Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 73

Trấn Ninh hầu đang lau trường kiếm thì dừng lại, sau đó chậm rãi đặt trường kiếm lên bàn, nhìn chằm chằm vào Trình Thiệu Đường đang quỳ trên đất, một lúc sau, ông mới trầm giọng nói: “Nếu là lệnh của thái tử thì ngươi về kinh đi! Tuy bản tướng chưa chắc đã có thể san bằng Tây Nhung, nhưng vẫn nắm chắc chín mười phần là có thể chặn đường tiến lên phía bắc của chúng. Lần này các ngươi về kinh nhất định phải đặt việc bảo vệ thánh giá làm nhiệm vụ hàng đầu.”

“Trình Thiệu Đường, bản tướng phó thác sự an uy của bệ hạ cho ngươi!”

Trình Thiệu Đường chắp tay làm lễ với ông, trịnh trọng nói: “Tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ đặt sự an nguy của bệ hạ lên đầu!”

Trấn Ninh hầu nhìn xoáy vào chàng, nói: “Ngươi đi đi! Mong ngươi nhớ kỹ những lời mình nói!”

Bệ hạ chung quy đã già rồi, giang sơn này sớm muộn cũng phải giao cho lớp trẻ, không phải là thái tử thì cũng là những hoàng tử khác.

Nếu để hạng súc sinh ngỗ ngược bất hiếu như Lỗ vương cướp mất ngôi vị, thà trao nó cho thái tử một cách danh ngôn thuận còn hơn.

Ông dõi theo bóng lưng của Trình Thiệu Đường mà không khỏi thở dài.

Trong số các hoàng tử của bệ hạ, nào có mấy ai tâm tư đơn thuần, ngay cả thái tử ‘danh chính ngôn thuận’ kia, chẳng phải cũng đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay hay sao? Đến cả bệ hạ cũng là con cờ trong ván cờ của hắn, huống chi là một hầu gia cỏn con như mình.

Suy cho cùng vẫn là người trong hoàng thất, sự tàn nhẫn đã khảm trong xương cốt của họ, không ai có thể sánh được!

Trình Thiệu Đường nhanh chóng dẫn một đội binh sĩ tụ họp với Triệu Uân, Trấn Ninh hầu thì thay đổi chiến lược, không còn đối chiến trực diện với quân Tây Nhung nữa mà tập trung vào việc phòng thủ và đánh tập kích bất ngờ. Thế nhưng, trong quân dần dần thiếu thốn lương thực, hàng tiếp tế đã lâu chưa đến, ông không khỏi có chút lo lắng.

Kinh thành đại loạn, đương nhiên chẳng ai rảnh quan tâm đ ến tiền tuyến, hiện giờ chỉ có mong thái tử mau chóng bình định tình hình rối ren ở kinh thành. Nếu không, sau một thời gian dài, đừng nói là nạn thổ phỉ trộm cướp ngày càng nhiều, mà ngay cả những tiểu quốc xung quanh vốn đã lăm le bờ cõi của ta cũng sẽ rục rịch ngóc đầu dậy, đến lúc đó, triều đình mới thật sự gặp nguy hiểm!

“Hiện giờ lương thực thiếu thốn, e rằng các vị tướng sĩ phải thắt lưng buộc bụng một phen, có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm, cố gắng chống đỡ thêm mấy ngày nữa, ta đã sai người ra roi thúc ngựa báo cáo tình cảnh nguy khốn ở quân Tây Nam cho thái tử điện hạ, tin rằng không lâu nữa, thái tử điện hạ sẽ bố trí tiếp tế.” Lúc này, ông triệu tập các vị tướng sĩ tới để trình bày rõ về tình cảnh khó khăn hiện giờ.

“Nói tới việc tiết kiệm, chi phí hàng ngày của nhóm dân phỉ bị Trình hiệu úy bắt trước đó cũng không nhỏ. Mạt tướng cho rằng đó là những việc không cần thiết!” Có tướng lĩnh trầm giọng nói.

