhẹn của ta còn muốn hiếm thấy”.

Chu Duy Thanh cười nói: “Nhưng tu vi của hắn so với ngươi thì kém xa, ngươi không thấy hắn mới là hạ vị Thiên Sư sao, tối đa cũng chỉ là tu vi bảy trọng mà thôi”.

Trong quá trình hai người nói chuyện với nhau, vị lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch kia buồn bực nói: “Mã Quần học viên, ngươi nếu như đã là Thiên Châu sư thì cần gì phải tham gia khảo hạch? Chẳng lẽ ngươi lại không biết, bất kỳ là Học viện nào, chỉ cần là Thiên Châu sư thì đều có thể tham gia học tập hay sao? Tốt lắm, ngươi chỉ cần ghi danh ở chỗ ta là được. Năm nay tố chất của học viên bình dân không tầm thường a! Ngươi đã là Thiên Châu sư thứ hai rồi”. “A?”. Thanh âm kinh ngạc từ trong miệng Mã Quần, Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi đồng thời vang lên.

Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi hai mặt nhìn nhau, đều có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Khó trách Hoa Phong không có nói với bọn họ về chuyện khảo hạch tân sinh ở đây, thì ra là Thiên Châu sư căn bản không cần phải khảo hạch. Còn muốn được hậu đãi hơn so với thí sinh Quý tộc nữa.

Chu Duy Thanh vội vàng kéo Thượng Quan Băng Nhi đi tới: “Lão sư, chúng ta cũng là Thiên Châu sư, xin ngài hỗ trợ ghi danh giúp”.

Mấy tên lão sư chịu trách nhiệm khảo nghiệm cùng với những tân sinh đang chuẩn bị khảo nghiệm kia nghe hắn nói thì đều ngớ người, tên tân sinh cao to Mã Quần kia cũng nhìn lại đây.

Bộ dạng người này so với Chu Duy Thanh còn muốn thật thà hơn, lúc thấy Thượng Quan Băng Nhi, nhếch miệng cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp”. Thượng Quan Băng Nhi mỉm cười hướng hắn gật đầu.

Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện, tên cao to nhìn qua còn muốn đàng hoàng thật thà hơn so với mình này, trong lúc nói Thượng Quan Băng Nhi xinh đẹp, rõ ràng là vừa nói vừa nuốt nước miếng. Hắn chính là kẻ am hiểu về vấn đề này, đương nhiên nhìn qua là khám phá được bản chất của tên này.

Các lão sư khảo nghiệm đương nhiên là sẽ không chú ý đến những chi tiết này, vị lão sư ghi danh cho Mã Quần nói: “Xin mời xuất ra Bản Mạng châu của các ngươi”.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đương nhiên sẽ không thành thật giống như Mã Quần, hai người đều chỉ lộ ra tay phải của mình, hơn nữa lại còn dùng thân thể che lại tầm nhìn của Mã Quần và những tân sinh phía sau lưng, phóng xuất ra Thể Châu của riêng mình.

Những tân sinh kia chẳng qua chỉ là nghe được những âm thanh hít sâu liên tiếp, nhưng không hề thấy được cái gì. Vị lão sư chịu trách nhiệm khảo hạch sau khi nhìn thấy ba viên Thể Châu của hai người Chu Duy Thanh, liền hội ý với các lão sư khác ý nói im lặng, nhanh chóng ghi danh cho hai người. Vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi kinh ngạc nhìn về phía Chu Duy Thanh: "Tiểu Béo, ngươi vừa tiến bộ?”.

Vẻ mặt Chu Duy Thanh đau khổ nói: “Ta cũng không muốn tiến bộ a! Thiếu chút nữa đã chết ở chỗ của Hô Duyên lão sư. Không có ngươi ở bên cạnh, cảm giác hướng huyệt thật sự là quá thống khổ".

Một lát sau, ghi danh đã hoàn thành. Hiệu suất xử lý công việc của Học viện Quân sự Hoàng gi Phỉ Lệ là rất cao. Hai người bọn họ cùng Mã Quần đều trực tiếp nhận được thư thông báo nhập học. Lão sư khảo nghiệm nói cho bọn hắn biết, toàn bộ tân sinh sau ba ngày khảo hạch xong sẽ chính thức đến đây báo cáo, chia lớp.

