Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 93

Lăng Ngọc không mấy ngạc nhiên trước những lời Tề vương phi nói, đúng như nàng ấy nói, dù sao họ cũng là phu thê, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu Tề vương xảy ra chuyện gì thì người làm chính phi của hắn như nàng ấy cũng sẽ không thoát khỏi liên can.

Nàng chỉ không ngờ rằng Tề vương phi lại nói thẳng với nàng rằng nàng ấy không thích Tề vương.

“Cho dù thế nào, nếu không có nhiều lần giúp đỡ của nương nương thì Lăng Ngọc chưa chắc đã có thể sống sót đến ngày hôm nay, Lăng Ngọc không dám quên ân đức của nương nương.”

Tề vương phi mỉm cười, không nói gì thêm nữa, bởi có những lời trong lòng hai bên tự hiểu rõ là được, thực sự không cần phải nói thêm nữa.

Những ngày sau đó, Lăng Ngọc vẫn không từ bỏ việc thăm dò tình hình trong tiểu viện kia, mỗi ngày nàng đều mượn cớ giúp các thị nữa làm việc để lảng vảng gần nơi đó.

Có vài lần, nàng nhìn thấy Tề vương giận đùng đùng đi ra, mà một lúc sau bóng dáng của Án Ly cũng xuất hiện.

Nàng càng nhìn càng thấy lạ, ban đầu nàng còn đoán là có phải Tề vương đang lén nuôi tiểu nương tử ở trong viện hay không, nhưng khi liên tiếp nhìn thấy Án Ly đi ra theo hắn sau thì nàng lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Sự xuất hiện của Án Ly chứng minh rằng trong đó có liên quan đến những chuyện đại sự, chắc chắn không phải nữ nhi tình trường.

Nhưng rốt cuộc là chuyện đại sự gì? Thì nàng lại không thể đoán được.

Dẫu chỉ muốn tìm cơ hội lẻn vào tiểu viện để nhìn cho rõ ràng nhưng khổ nỗi đám thị vệ đi tuần quá nghiêm ngặt, khiến nàng nghĩ hoài không cách.

Hôm nay, cuối cùng cơ hội đã tới….

Như thường lệ, Lăng Ngọc chủ động đề nghị giúp các thị nữ tới nhà bếp lấy bữa trưa, sau đó nàng lại vòng đến gần tiểu viện đó. Xuyên qua cành lá xanh tươi, nàng trông thấy trước cổng viện chỉ một thị vệ, chứ không có hai người như mọi ngày.

Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó cắn răng quyết định đánh cược một phen.

Sau khi hạ quyết tâm, nàng tỉnh bơ xách hộp thức ăn đi về phía cổng viện, khi cách cổng viện ngày càng gần trái tim nàng đập dồn dập.

Ba trượng, hai trượng, một trượng…. càng ngày càng gần, lúc sắp tới trước cửa, nàng bỗng nghe thấy thị vệ kia gọi: “Tới đưa thức ăn đúng không?”

Lăng Ngọc mừng rỡ, vội đáp: “Đúng ạ đúng ạ, là tới đưa thức ăn, trên đường tới có chút việc nên chậm trễ, thật sự xin lỗi vì đã để đại ca chờ lâu.”

“Thôi không sao, lần sau không thế là được, mau mang vào đi, người bên trong hối mấy lần rồi đó.” Thị vệ kia thúc giục.

Lăng Ngọc đè nén trái tim đang đập loạn của mình, cúi đầu liên miệng thưa vâng, sau đó xách hộp đồ ăn nặng nề vội vàng bước qua bậc cửa, sau đó có một nội thị cao gầy đi tới, vừa lẩm bẩm ‘sao hôm nay trễ thế’, vừa dẫn nàng đi vào bên trong.