Những người Trình Thiệu Đường bắt được kia là dân mà cũng là phỉ, tuy là phỉ nhưng chưa đến nỗi phải chết, vốn định sau khi bình ổn chiến sự sẽ giao hết cho quan phủ xử lý, nên phán thế nào thì phán thế đó. Nhưng hiện giờ….

“Nếu là bọn trộm cướp làm đủ loại tội ác, giết người, phóng hỏa, cướp của thì đương nhiên phải giết!” Một lát sau, ông lạnh lùng hạ lệnh.

Vâng, mạt tướng sẽ đi giải quyết bọn chúng ngay!” Ngay sau đó có tướng lõ nhận lệnh rời đi.

Có tướng lĩnh mấp máy khóe môi giống như muốn khuyên bọn họ vài câu, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh khốn khó trong quân hiện giờ, hắn lại không đành lòng nói ra.

***

Thiên Hi đế không màng chính sự đã lâu, Trấn Ninh hầu thì dẫn binh đi xa, nạn phỉ ở khắp nơi trong trung nguyên, vô số nạn dân tràn vào kinh thành, hiện tại Lỗ vương lại khởi binh tạo phản, chuyện xảy ra quá bất ngờ, ngự lâm quân trong cung không kịp trở tay, trơ mắt nhìn Lỗ vương dẫn binh mã xông vào cửa cung.

Thấy kinh thành loạn lạc, bọn trộm cướp hung hãn chờ thời cơ hành động, chúng nhanh chóng cướp bóc tiền tài trong kinh rồi rút lui trước khi Kinh Triệu doãn, ngũ thành binh mã ty và quan phủ kịp phản ứng.

(*) Ngũ thành binh mã ty: Bộ phận bảo vệ giữ gìn trị an của kinh thành. Đóng binh tại các khu vực trung tâm, thành phía đông, tây, nam, bắc.

(*)Kinh Triệu Doãn chức vụ được đặt ra từ thời Tần giữ nhiệm vụ quản lý hành chánh và trị an ở kinh đô. Về sau, tất cả những vị trưởng quan quản trị hành chánh và trị an ở thủ đô đều được gọi là Kinh Triệu Doãn.

Lăng Ngọc vẫn đóng chặt cửa để đề phòng vạn nhất, thậm chí còn chuyển hết đồ nặng trong nhà ra chắn sau cửa, chỉ sợ lũ cướp hung hãn phá cửa xông vào.

Cả nhà nơm nớp lo sợ, ban đêm cũng không dám ngủ hết mà thay nhau canh cổng, nhất là nam tử tráng niên duy nhất trong nhà như Lăng Đại Xuân, hắn cả ngày lẫn đêm đều không dám nhắm mắt, Châu Thị thấy mà xót xa, cương quyết kéo hắn về phòng, ép hắn đi ngủ để dưỡng sức.

May mắn thay, cánh cổng do Trình Thiệu Đường đóng ngày đó khá là vững chắc, hơn nữa bọn trộm cướp cũng không dám nán lại lâu, thấy không xông vào được thì nhanh chóng đổi nhà, sau mấy lần như thế, thủ vệ trong kinh đã bắt đầu lên kế hoạch ứng phó.

“Không biết bây giờ ở ngoài sao rồi, còn cả huyện Thanh Hà của chúng ta nữa, chỉ mong bọn cướp này đừng tới đó.” Châu Thị lo lắng không thôi.

Lăng Ngọc an ủi: “Mẹ yên tâm, huyện Thanh Hà của chúng ta giờ vẫn an toàn lắm, không bị ảnh hưởng đến đâu.”

Kiếp trước huyện Thanh Hà gặp phải chiến loạn có lẽ là vì cách đất phong của Lỗ vương không xa, kiếp này Lỗ vương chưa về đất phong đã khởi binh, nên huyện Thanh Hà coi như thoát nạn.