“Tỷ tỷ, ta tên là Mã Quần, ngươi tên là gì a? Ngươi thật xinh đẹp, ngươi là tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà ta đã từng thấy”. Chu Duy Thanh mới vừa cùng Thượng Quan Băng Nhi đi ra từ chỗ khảo hạch thực lực cá nhân, tên Mã Quần to con cũng đi đến, vẻ mặt thật thà hỏi.

Thượng Quan Băng Nhi vừa định trả lời hắn, lại bị Chu Duy Thanh kéo sang một bên. Chu Duy Thanh liếc mắt một cái, nhìn tên Mã Quần so với mình còn cao hơn một cái đầu nói: “Đúng là một tên đại ngốc, giả bộ trước mặt ca, ngươi còn non, lăn xa chút. Nếu không nghe lời, cẩn thận ca đánh ngươi”. “Tiểu Béo”. Thượng Quan Băng Nhi có chút oán trách gọi hắn.

Mã Quần cười ha hả nói: “Vị đại ca này, ta rất thích bị đánh, ngươi cũng không đánh ngã được ta, cho dù ngươi là Thiên Châu sư cũng thế”. “A, ta không thể đánh ngã ngươi?”. Chu Duy Thanh hết sức thú vị nhìn hắn. Thượng Quan Băng Nhi coi như cũng hiểu được một chút, liền không nói nữa.

Vẻ mặt Mã Quần như trước là cười ngây ngô: “Nếu không chúng ta đánh cuộc đi. Nếu là ngươi đánh ta đau, coi như ta thua. Ngươi tặng vị tỷ tỷ xinh đẹp này cho ta”.

Chu Duy Thanh cũng nói: “Tính toán không sai a! Bất luận như thế nào ngươi cũng không thiệt thòi. Được rồi, coi như ta thiệt thòi một chút, ta đáp ứng ngươi. Ngươi chuẩn bị xong chưa?”.

Mã Quần đứng đó, hai chân dạng ra, nhìn bề ngoài hắn có vẻ ngây ngô, trên thực tế thì không hề khinh thường một chút nào, trực tiếp thả ra Thiên Châu của mình. Kim Toản Thạch thuộc tính Thổ trên tay trái chợt lóe sáng, nhất thời bên ngoài da của hắn đã có thêm một tầng quang mang màu vàng. Thân thể vốn đã hùng tráng dường như phồng lớn thêm một vòng, da cũng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều. “Chuẩn bị xong, đại ca, đến đây đi”.

Chu Duy Thanh cười híp mắt nói: “Không tệ lắm, da thịt hóa đá, hơn nữa Thể Châu tinh khiết phòng ngự. Dù sao ngươi cũng đã gọi ta một tiếng đại ca, nếu ta dùng kỹ năng của Thiên Châu để đối phó ngươi có nghĩa là khi dễ ngươi. Nhìn kỹ, ta không hề thả ra Bản Mạng châu nha”.

Vừa nói, hắn còn cố ý lộ ra cổ tay phải cho Mã Quần nhìn rõ, trong nháy mắt khi Mã Quần nhìn vào chỗ cổ tay phải của hắn, Chu Duy Thanh đột nhiên ra chân như tia chớp, chân phải lập tức mạnh mẽ đạp vào bụng Mã Quần.

Chỉ nghe một tiếng phịch vang lên, kia có thể trọng vượt qua hai trăm năm mươi cân, có năng lực phòng ngự mạnh mẽ Mã Quần đột nhiên bay lên.

Một phát, lập tức bay lên, thân thể của hắn bị Chu Duy Thanh đạp một cước này liền cong lại rồi bay lên. Trong tiếng nổ đì đùng liên tiếp, da thịt hóa đá trên người hắn ầm ầm nổ tan tành, cả người cứ như vậy bay ra hơn ba mươi thước.