Lăng Ngọc lại dùng cái cớ trước đó và luôn miệng xin lỗi, nàng đi sát theo sau hắn rẽ trái quẹo phải, rồi đi vào một đại sảnh rộng lớn thì bắt gặp hai năm tử mặt đen đang ngồi bên trong.

Hai người thấy hộp thức ăn trong tay nàng thì một người lớn tuổi trong đó sốt ruột nói: “Còn không mau mang đồ tới đây, đứng trơ ra đó làm gì?”

Lăng Ngọc rủ đầu xuống, tiến lên phía trước rồi bày thức ăn trong hộp ra.

“Có từng này thôi ấy hả? Sao mà ăn no được?” Nam tử lớn tuổi xụ mặt xuống.

Nam tử còn lại thò đầu ra nhìn, cau mày nói: “Mấy thứ này chắc không phải cho chúng ta ăn đâu, hẳn là cho bị bên trong ăn. Trông mấy thứ này được làm tinh tế như thế, nào giống đồ cho đám quê mùa chúng ta ăn.”

Vị bên trong? Lăng Ngọc nảy ra một ý, lập tức nói: “Ta cũng không biết là cho ai, chỉ biết phải mang tới cho người tôn quý gì đó ăn.”

“Thế thì đúng rồi, công công, ngài đưa đồ vào đi!”

Lăng Ngọc vừa cất thức ăn vào trong hộp, vừa vội vàng nói: “Không dám làm phiền công công, nô tỳ đưa là được.”

“Chỗ cơ mật này nào phải là nơi để một nữ tử thấp hèn như ngươi tùy tiện ra vào!” Nội thị kia trợn mắt nhìn nàng.

Lăng Ngọc hơi thất vọng, đã tới tận đây rồi chẳng lẽ còn phải ra về tay không sao?

Vì sợ đối phương nghi ngờ nên nàng cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn đưa hộp thức ăn cho nội thị kia.

Nội thị vươn tay ra lấy, không thèm liếc nàng một cái mà xoay người đi vào bên trong.

Lăng Ngọc nghĩ một lát, vẫn ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, nhưng lại thản nhiên để ý tới chỗ mà nội thị kia vừa biến mất. Một lúc lâu sau, nàng vô cùng kinh ngạc khi thoáng nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề truyền ra.

Chỉ cần nghe tiếng mở cửa là nàng có thể đoán được cánh cửa kia nặng bao nhiêu, nhưng thời nay ai lại lắp một cánh cửa thô nặng như vậy trong buồng nữa.

Chắc là ở trong buồng nhỉ? Nãy nàng đã để ý, lối ra duy nhất trong địa sảnh này là cánh cửa phía sau lưng nàng, chắc chắn không có nơi nào khác.

“Sao ngươi còn chưa đi?” Thấy nàng đứng ngơ ngẩn mà không có ý định rời đi, thị vệ cao gầy cất tiếng hỏi.

Lăng Ngọc vội nói: “Ma ma dặn ta phải mang cả hộp thức ăn về, lần trước mấy tỷ muội không mang về đều bị ma ma phạt.” Giọng điệu nàng vô cùng đáng thương, vẻ mặt cũng hết sức chân thành.

“Thôi kệ, ngươi thích đợi bao lâu thì đợi, chuyện bé xé ra to.” Thị vệ còn lại chán nản nói.

Thị vệ cao gầy nói: “Thế ngươi cứ đợi ở đây đi, đừng chạy lung tung nếu điện hạ trách tội thì không ai bảo vệ được ngươi đâu.”

“Dạ vâng, đa tạ đại ca nhắc nhở.” Lăng Ngọc mỉm cười nói lời cảm ơn, sau đó hết lời khen ngợi hai người này, khen đến mức họ cảm thấy thoải mái và ánh mắt khi nhìn nàng cũng bớt phòng bị hơn.

Đột nhiên, tiếng ẫm ĩ từ bên trong vọng ra bên ngoài, hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đứng lên sải bước vào trong.