Nhưng chung quy thôn Trình gia vẫn còn Vương Thị và Trình Thiệu An, Lăng Ngọc cũng không hoàn toàn yên tâm.

Mặc dù đám cướp nhân lúc cháy nhà đi hôi của đã rút đi rất nhiều, nhưng trong kin vẫn còn rất hỗn loạn, hầu hết các nhà vẫn đóng kín cửa, chỉ sợ kiếp nạn bỗng dưng ập đến, ai cũng mong tai họa này mau chóng qua đi.

“May mà Ngọc tỷ cơ trí, biết chuẩn bị lương thực trước, nếu không bây giờ kể cả có tiền, sợ rằng cũng chưa chắc đã mua được nhiều đồ ăn như vậy.” Dương Tố Vấn ăn củ khai nướng thơm phức, cảm khái nói.

Lăng Ngọc mỉm cười, không tiện nói với nàng ấy rằng đó chẳng qua chỉ là kinh nghiệm kiếp trước của mình, nàng đưa củ khoai đã bóc xong vỏ cho bé Đá đang thòm thèm nhìn mình.

Bé Đá ‘a ăm’ cắn một miếng, mùi vị thơm ngọt, thằng nhóc ăn vui vẻ đến nỗi mắt híp cả vào.

Khi thằng nhóc ăn hết một củ khoai, ăn thêm bát cháo, Lăng Ngọc mới vỗ vỗ cái bụng căng phình của nó, vắt khăn ẩm lau mồm rồi rửa tay cho bé, xong đâu đó thì vỗ cái mông núng nính của nó, bảo nó ra sân chơi với Lăng Đại Xuân.

Thấy thằng nhóc nhảy lao về phía Lăng Đại Xuân và phát ra những tràng cười vô tư lự, những phiền muội trong lòng nàng vô thức bị thổi bay.

Nàng cảm thấy cuộc sống hiện giờ thực ra rất tốt, dù có xảy ra chiến tranh loạn lạc thì nàng cũng không cần chạy nạn nữa, càng không cần lo nhi tử sẽ đói bụng, giờ nàng chỉ cần tìm cơ hội thích hợp để đón mẹ chồng ở thôn Trình gia tới đây, cả nhà sẽ chính thức đoàn viên.

Nói về Lỗ vương, sau khi dẫn binh xông vào hoàng cung, hắn không nói một lời giết thẳng vào cung thái cực, nhưng ngự lâm quân phản ứng rất nhanh, lính xông ra từ bốn phía giao chiến kịch liệt với bọn họ, trong thời khắc giết chóc, tiếng binh khí giao nhau, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp cung điện.

Thiên Hi đế hay tin Lỗ vương dẫn binh xông vào cung với ý đồ mưu phản bức vua thoái vị thì tức đến nỗi mặt đen ngòm, cơ thể run lên bần bật, có mấy lần thái giám tổng quản bên cạnh ông nghĩ rằng ông sẽ bất tỉnh vì tức giận, nhưng lần này ông lại kiên trì không để mình gục ngã.

“Buồn cười, trẫm quyết không tha cho thằng nghịch tử này! Trấn Ninh hầu đâu? Lập tức kêu Trấn Ninh hầu tới đây hộ giá!” Thiên Hi đế rống lên giận dữ.

“Bẩm bệ hạ, Trấn Ninh hầu còn đang ở quận Tây Nam dẹp loạn ạ!” Cuối cùng, có một thái y nhỏ tuổi khẽ đáp.

“Khốn nạn!” Thiên Hi đế đá hắn một cái, cả người cũng lảo đảo theo, cuối cùng ngã ‘huỵch’ một cái xuống đất, làm cung nữ và thái giám bên cạnh ông cuống cuồng xông tới, ba chân bốn căng định đỡ ông dậy.

“Nguyệt quý phi đâu?!” Thiên Hi đế cả giận gạt phăng những cánh tay muốn đỡ mình ra, ngó nghiêng xung quanh không thấy Tử Yên nên hỏi.

