Thì Ra Anh Trả Thù Tôi

Chương 20


- Tuyết Tuyết?
- Hửm?
Bạch Vân Tuyết vừa chăm chú chuẩn bị quà tặng vừa trả lời Vân Hải Băng.

Gương mặt Hải Băng hoang mang thấy rõ hỏi cô:
- Chúng ta sẽ tặng món quà này cho Sa Sa thật sao?
Bạch Vân Tuyết trả lời như đó là một chuyện đương nhiên:
- Ừm, quà ý nghĩa thế này tại sao lại không chứ?
Cô vừa trả lời vừa nhìn món quà mình chọn đầy tự hào vừa nháy mắt với Hải Băng.

Ngược lại với vẻ tự tin của cô bạn thân Vân Hải Băng vô cùng ngơ ngác khi nhìn đống đồ ngủ vô cùng s3xy và tình thú trước mặt nhắc nhở bạn mình:
- Sẽ là mở quà công khai đấy.
Nghe vậy, đôi tay đang gói quà của Bạch Vân Tuyết bỗng dừng giữa không trung chừng vài giây rồi lại vô cùng vui vẻ nói:
- Mình không ngại thì người ngại chính là người xem.
Sau khi gói quà chỉnh chu xinh xắn, Bạch Vân Tuyết liền hí hửng viết một tấm thiệp đưa cho Vân Hải Băng xem, Hải Băng liền lắc đầu cảm thán sự ranh ma của Tuyết Tuyết.
- Ok tớ chịu sự ranh mãnh của cậu và Sa Sa rồi đấy.
- Hihi chắc chắn Sa Sa sẽ hiểu tớ.
Bạch Vân Tuyết hí hửng đặt chiếc thiệp ngay ngắn phía trước món quà.
Buổi tiệc đã được chọn sẽ tổ chức ở một nhà hàng sang trọng nhất tại thành S.

Để chuẩn bị cho bữa tiệc này cả gia đình đã phân công rõ ràng và dày công chuẩn bị mọi thứ.

Các ông bố sẽ là người lựa chọn địa điểm và menu sang trọng.

Các bà mẹ tự tay chọn từng khách mời viết từng tấm thiệp gửi đến chỉ hai chục người khách quý sẽ có mặt trong bữa tiệc sắp tới.

Như Hoa và Vũ Hải sẽ hỗ trợ Vân Phong trong việc trang trí và tính toán thời gian chương trình tỏ tình.


Cuối cùng công việc đánh lạc hướng và giúp mọi người bảo vệ công cuộc cầu hôn bí mật mang tầm cỡ quốc gia này chính là hai gián điệp không đáng tin Bạch Vân Tuyết và Vân Hải Băng.
Vân Phong muốn một cô gái đá quý của mình có một buổi tiệc cầu hôn đặc biệt nhất nên vô cùng cầu kỳ và tất bật cho đến tận ngày cuối cùng.

Điều này cũng khiến cho Lý Châu Sa có chút buồn rầu khi những ngày trước sinh nhật người yêu luôn bận rộn không có một chút thời gian dành cho mình.

Và đó chính là thời điểm hai gián điệp cấp cao trở tài làm việc.
- Sa Sa, sao nay mặt buồn vậy?
- Không có gì.
- Có phải Vân Phong lại làm gì cho cậu buồn không? Để tớ đập cho nó một trận.
Cái dáng nhỏ xíu nhưng ra vẻ mạnh mẽ của Bạch Vân Tuyết khiến Châu Sa buồn cười.
- Không có.

Chỉ là sắp đến sinh nhật rồi mà Vân Phong lúc nào cũng bận rộn.
- Dạo này nó có dự án lớn lắm.

Về nhà còn chẳng thấy mặt nó mà.

Nhưng kiểu gì đêm sinh nhật nó cũng có mặt mà đừng lo.

– Hải Băng liền an ủi
- Cũng biết thế.

Nhưng đêm sinh nhật cũng toàn các ông to lôi đi nói chuyện.