Lăng Ngọc thấy cơ hội đã tới liền vội vàng đi theo sau.

Khi nàng nhìn thấy cánh cửa đá bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, dẫu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không nhịn được mà lấy làm kinh hãi.

Ngay sau đó, khi nhìn thấy hai người họ vội vàng tiến vào cửa đá, nàng cũng bước vào theo mà không cần nghĩ ngợi

Vừa bước vào đã thấy một cầu thang đá trải dài, nàng bước xuống bậc đá, càng đi thì càng nghe rõ tiếng ầm ĩ càng hơn.

“…….Cút! Trẫm là thiên tử, há là kẻ để các ngươi khinh nhờn!”

Khi giọng nói quen thuộc truyền vào tai, nàng như ngừng thở, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, không ngờ nàng lại trông thấy Triệu Uân ở buồng giam bên trong!

Nàng trợn tròn hai mắt nhìn vẻ không dám tin, thấy Triệu Uân đang mắng xối xả những người trông coi hắn, còn những người đó tuy tức nhưng không dám bật, cúi đầu không nói được một lời.

Sao bệ hạ lại ở chỗ này? Hơn nữa hắn bị người ta giam trong đây từ lúc nào? Mỗi ngày nàng đều để ý đến chiến sự ngoài thành, nhưng chưa bao giờ nghe nói đại quân triều đình để mất hoàng đế.

Thế nhưng ngay lúc này đây hoàng đế lại xuất hiện trong buồng giam bí mật của phủ Tề vương.

Nàng rốt cuộc vẫn không dám ở lại lâu, cấp tốc rời đi trước khi những thị vệ kia phát hiện ra.

Những ngày sau đó, nàng luôn cảm thấy bất an trong lòng, trong đầu lúc nào cũng xuất hiện gương mặt mà nàng nhìn thấy trong buồng giam bí mật đó.

“Ngọc nương, ngươi đang nghĩ gì thế?” Giọng nói nghi ngờ của Tề vương phi bất chợt vang lên khiến cho nàng lập tức hoàn hồn.

“Không có gì ạ, thảo dân chỉ đang suy nghĩ xem trận chiến này còn kéo dài tới bao giờ?” Lăng Ngọc điềm nhiên đáp.

Tề vương phi cười nói: “Chắc cũng không còn lâu nữa đâu, ta nghe nói thái độ của tân đế dường như đã hòa hoãn hơn, còn điện hạ thì chắc sẽ vì lo nghĩ cho dân chúng trong thành mà cũng hi vọng trận chiến này có thể dừng lại.”

“Tề vương điện hạ là người có trái tin nhân hậu, lúc nào cũng lo nghĩ cho dân chúng.” Lăng Ngọc khen đại vài câu, sau đó lanh lẹ đổi đề tài, nàng lại hỏi: “Hai hôm nữa là đến ngày đầy tháng của tiểu công tử và tiểu quận chúa, không biết trong phủ có nhân cơ hội này tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, để mọi người cùng chung vui không ạ?”

“Điện hạ chỉ muốn mời những người thận cận tới ăn một bữa cơm thân mật, dù sao bây giờ cũng không phải là lúc để tụ tập, quả thực không thích hợp để tổ chức yến tiệc, Liễu trắc phi thấu hiểu lòng người, chắc cũng sẽ không để bụng suy nghĩ này của điện hạ.” Tề vương phi từ tốn đáp.

“Nói có lý.” Lăng Ngọc khẽ gật đầu, nhưng trong lòng bắt đầu nung nấu kế hoạch.

Tuy nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, tân đế bị Tề vương bắt sống từ lúc nào, ấy vậy mà đại quân triều đình vẫn không có động tĩnh gì, điều này vô cùng bất thường, nếu không thể mau chóng cứu tân đế ra thì e rằng không ổn.

Có lẽ, tiệc đầy tháng đôi nhi nữ của Tề vương vào hai ngày sau chính là một cơ hội tốt.