Quang thải chợt lóe, Chu Duy Thanh bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi cũng đã biến mất. Lần nữa khi hắn xuất hiện, đã là ở phía trên thân thể của Mã Quần. Chân phải lại vung ra, mạnh mẽ nện xuống trên lưng Mã Quần, làm thân thể hắn đang bay tức thì ầm ầm rơi xuống, nặng nề nện xuống nền đá hoa cương trên quảng trường. Sau đó, Mã Quần liền biến mất.

Động tĩnh khổng lồ bên này hấp dẫn sự chú ý của đa số người trên quảng trường. Chu Duy Thanh đã thong dong đứng trên mặt đất, hắn quả thật không có sử dụng bất kỳ kỹ năng nào của Thiên Châu, chỉ bằng vào lực lượng kinh khủng cùng sức bật của Tà ma đùi phải. Một cước đạp bay Mã Quần, sau đó chợt lao ra đuổi theo hắn, lại một cước nữa đạp hắn xuống mặt đất. Lúc này, thân thể hùng tráng của Mã Quần đã hoàn toàn chìm vào trong nền đá hoa cương.

Chu Duy Thanh dẫm một chân lên lưng của Mã Quần, thần sắc trên mặt vẫn là cười híp mắt như cũ: “Đúng là một tên đại ngốc, ca dạy cho ngươi một điều, thích nữ nhân không có sai, nhưng không thể mơ ước nữ nhân của ca. Nói cho ca, ngươi bây giờ có đau hay không a?”.

Hai ngày trước, lúc mà Minh Dục cùng với Đế Phù Nhã ở chung một chỗ, Chu Duy Thanh mặc dù có chút buồn bực, nhưng Đế Phù Nhã dù sao cũng chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa, hắn cũng không quan tâm lắm. Nhưng tên Mã Quần to con này lại có ý với Thượng Quan Băng Nhi, đây là điều hắn không thể nào nhẫn nhịn. Thượng Quan Băng Nhi chính là địa phương mềm mại nhất trong lòng hắn, bị hắn coi là cấm kỵ độc nhất vô nhị. Cho nên hắn muốn đem ý nghĩ xấu xa trong lòng Mã Quần hoàn toàn bóp chết từ trong trứng nước. Đối phó với loại giả ngốc để tán gái giống như tên này, biện pháp là phải đánh cho hắn thật đau, sau đó hắn sẽ không dám nữa.

“Đau, đau quá! Đại ca, ta sai lầm rồi”. Mã Quần miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tên gia hỏa này lực phòng ngự quả thật kinh người. Bị mạnh mẽ đánh chìm vào đá hoa cương như vậy, trên miệng của hắn ngay cả một vết máu cũng không có xuất hiện. Nhưng sự đau đớn kịch liệt này cũng không phải là giả. Nhất là bụng bị Chu Duy Thanh đạp một cước kia, lúc này hắn chỉ cảm giác được lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn. Kể từ khi Bản Mạng châu thức tỉnh, hắn còn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế. Nhưng hắn làm sao lại không biết là mình đã đụng phải một miếng sắt rồi?”.

Chu Duy Thanh nhấc chân lên, nhìn mấy lão sư rất nhanh đã chạy tới, một cước đem Mã Quần tử dưới đất móc lên, trên mặt lộ ra chân thành tha thiết mỉm cười, giúp Mã Quần phủi đi bụi đất trên người. “Chuyện gì xảy ra?”. Một vị lão sư nhìn dấu vết hình người kinh khủng trên mặt đất, tức giận hỏi.

Chu Duy Thanh mỉm cười nói: “Không có gì, chúng ta vừa mới thông qua khảo hạch nhập học, tâm tình quá hưng phấn, không nhịn được nên luận bàn một chút. Ngươi nói đúng không bạn học Mã Quần?”.

Mã Quần nhìn Chu Duy Thanh, thần sắc có chút cổ quái, nhưng lập tức gật đầu: “Đúng vậy a, chúng ta chẳng qua chỉ là luận bàn một chút. Lão sư, tảng đá bị bể trên mặt đất này ta sẽ đền”.

Bình Luận (0)
Comment