Chúng tớ cũng sẽ chẳng có thời gian nói với nhau câu nào.
- Không phải bố Lý đã nói sẽ không mời mấy ông bụng bự thích ăn khoai lang nói chuyện thế giới nữa rồi mà.
Từ khi Châu Sa lên ba mỗi dịp sinh nhật cô đều là cơ hội để các doanh nhân lớn nhỏ đến mong được làm ăn với gia tộc đá quý.


Vì vậy cô lại luôn trở thành nhân vật thừa trong chính sinh nhật của mình.

Nếu không phải có bạn bè bên cạnh cô sẽ không muốn xuất hiện trong bữa tiệc đó chút nào.

Và lời hứa sẽ không mời mấy ông đó của bố cô mỗi năm đều có nên đã từ lâu cô không tin vào lời hứa đó nữa vì không có ông này thì vẫn sẽ ông khác.

Những người như thế không bao giờ hết.
Bạch Vân Tuyết nhìn vẻ mặt của bạn mình liền hiểu cô đang nghĩ gì lập tức túm tay hai bạn thân của mình tạo thành một vòng tròn ôm lấy nhau cùng an ủi cô công chúa của gia tộc Lý:
- Không phải cậu có tụi mình, có Vân Phong còn có chị Như Hoa và anh Vũ Hải sao?
- Đúng vậy, cậu sẽ không bao giờ cô đơn vì mình sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Lý Châu Sa mỉm cười hạnh phúc ôm chặt hai người bạn thân từ nhỏ của mình.

Tự nhủ ông trời đã quá tốt với mình khi cho cô sinh ra ở một gia đình giàu có dù cha mẹ luôn bận rộn nhưng bù lại cô có chị em bên cạnh có thêm hai người bố và một người mẹ yêu thương còn có cả một anh và chị quan tâm.
- Đương nhiên sắp đến ngày vui sao có thể buồn chứ.
Nhờ có sự an ủi của bạn bè mà Sa Sa nhanh chóng vượt qua nỗi buồn và vui vẻ chờ đón ngày mình thêm một tuổi mới.
Ngày sinh nhật Châu Sa, mọi người đều đã đi trước đến nhà hàng chỉ còn ba cô gái bận rộn trang điểm và chọn đồ sẽ đến sau.

Lý do là thế chứ thực ra là để chuẩn bị cho buổi cầu hôn của Vân Phong.
Bước vào căn phòng tiệc chính công chúa của gia tộc cũng phải kinh ngạc trước sự trang hoàng xinh đẹp trước mắt, không còn những trang trí mặc định của nhà hàng, toàn bộ đều tỉ mỉ và là những màu sắc cô thích.

Trên sân khấu đang phát lại những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của cô và Vân Phong.

Vị trí chính giữa căn phòng nơi Lý Châu Sa đang đứng cũng có ánh đèn rực rỡ chiếu đến thể hiện cho việc cô là người quan trọng nhất đêm nay.
Sau khi đoạn phim dừng lại, là lúc Vân Phong lịch lãm như một hoàng tử đứng đó dần dần bước về phía Châu Sa.

Cô vẫn chưa hoàn toàn hết sốc, cảm động tới hai mắt rưng rưng nước mắt nín thở chờ đợi.


Mọi quan khách cũng nín thở chờ đợi giây phút này, giây phút Vân Phong quỳ một chân bắt đầu nói những lời trong lòng:
- Sa Sa, anh biết anh chưa trưởng thành như em mong muốn.

Anh cũng không tài giỏi và giàu có để xứng với gia tộc đá quý của em.

Nhưng anh vẫn thật may mắn khi được em đáp lại tình cảm.

Vì vậy anh phải tranh thủ nắm giữ sự may mắn mà cả đời này của mình.
Chiếc nhẫn tinh xảo chắc chắn được chọn lựa kĩ càng dưới sự tư vấn của chuyên gia đỉnh cao - cha Lý.

Vân Phong hồi hộp nói ra câu quan trọng nhất:
- Chúng ta kết hôn nhé! Mong em cho anh thêm cơ hội để trưởng thành, thành công hơn để xứng đáng với em hơn.