Đám cung nữ và thái giám đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu tỏ ý không biết.

Mà lúc này đã có một nhóm ngự lâm quân cấp tốc tới, bảo vệ chặt chẽ những người trong điện.

“Nghịch tử kia thế nào rồi? Đã bắt được nó chưa?!” Thiên Hi đế cũng chẳng rảnh lo cho Nguyệt quý phi gì nữa, vội truy hỏi.

“Bẩm bệ hạ, binh mà Tề vương dẫn theo đang giao chiến với Trấn Quốc tướng quân và Lý thống lĩnh, thuộc hạ phụng mệnh Lý thống lĩnh tới đây bảo vệ bệ hạ!”

“Được, tốt lắm, chỉ cần là những người có công hộ giá, trẫm nhất định sẽ thưởng thật hậu hĩnh!” Hay tin Trấn Quốc tướng quân cũng dẫn binh mã vào cung hộ giá, Thiên Hi đế mừng rỡ, cảm thấy may mắn vì lúc đó nghe lời Nguyệt quý phi mà không điều Trấn Quốc tướng quân rời khỏi kinh.

Nếu không, e rằng hôm nay thằng nghịch tử kia đã đắc thắng rồi.

Lúc này, Tử Yên đang cấp tốc mở cửa buồng giam cứu người ra, vừa mở được cửa nàng đã xông vào kéo tay của Tống Siêu ra ngoài: “Đi mau, rời khỏi đây, Lỗ vương đang bức vua thoái vị, bây giờ đã xông vào trong cung rồi!”

Tống Siêu kinh ngạc, vùng ra khỏi tay nàng: “Ta phải đi cứu Tề vương điện hạ!”

Tử Yên thấy hắn vùng ra, vừa bực vừa cuống, đi theo sau hắn mắng: “Bên cạnh Tề vương có phải chỉ có một mình chàng đâu, lẽ nào bọn họ không đi cứu mà cứ phải đợi chàng sao? Mau theo thiếp rời khỏi đây, nếu người của Tề vương giết tới, ta và chàng đều khó giữ cái mạng này!”

Tống Siêu phớt lờ nàng, sải bước càng ngày càng nhanh.

Tử Yên thở hổn hển đuổi theo, gấp đến nỗi nước mắt sắp sánh ra, trong khi bóng lưng của Tống Siêu càng ngày càng xa thì bỗng nhiên một nam nhân mặc đồ thị vệ xông tới, đâm kiếm về phía nàng.

“Á!!!” Nàng sợ đến mức kêu lên thất thanh, tránh được một kiếm đầy hung hãn, sau đó cất bước chạy, vừa chạy vừa khóc, la: “Tống Siêu cứu thiếp với!!”

Đột nhiên, chẳng hay đá trúng thứ gì mà nàng loạng choạng, cả người ngã nhào ra đất, còn tên thị vệ đuổi giết nàng cũng đã cầm kiếm đuổi tới, giơ cánh tay lên, nàng chỉ cảm nhận được ánh sáng lóe lên chói mắt, trường kiếm sắp đâm vào cổ họng nàng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nam tử đột nhiên quát lớn một tiếng, nàng còn chưa kịp định hình thì tên thị vệ kia đã bị người ta đá ra mấy trượng, ngay sau đó, nàng trông thấy Tống Siêu quay lại đánh nhau với người nọ.

Sau khoảng chục hiệp, Tống Siêu đánh một quyền nặng nề lên ngực người nọ, thừa lúc hắn thối lui cướp lấy binh khí trên tay hắn, sau đó vung tay lên, máu tươi bắn tung tóe, thị vệ kia rên lên một tiếng rồi mất mạng.

“Đi mau!” Tống Siêu kéo nàng đứng dậy, không dám nán lại lâu bèn kéo nàng chạy về phía thiên lao.