Sau khi nảy ra ý tưởng, nàng bắt đầu âm thầm trù tính. Vốn dĩ, Đường Tấn Nguyên là người duy nhất nàng tin tương trong phủ này, nhưng tiếc là bây giờ lập trường của hai người không giống nhau, nàng đương nhiên không thể tới tìm hắn nhờ giúp đỡ nữa.

Còn về Tề vương phi, điều đó càng không thể.

Từng ngày trôi qua, Triệu Uân đã đánh mất sự bình tĩnh lúc ban đầu và dần trở nên lo lắng hơn, bởi hắn biết ý nghĩa của việc mình đi mãi không về, nếu vẫn không thể thoát khỏi nơi này, e rằng ngai vàng sẽ đổi chủ.

Hắn vừa sốt ruột vừa buồn bực, nhưng cũng không biết vì sao mà Tề vương, kẻ cứ cách ngày lại tới châm chọc hắn mấy hôm nay không còn xuất hiện nữa, không chỉ có hắn mà ngay cả Án Ly bên cạnh hắn cũng vậy.

Hắn chau mày.

Chẳng lẽ chiến sự có biến? Vì vậy hai người họ mới không có thời gian tới đây?

Hiện giờ hắn không ở trong quân, chỉ sợ tên phản bội Vương Sùng Khiếu cản trở từ bên trong làm hỏng đại sự của hắn, đến lúc đó dẫu hắn có an toàn quay về thì chỉ sợ sẽ gặp phải một đống phiền phức.

Lại hai ngày nữa trôi qua mà vẫn không trông thấy bóng dáng của Tề vương và Án Ly, Triệu Uân càng nghi ngờ hơn.

“Hôm nay trông cơm canh phong phú phết nhỉ, có chuyện gì vui sai?” Cách đó không xa, một thị vệ phụ trách canh gác hớn hở nói với đồng bạn.

Ngay sau đó, hắn ta lại nghe thấy tiếng đáp lại của người kia: “Ngươi quên rồi à? Hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu công tử và tiểu quận chúa đó! Tuy không thể tổ chức yến tiệc, nhưng trong phủ làm ai bữa cơm ngon cũng không nhằm nhò gì.”

“Hóa ra là vậy, sinh được thai long phượng đúng là may mắn mà!”

….

Hắn không để ý đến những lời bọn họ nói tiếp đó nữa, mà chỉ chau mày chặt hơn.

Lần này Triệu Dịch sinh được một đôi nhi nữ ư?” Ông trời đúng là mắt mù mà, phải để kẻ ngụy quân tử như hắn đoạn tử tuyệt tôn mới đúng chứ! Hắn cắm ghét mà nghĩ.

“Ôi chao, bụng đau quá, ngươi ở đây canh nhé, ta đi rồi về.”

“Đừng đừng đừng, ngươi canh trước đi, ta cũng đi….”

Bỗng nhiên, hắn nhìn hai người vừa nãy vẫn còn ăn đến ngon lành, giờ ai cũng ôm bụng vội vàng rời đi.

Hắn không thèm quan tâm mà chậm rãi ngồi xếp bằng, nhắm mắt rồi cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó tập trung nghĩ cách thoát thân.

Nhi nữ của Triệu Dịch đầy tháng, với tính cách của hắn ta cộng với tình hình trong thành bấy giờ, có thể hắn ta sẽ không tổ chức yến tiệc, nhưng cũng sẽ cố gắng mời người của mình tới ăn mừng một phen, để cho bọn họ biết rằng hắn cuối cùng cũng có con cái.

Khoảng một khắc sau, hai thị vệ lại lục tục quay về, mặt ai nấy cũng thỏa mãn nhẹ nhõm.

Nghe thấy tiếng bước chân, Triệu Uân mở mắt liếc bọn họ một cái rồi lại nhắm mắt vào.