Và yêu em mỗi ngày.
Mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của Châu Sa.

Cô vẫn còn ngỡ ngàng không nói lên tiếng nước mắt từ lâu đã không nghe theo sự chỉ dẫn mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cô chỉ có thể gật đầu thay lời muốn nói, bàn tay xinh đẹp càng thêm toả sáng với chiếc nhẫn của người yêu trên tay.
Vân Phong như thở phào khi nghe câu trả lời, vui mừng tới mức sau khi đeo cho Sa Sa chiếc nhẫn liền ôm cô nhấc lên xoay vài vòng.

Sự hạnh phúc ngập tràn khắp căn phòng khiến mọi người cũng vui lây.
Sau giây phút lãng mạn ấy là sự chúc phúc từ mọi người.

Đầu tiên chắc chắn của hai cô bạn thân của Châu Sa lao tới bên cạnh ồn ào bàn tán nhỏ to.

Các bậc phụ huynh cũng tay bắt mặt mừng với khách khứa đến tham gia.

Nhốn nhào một lúc lại đến chương trình mở quà thường niên trước khi bắt đầu nhập tiệc.

Mọi món quà đều bình thường nhưng khi mở đến món quà của Vân Tuyết và Hải Băng, Châu Sa vô cùng không yên tâm nhìn hai người bạn.


Nếu là quà do Băng Băng lựa chọn cô sẽ vô cùng tự tin mở ra nhưng quà do cô nàng lắm trò Tuyết Tuyết thì cô không thể tự tin nổi.
Cầm tấm thiệp trên tay, sau khi đọc xong cô tin chắc rằng bản thân không nên mở khi có lời cảnh cáo rất sắc bén: “Hãy mở nếu da mặt bạn dày.” Với từng ấy người trong căn phòng, cô lựa chọn da mặt mỏng để tiếp tục sống sót.

Vì vậy món quà của bạn thân cô liền giấu nhẹm về nhà mới mở ra để tránh sự mờ ám không đáng có.

Bạch Vân Tuyết đạt được ý muốn vô cùng vui vẻ cười ngoác miệng.
Sau màn mở quà có chút drama thì cuối cùng cũng đến tiết mục ăn tiệc.

Lúc này Bạch Vân Tuyết mới nhận ra có một người đặc biệt quen thuộc xuất hiện.

Đó chính là Lăng Đáng Ghét.

Cô liền tròn mắt nháy nháy hai chị em của mình nói nhỏ:
- Sao tên Lăng Đáng Ghét lại ở đây?
Lý Châu Sa và Vân Hải Băng liền nhìn theo hướng chỉ của Vân Tuyết nhận ra đúng là tên sếp mà bạn mình hay nói xấu thì cũng có lấy làm lạ hỏi lại:
- Cậu là trợ lý mà không biết sao?
- Gì chứ việc cá nhân của anh ta sao tớ phải biết?
- À cũng đúng đây là việc cá nhân mà.
- Vậy rồi ai mời anh ta nhỉ?
- Danh sách toàn người đặc biệt thân thiết mà.
- Lăng Lập Thành là con trai của bạn thân mẹ cô Tống đấy.

Cậu nhóc hôm nay đi thay mẹ mình vì vợ chồng cô Tống đang đi thăm anh trai cậu ta ở nước ngoài.
Mẹ Lý đã ghé sát trả lời câu hỏi cho ba đứa con gái ngốc của mình.
- Mẹ Lý! Vậy sao hôm con gửi ảnh mẹ chẳng nói gì hết.
- Mẹ cũng mới biết hôm nay lúc cô Tống nhắn tin.

Lăng Lập Thành từ nhỏ đã ra nước ngoài sinh sống với ông bà bên ngoại chỉ về từ sau cấp ba.

Lúc đó mấy đứa đều bận nên chỉ các mẹ gặp nhau nên đây cũng là lần đầu tiên mẹ gặp cậu ta mà.
Mẹ Lý giải thích vô cùng tường tận nhưng cũng không làm gương mặt Bạch Vân Tuyết giãn ra nổi..

Bình Luận (0)
Comment