Không biết chạy bao lâu, Tống Siêu chợt thấy phía trước có hai bên đang giao đấu, thoạt nhìn hắn đã nhận ra ngay bóng dáng của Đường Tấn Nguyên trong số đó, còn người Đường Tấn Nguyên đang vung kiếm bảo vệ không phải ai khác, mà chính là Tề Vương.

Hắn lập tức mừng rỡ, không thèm để ý tới Tử Yên nữa, nhấc trường kiếm gia nhập trận chiến.

Tử Yên vừa tức vừa hận, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn bỏ lại mình.

Trong cung thái cực, hộ vệ bên cạnh Thiên Hi lần lượt ngã xuống, trường kiếp của Lỗ vương chĩa về phía ông, từng bước bức ông ngồi lên sạp dài.

“Nghịch tử!” Thiên Hi đế chưa từng bối rối như vậy, ông nghiên răng nghiến lợi mắng.

“Phụ hoàng, người già rồi, không còn minh mẫn nữa, đã đến lúc người phải nhường lại ngôi vị này cho người hiền đức rồi! Nếu không phải phụ hoàng quá mức thiên vị, nhi thần sẽ không làm đến bước này. Triệu Uân cũng thôi đi, hắn tốt số, vừa là đích vừa là trưởng, cho dù nhi thần không cam lòng thì cũng chỉ nhẫn nhịn và cố gắng tiếp nhận. Nhưng thằng oắt con như Bát hoàng đệ thì là cái thá gì? Vậy mà phụ hoàng lại nghe lời phụ nhân, sắc lập nó làm thái tử, người đặt nhi thần ở đâu?”

“Phụ hoàng, là người bất nhân trước, nên không thể trách nhi thần làm ra loại chuyện này được! Nếu người ngoan ngoãn viết chiếu chỉ truyền ngôi, nhi thần cho phép người dưỡng già trong cung thái cực này. Còn không……” Nói đến đây, trường kiếm trong tay lỗ vương dịch sát gần cổ Thiên Hi đế một tấc, làm ông ta sợ đến nỗi mắt cắt không còn một giọt máu.

“Mày mày mày…” Thiên Hi đế vừa sợ vừa hận vừa không cam lòng, không muốn để cho hắn được toại nguyện.

Sắc mặt Lỗ vương càng nặng nề hơn, nếu không vì sợ tội danh giết cha bị lưu muôn đời, e rằng hắn đã vung kiếm, cắt qua cổ Thiên Hi đế.

“Phụ hoàng, trước giờ người không màng chính sự mà chỉ chuyên tâm tu đạo, triều đình này có người cũng như không, người nhìn xem đất nước rơi vào tình cảnh gì rồi? Nạn phỉ, nạn binh hỏa, ngoại địch, dân chúng rày đây mai đó, quốc khố số vào chẳng bằng số ra. Dưới sự thống trị của người, trung nguyên sớm muộn gì cũng sẽ chìm trong cảnh điêu tàn, dân chúng oán than dậy đất, mà tất cả những điều này đều bắt nguồn từ một hôn quân như người!”

“Một kẻ lẩm cẩm vô lý như người, vì sao còn chiếm giữ hoàng vị này làm gì?”

Thiên Hi đế bị hắn mắng cho khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn trông cực kỳ thú vị, cuối cùng ông ta không nhịn nổi mà chửi ầm lên: “Thằng con bất hiếu kia mày kiểu gì cũng bị trời phạt! Trẫm có thế nào cũng tự có người đời sau đánh giá, không đến lượt mày ở đây phát ngôn bừa bãi! Hoàng vị của trẫm có thể truyền cho bất cứ hoàng tử nào, nhưng chắc chắn sẽ không truyền cho một thằng súc sinh đại nghịch bất đạo như mày!”

Lỗ vương nghe vậy thì lòng sinh căm hận, hắn nghĩ nếu ông ta đã ngang ngạch như thế, chi bằng hắn đã làm thì làm cho trót, dù sao lịch sử là do kẻ thắng viết, tiền triều có Thái tông hoàng đế giết huynh giết đệ, chẳng phải vẫn được gọi là minh quân hay sao?