Trong phủ Tề vương lúc này chắn chắn sẽ có rất nhiều thân tín của Triệu Dịch, nhưng đồng thời cũng là trong phủ canh phòng lỏng lẻo nhất, nếu có thể….

“Toi rồi toi rồi, mẹ nó chứ lại đau rồi….”

“Khoan đã, ta cũng đi….”

Chưa đến nửa khắc, hắn lại nghe hai tiếng rên thống khổ của hai tên thị vệ đó, sau đó lại là tiếng bước chân hỗn loạn.

Hắn chau mày, lần nữa mở mắt ra, nhìn về phía đống cơm thừa rượu cặn trên chiếc bàn tròn cách đó không xa với vẻ mặt đăm chiêu.

Chưa đến hai khắc sau, hai người kia cuối cùng cũng quay lại, thế nhưng lần này chân của chúng đều nhũn ra, ngay cả bước đi cũng run rẩy.

“Chẳng lẽ thức ăn không sạch?” Sau cùng, một thị vệ chần chừ nói.

“Nhưng đều là thức ăn giống nhau, với cả hai ông già bên ngoài ăn có sao đâu!” Người còn lại đáp.

“Lẽ nào trước đó chúng ta ăn nhầm đồ gì?”

“Đéo ai biết! Giờ chỉ mong tào tháo đừng có tới nữa, ta thật sự là…… ôi dồi ôi, đéo ổn rồi đéo ổn rồi, ta còn phải đi một phát nữa!”

“Ta thấy ngươi là….. ớ…. mẹ nó chứ, thật sự ăn nhầm đồ rồi ư?”

Triệu Uân thấy hai người lại chạy đi lần nữa thì ánh mắt lóe sáng.

Nói không chừng đây chính là một cơ hội tốt….

***

Lăng Ngọc nhìn chằm chằm cánh cổng, đầu tiên nàng nhìn thấy người hầu đưa đồ ăn vào, sau đó thấy có thị vệ đi vào bàn giao, không lâu sau lại có hai thị vệ đi ra.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, người hầu đưa cơm xách mấy hộp cơm, cúi đầu bước ra bậc cửa.

Lăng Ngọc lơ đãng liếc hắn một cái, ngay sau đó tầm mắt chững lại, dồn ánh mắt lên người hắn, nàng nhìn hắn điềm nhiên xách mấy hộp cơm đi qua người hai thị vệ, sau khi đi được một đoạn, hắn cất bước càng ngày càng nhanh.

Nàng như nghẹn thở, lẳng lặng đuổi theo người nọ theo một con đường khác….

Triệu Uân giữ bình tĩnh cúi đầu đi ra khỏi cổng nhà giam, thấy mình càng ngày càng đến gần cổng lớn, lòng hắn càng trở nên kích động hơn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Cuối cùng, hắn vững vàng bước qua bậc cửa, cố gắng đè nén tiếng tim đập dồn dập mà đi thêm một đoạn nữa, cho đến khi cảm thấy mình đã cách xa tầm mắt của hai thị vệ kia thì hắn mới bắt đầu bước vội, nhưng hai tay vẫn nắm chặt mấy hộp đựng cơm.

Khi phát hiện có người của phủ Tề vương xuất hiện, hắn lập tức giảm tốc độ, cúi đầu xuống thấp, đợi khi đối phương rời đi mới tăng tốc trở lại.

Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn với tiếng hét của ai đó.

“……..Hắn nhất định chưa chạy được xa, mau đuổi theo!”

“Lập tức sai ngươi thông báo cho điện hạ và Án tiên sinh!!”

Hắn đột nhiên giật mình, lập tức không dám ở nán lại lâu, tùy tay vứt mấy hộp cơm vào bụi cây bên cạnh, sau đó nhanh chóng ngó nghiêng xung quanh, khi phát hiện phía trước có hai ngã rẽ hắn cánh răng, chạy như vay về phía đông.