Nghĩ vậy, hắn động cổ tay, đang định giơ kiếm gi ết chết Thiên Hi đế ngay tại chỗ, bỗng phía sau vang lên tiếng đánh nhau.

“Bệ hạ, Tề vương dẫn người tới đây! Có binh lính vội vào bẩm báo.

“Đến đúng lúc lắm! Bản vương giết hắn luôn để đỡ phải xử lí thêm lần nữa!” Lỗ vương cười nhạt, lập tức truyền lệnh giết không không cần luận tội.

Qua cánh cửa mở hé, hắn nhìn thấy Tề vương cùng với hơn chục thị vệ bao gồm Tống Siêu và Đường Tấn Nguyên đang ra sức vung trường kiếm,  tiến dần về phía cung thái cực.

“Đúng là lòng hiếu thảo cảm động trời xanh, phụ hoàng, Tứ hoàng đệ không màng an nguy của bản thân, dẫn theo vài tên thuộc hạ cỏn con tới đây cứu giá kìa!” Hắn khinh thường nhìn Tề vương đã bị trúng một kiếm ở ngực, sau đó mới thong thả nói.

“Súc sinh!” Thiên Hi đế tức phát run, chỉ mong Tề vương có thể nhanh chóng tới cứu giá, nhưng khi ông nhìn thấy từng người bên cạnh Tề vương lần lượt ngã xuống, tia hi vọng mong manh này dần bị dập tắt.

“Phụ hoàng, con hỏi người một lần nữa, người có viết chỉ truyền ngôi cho con không?” Lỗ vương kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.

Thiên Hi đế run rẩy cánh môi bởi ông đã nhìn thấy sát hi phừng phừng trên khuôn mặt hắn, ông biết nếu lần này mình nghe theo thì người tiếp theo phải bỏ mạng chính là mình.

Lỗ vương thấy ông chỉ run rẩy cánh môi, không thốt lên bất kì lời mắng nhiếc hay từ chối nào thì biết rằng ông đã thỏa hiệp, hắn cười khẩy, lập tức có thị vệ đưa cho hắn một tờ giấy trắng để viết thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Hắn thu kiếm lại, cầm lất ‘thánh chỉ’ và đặt nó lên trường án, tự tay mài mực đen rồi nhét ngự bút vào tay Thiên Hi đế.

Tay cầm bút của Thiên Hi đế không ngừng run rẩy, bút đã chấm mực nhưng không cách nào hạ bút.

“Phụ hoàng à, kiên nhẫn của nhi thần có giới hạn!” Thấy ông vẫn cố kéo dài thời gian, Lỗ vương mất kiên nhẫn nói.

Thiên Hi đế hận vô cùng, song càng hiểu rõ tình thế bức người, ông không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành run tay, chậm rãi hạ bút viết.

“Phụ hoàng, không thể được!” Tề vương giết một tên phản binh, ngẩng đầu thì nhìn thấy Lỗ vương giơ kiếm thúc ép Thiên Hi đế, hắn lập tức cảm thấy khẩn trương bởi đã hiểu quá rõ về dự định của Lỗ vương.

Một tên phản binh lại xông tới, hắn nghiến răng nghiến lợi vung kiếm gi ết chết gã, sau đó ra sức mở một đường máu về phía chính điện.

Thấy Tề vương đột nhiên bộc phát sức mạnh phi thường, liên tục giết người của mình như vũ bão, lại nhìn thấy Thiên Hi đế hơi chững lại, Lỗ vương giận tím mặt, chĩa trường kiếm vào Tề vương, đanh giọng hạ lệnh: “Ai giết được Triệu Dịch sẽ được làm hộ quốc đại tướng quân của bản vương!”

Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, ngay sau đó, có vô số phản binh đã lao về phía Tề vương.

Hai tay khó địch bốn tay(*), Tề vương có dũng mãnh đến đâu thì trên người cũng đã trúng vài kiếm, đám Tống Siêu và Đường Tấn Nguyên vừa ra sức giết địch, vừa liều mạng lùi về phía sau hắn.

(*) Có nghĩa là một người đánh không lại nhiều người, ít không địch nổi đông.

Thiên Hi đế thấy người của Tề vương liên tiếp ngã xuống thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Lỗ vương thấy ông cuối cùng cũng bỏ cuộc, thức thời viết tiếp chiếu chỉ truyền ngôi thì hai mắt sáng lên.

Tốt lắm, sau ngày hôm nay, thiên hạ này sẽ là của hắn!

Đến lúc đó, hắn sẽ không tha cho những kẻ đã từng đối địch với hắn, hắn sẽ cho bọn chúng lĩnh giáo thủ đoạn của mình!

Sau cùng, khi Thiên Hi đệ viết những nét chữ cuối cùng, Lỗ vương nhìn rõ ràng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng vì kích động.

“Ngọc tỉ đâu?!” Thấy chỉ có thư tay, kề cà mãi vẫn không thấy Thiên Hi đế đóng ngọc tỉ, Lỗ vương khẩn trương đến nỗi túm lấy cổ áo ông mà hỏi.

“Ngọc tỉ ở….”

“Vù! Binh!” Bỗng có tiếng xé gió sắc bén phóng tới, ngay sau đó là một mũi tên sắc nhọn bay sượt qua phát quan của Lỗ vương, rồi cắm phập lên giá tử đàn đối diện, Lỗ vương sợ đến nỗi lạnh sống lưng.

“Ai?! Kẻ nào đánh lén ở phía sau!!” Hắn quay phắt đầu, lớn tiếng quát.

Tuy mũi tên nhọn không bắn trúng hắn, nhưng cũng đã hất bay phát quan của hắn, trong khoảnh khắc ấy, mái tóc dài của hắn xõa ra, khuôn mặt thì đằng đằng đằng sát khí, ánh mắt hung hãn, trông hắn chẳng khác gì kẻ điên.

“Triệu Phủ, chỉ dựa vào ngươi mà dám vọng tưởng leo lên hoàng vị? Cô cho phép sao?”  Một giọng nói bình tĩnh từ ngoài cửa truyền tới, con ngươi Lỗ vương đột nhiên ro rụt lại, không dám tin mà trừng mắt nhìn bóng người đang bước vào phòng từ cửa sau.

“Triệu, Triệu Uân! Ngươi chưa chết?!”

“Uân nhi!!” Gương mặt tràn đầy tuyệt vọng của Thiên Hi đế vừa thấy Triệu Uân sống sờ sờ trước mặt mình thì thoạt tiền sững ra, ngay sau đó là tràn ngập vui sướng.

“Phụ hoàng.” Triệu Uân thong dong làm lễ với ông, sau đó nhìn về phía khuôn mặt thẫn thờ ngờ nghệch của Lỗ vương: “Nhị hoàng đệ vẫn còn sống tốt thế này, làm sao Cô dám chết?”

“Không, không thể nào, ngươi, sao ngươi có thể còn sống chứ!” Triệu Phủ không dám tin vào mắt mình.

Rõ ràng sát thủ mà hắn phái đi đã báo rằng người nọ đã rơi xuống dòng nước lũ, chắc chăn sẽ chết. Trên thực tế, hắn đã âm thầm sai người đi tìm tung tích của Triệu Uân, và quả thực đã tìm thấy thi thể.

Con dấu của thái tử và quần áo mà xác chết mặc đều chứng minh thân phận của hắn.

Triệu Uân cười nhạt: “Cô chỉ dùng một thi thể, một con dấu, một bộ quần áo đã lừa được các ngươi rồi, Triệu Phủ à, ngươi trở nên ngây thơ như thế từ lúc nào vậy!”

“Điện hạ, nghịch tặc đã bị bắt hết, đang đợi ngài xử lí!” Đúng lúc này, Trình Thiệu Đường rảo bước đi tới, quỳ một gối với Triệu Uân.