Âm thanh phía sau càng lúc càng gần, hắn lập tức đề khí chạy như bay, bỗng trông thấy phía trước có một thị nữ đang đi tới, đối phương bị khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn dọa sợ nên mặt mày tái mét, toan la lên.

Đôi mắt Triệu Uân lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn nhanh chóng bước tới, đánh mạnh vào gáy nàng ta không hề thương tiếc, thị nữ kia rên khẽ một tiếng rồi cả người ngã oặt xuống đất, không còn tri giác.

“Ở bên kia ở bên kia, mau đuổi theo!!” Một tiếng hét to từ xa truyền đến, tim hắn thắt lại, chạy như bay về phía trước.

Hắn không biết mình đã chạy bao lâu thì bỗng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nói chuyện, hắn vểnh tai lên nghe ngóng thì nhận ra tiếng nói cười ha ha bên trong là của Tề vương Triệu Dịch.

“Tập trung lục soát toàn bộ phủ cho bản vương! Hắn nhất định không thể trốn thoát, mà vẫn còn ở trong phủ!”

Ngay sau đó là những tiếng thưa vâng.

Sắc mặt hắn trở nên nặng nề, nhất là khi tiếng truy binh phía sau càng ngày càng gần, hắn cắn răng định nhảy xuống hồ nước xanh cạnh con đường nhỏ.

Bất thình lình, cổ tay phải của hắn bị người ta túm lấy, hắn không nói một lời mà nghiêng người rồi đánh một quyền về phía đối phương, nào ngờ lúc sắp đánh trúng thì hắn đột nhiên dừng lại do nhận ra dung mạo của đối phương.

“Là ngươi?! Sao ngươi lại ở đây?” Hắn trừng mắt nhìn Lăng Ngọc với vẻ không thể tin nổi.

“Mau đi theo nô tỳ!” Lăng Ngọc không rảnh trả lời mà cuống cuồng nắm chặt cổ tay áo của hắn.

“”Ta thấy hắn chạy về phía đông, các ngươi mau theo ta đuổi theo!” Nghe thấy giọng nói thép vang lên ở phía sau, Triệu Uân không chút do dự mà lập tức đi theo Lăng Ngọc.

Tuy không biết người phụ nữ này vì sao xuất hiện ở phủ Tề vương, nhưng sự việc cấp bách, hắn thà tin tưởng nàng còn hơn tin Triệu Dịch.

Lăng Ngọc nào có thời giờ để ý đến suy nghĩ của hắn, nhờ khoảng thời gian đi lại khắp nơi trong phủ mà nàng cũng khá quen thuộc với phủ đệ này, biết chỗ nào ít người lui tới, chỗ nào có thể ẩn thân.

“Lúc này nhất định có rất nhiều thị vệ canh giữ lối ra, chỉ dựa vào sức của ta và ngươi thì rất khó chạy thoát được!” Thấy nàng dường như định dẫn mình rời đi, Triệu Uân khẽ nói.

“Nô tỳ biết chứ.” Lăng Ngọc đáp hắn mà chẳng thèm quay đầu lấy một cái.

Triệu Uân liếc nửa bên mặt của nàng, ánh môi hơi mím lại, song cũng không nói gì nữa.

Suốt dọc đường, hai người vừa đi vừa tránh tai mắt của người khác. Triệu Uân cau chặt hàng mày và sắc mặt càng trở nên phức tạp hơn khi nhìn thấy nàng thông thuộc dẫn mình đi qua một con đường nhỏ vắng lặng, rồi vòng qua một hòn non bộ luồn đông nấp tây, sau đó lại trốn sau bụi rậm để đi về phía trước.

“Sao ngươi lại quen thuộc nơi này như thế?” Cuối cùng, hắn không nhịn được mà khẽ hỏi.