Giờ khắc này Lỗ vương mới phát hiện ra tiếng đánh nhau bên ngoài đã dừng lại tự lúc nào không hay, mặt hắn lập tức đại biến.

Triệu Uân xông vào đây từ khi nào? Lúc nào thì hắn đã khống chết cục diện? Vậy mà hắn mảy may không biết gì cả!

Hắn nhìn về phía Triệu Uân đang mặc nghi phục của thái tử với nét mặt lạnh lùng, rồi nhìn những binh sĩ đứng nghiêm trang phía sau hắn, nhìn thấy trường kiếm đẫm máu trên tay Trấn Quốc tướng quân, và khối giáp loang lổ vết máu của Trình Thiệu Đường.

Ngay cả Tề vương Triệu Uân cũng đã dẫn số ít thị vệ còn sót lại của mình tiến vào, hắn ta bụm chặt miệng vết thương căm phẫn nhìn mình chằm chặp.

Hắn vô thức lui vài bước.

“Uân nhi, giết nó đi! Gi ết chết thằng nghiệt tử này cho trẫm!!” Thiên Hi đế thấy tình thế đột ngột xoay chuyển, ông ta hét rống với sát khi ngập tràn trong mắt.

Lỗ vương lập tức hoàn hồn, rồi hắn đột nhiên cầm kiếm kề lên cổ của ông ta.

“Đừng đừng đừng, đừng giết trẫm!” Thiên Hi đê sợ đến mức hét to, yết hầu cảm nhận được hơi lạnh bức người, chỉ cần đối phương xoẹt nhẹ một cái là yết hầu của ông cũng sẽ đi đời.

“Thả phụ hoàng, Cô giữ có thể giữ lại mạng chó cho ngươi, nếu không, Cô sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã đến thế giới này.” Triệu Uân vẫn bình tĩnh mà lạnh lùng nói.

“Hừ! Tha mạng cho ta? Triệu Uân ngươi là kẻ tàn nhẫn đến mức nào, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Rơi vào trong tay ngươi mới là sống không bằng chết!” Lỗ vương phỉ nhổ hắn, nhưng lòng hắn biết rõ chuyện đến nước này, đã không thể cứu vãn được nữa.

“Nếu ngươi đã biết tính ta, thì không nên trêu chọc Cô để tự đâm đầu vào chỗ chết!”

“Cô co ngươi một cơ hội nữa, rốt cuộc ngươi có thả người không?! Đừng hòng đặt điều kiện với cô, ngươi không có tư cách ấy, cũng không có điều kiện gì có thể thương lượng được!” Triệu Uân phất tay, các binh sĩ lập tức áp giải hơn chục phụ nhân và trẻ em tới, xếp thành một hàng.

Khi đã nhìn rõ người tới là ai, Lỗ vương cảm thấy máu huyết toàn thân như chảy ngược.

Trong một hàng ấy, người đứng ngoài cùng phía bên trái là Lỗ vương phi, bên cạnh Lỗ vương phi là trưởng tử năm tuổi của hắn, tiếp đó là các phi tần, thị thiếp đang ôm nhi tử của mình.

“Thả phụ hoàng, Cô có thể giữ mạng cho máu mủ của ngươi; nếu phụ hoàng có gì bất trắc, Cô sẽ tắm máu phủ Lỗ vương, khiến Triệu Phủ ngươi trở thành cô hồn dã quỷ thật sự!”

Trình Thiệu Đường không ngờ Triệu Uân còn chuẩn bị cả những thứ này, chàng liếc sang người thiếp của Lỗ vương gần mình nhất, tuy hai chân của nàng đều đang run lẩy bẩy, nhưng vẫn ôm chặt đứa bé đỏ hỏn trong lòng, đứa trẻ này rõ ràng vừa mới ra đời không lâu, chàng không thể chịu được mà lập tức quay đi chỗ khác.
Bình Luận (0)
Comment