“Nô tỳ đã sống trong phủ mấy tháng rồi, sao lại không quen thuộc được chứ? Chả lẽ bệ hạ sợ ta sẽ hại ngài sao?” Lăng Ngọc lau loạn xọa mồ hôi trên trán, liếc xéo hắn một cái rồi mới đáp.

Triệu Uân bặm chặt cánh môi mỏng, sắc mặt càng nặng nề hơn.

“Thế vì sao ngươi lại xuất hiện ở thành Trường Lạc? Lẽ nào ngươi bỏ nhà theo trai hả? Mặc dù Trình Thiệu Đường có rất nhiều khuyết điểm, nhưng vẫn có thể coi như là một đại trượng phu chính trực, sao ngươi dám phản bội hắn chứ?”

Vừa nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của hắn lập tức hiện ra sát khí.

Lăng Ngọc bực bội phỉ phui hắn, sau đó nhỏ giọng mắng: “Ngài mới là người bỏ nhà theo trai! Nếu không phải vì mấy chuyện không đâu của đám hoàng thất các ngài, làm sao ta bị Tề vương bắt cóc tới đây, dẫn tới cảnh cốt nhục chia lìa như hiện giờ chứ!”

Sắc mặt Triệu Uân sầm xuống, vốn muốn trách nàng to gan lớn mật khi dám bất kính với mình, nhưng khi nghe được những lời nàng nói thì hắn lại vội vàng gặng hỏi: “Chuyện gì của hoàng thất cơ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Triệu Dịch lại bắt ngươi tới đây?”

“Còn không phải vì một bản chép tay kỳ quái gì đó sao, Tố Vấn không hề có thứ này, nhưng Tề vương cứ cố chấp không tin, sau đó cho người đến bắt cóc ta về làm con tin, ép Tố Vấn phải giao bản chép tay kia ra. Những chuyện về sau…… Đi bên này.”

Lăng Ngọc cũng không muốn giấu hắn, dù sao chuyện của người trong hoàng thất tốt nhất là do người của hoàng thất giải quyết, vì thế mà kể tường tận những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó cho hắn nghe.

Triệu Uân nghe xong thì sắc mặt càng  trầm trọng hơn.

Chép tay? Bản chép tay của Dương thái y? Triệu Dịch dùng mọi thủ đoạn để có được thứ này làm gì? Chẳng lẽ trong đó có chuyện gì mà hắn không biết sao?

Đợi đã, Dương thái y? Thái y? Vậy mà lại là bản chép tay của thái y trong cung?

Sau khi biết chuyện này dính tới chuyện trong cung thì sắc mặt càng trở nên trầm trọng hơn, thậm chí hắn còn có một suy đoán rằng, Triệu Dịch nóng lòng muốn có được bản chép tay kia như thế, có lẽ nội dung bên trong bản chép tay đó có liên quan tới mình.

Hắn bất giác siết chặt nắm đấm, bước nhanh để đuổi theo Lăng Ngọc, hỏi tiếp: “Trong tay các ngươi thật sự không có bản chép tay kia ư?”

“Đương nhiên không có, Tố Vấn không đến mức lừa cả nô tỳ, hơn nữa hôm muội ấy tới kinh thành tìm nô tỳ, trong bọc đồ ngoài mấy bộ quần áo để thay thì chỉ còn vai tấm ngân phiếu và mấy lượng bạc vụn, nào có bản chép tay gì.”

“Ngay cả nhà của muội ấy ở huyện Thanh Hà cũng từng bị Tề vương phái người đến lục soát, nhưng cũng có tìm được gì đâu.”

Triệu Uân thấy nàng không giống như đang giả bộ, song nàng còn nàng là thê tử của Trình Thiệu Đường nên cũng miễn cưỡng coi là người của mình, vì thế hắn cũng tin tưởng lời nàng nói.

“Bọn chúng thể nào cũng trốn ở bên ngày, mau đuổi theo!! Đột nhiên, đằng xa vọng tới tiếng của truy binh.

Mặt hai người cùng lúc biến sắc, Lăng Ngọc không dám chậm trễ nữa, bước nhanh vào rừng trúc phía trước.

Triệu Uân cũng theo sát nàng.

Cuối cùng, hai người đi tới một bờ hồ hẻo lánh, chính là nơi mà hôm đó Đường Tấn Nguyên vứt thi thể.

“Ngài biết vơi không?” Lăng Ngọc hỏi.

“Dĩ nhiên là biết.” Triệu Uân đáp, sau đó nảy ra một suy nghĩ: “Lẽ nào chúng ta có thể trốn thoát qua cái hồ này?”

“Đúng thế, cái hồ này thông với hồ Trường Lạc. Nếu biết bơi thì chúng ta có thể thoát ra từ đây.” Lăng Ngọc đáp.

Ban đầu nàng định dẫn Triệu Uân thoát khỏi vương phủ thông qua cái hồ này, còn mình thì tiếp tục ở lại trong phủ giúp hắn yểm trợ, nhưng lúc nãy nàng đã nghe thấy truy binh nói ‘bọn chúng’, nàng biết mình chắc chắn đã bị bại lộ, nên không dám ở lại nữa.

May mà từ bé nàng đã biết bơi lội, thậm chí kỹ năng bơi còn tốt hơn nam tử bình thường, có lẽ cũng không thành vấn đề.

Triệu Uân ngồi xổm xuống quan sát dòng chảy, một lát sau hắn mới nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”

Nói xong, hắn đang chuẩn bị xuống nước thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng xé gió sắc bén ở phía sau, hắn vô theo bản năng nghiêng người tránh khỏi, lại thấy hàn quang lóe lên, có người quơ trường kiếm đâm về phí mình.

Lòng hắn chùng xuống, không chút do dự mà dùng tay không nghênh chiến.

“Tấn Nguyên, đệ làm gì thế? Mau dừng tay lại!” Lăng Ngọc không ngờ rằng Đường Tấn Nguyên lại xuất hiện ở đây, nàng lập tức giật nẩy người, nhưng khi nàng phát hiện ra chỉ có một mình hắn tới thì lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Đường Tấn Nguyên và Triệu Uân giao đấu với nhau mà nàng cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhất là khi trông thấy trường kiếm trong tay Đường Tấn Nguyên mấy lần suýt đâm trúng ngực Triệu Uân. Nàng sốt ruột đến mức liên tục dậm chân, nhưng lại sợ bị những người khác phát hiện ra nên cũng không dám quát quá lớn.

Triệu Uân bị giam đã nhiều ngày, hôm nay lại cơm nước vẫn chưa được ăn, cộng thêm việc đã chạy lâu như thế, thể lực cũng đã hao mòn, hiện giờ trong tay lại không có binh khí, nào đánh lại được Đường Tấn Nguyên sát khí đằng đằng này, vì thế mà sau mười mấy hiếp hắn đã rơi vào thế hạ phong.

Lăng Ngọc cuống cuồng nhìn Đường Tấn Nguyên cố tình để lộ sơ hở rồi đột ngột đánh ra một quyền, Triệu Uân không kịp né, loạng choạng một cái ròi bị hắn đánh ngã xuống đất.

Lúc thấy trường kiếm trong tay Đường Tấn Nguyên sắp đâm vào ngực Triệu Uân, Lăng Ngọc chỉ cảm thấy mình sắp ngừng thở.

Ấy thế mà trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng nghe thấy một tiếng ‘bang’ vang lên, trường kiếm bay ngang trời mà tới, làm chệch hướng thanh kiếm trong tay Đường Tấn Nguyên.

“Thiệu Đường!!” Lăng Ngọc nhìn rõ người tới, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mà hét lên.
Bình Luận (0)
Comment