Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 115

Lăng Ngọc vô cùng vui mừng vì Lăng Bích có thể đến kinh thành. Sau lần từ biệt ở thôn Trình gia năm đó, tỷ muội các nàng đã hơn hai năm chưa gặp nhau, mà Lăng tú tài và Châu Thị thậm chí còn không gặp trưởng nữ lâu hơn nàng.

Bây giờ gia đình đoàn tụ, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bé Đá chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết với bé Hổ, còn bé Hổ năm tuổi thì cứ nhìn bé Đá bằng ánh mắt sùng bái như thể biểu ca của mình cái gì cũng biết, đôi mắt sáng rực của thằng bé khiến cho bé Đá cực kỳ đắc chí.

Lăng Ngọc kéo Đường Nha, nữ nhi mười tuổi của Lăng Bích về bên cạnh, sau một hồi ngắm trái ngắn phải thì nàng cảm thấy càng nhìn càng thấy thích.

Tiểu cô nương vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, hơn nữa lại có đôi bàn tay khéo léo linh hoạt. Lăng Ngọc nhìn hà bao mà cháu gái tặng cho mình, dẫu tay nghề còn có phần non nớt, nhưng theo thời gian, con bé nhất định sẽ rất cừ.

“Nếu sau này bé Bùn hiểu chuyện bằng một nửa Đường Nha thì ta cũng yên tâm rồi.” Nàng ôm Đường nha vào lòng thở dài não nuột.

Lăng Bích lúc thì bế bé Bùn, lúc lại chạy đi bế bé Chước, đứa nào cũng thấy cưng hết mức, nghe nàng nói vậy thì cười nói: “Ta sớm đã nghe mẹ nói bé Bùn không chỉ có vẻ ngoài giống muội, mà ngay cả tính tình cũng y đúc, giờ muội chê con bé, chẳng phải là đang chê mình sao?”

Lăng Ngọc khẩn trương nhìn về phía bé Đá, thấy nó đang khua tay múa chân kể cho bé Hổ nghe những chuyện huy hoàng của mình mà không hề để ý tới lời Lăng Bích nói thì mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt trách cứ: “Tỷ lại nói vớ vẩn rồi đấy, mẹ chỉ nói giỡn thế thôi, tỷ tưởng là thật hả.”

Lăng Bích vừa trông thấy bộ dạng căng thẳng nhìn về phía nhi tử là hiểu ngay suy nghĩ của muội muội, nàng lập tức phì cười.

Châu Thị tức giận dí lên trán thứ nữ một cái.

Gian bên kia, Lăng tú tài hỏi Lương Hoài Thăng dự định sau này.

“Con muốn ở lại kinh thành làm việc hay đi nơi khác?”

“Con và Lăng Bích đều cảm thấy áy náy vì suốt ngần ấy năm không thể phụng dưỡng cha mẹ, giờ khó khăn lắm gia đình mới đoàn tụ…. nếu như có thể, con hi vọng mình có thể ở lại kinh thành, như vậy thì gia đình có thể chăm sóc lẫn nhau, không đến mức cốt nhục phân li.”

“Chỉ là nay có rất nhiều người vẫn đang chờ nhận chức. So với bọn họ, con rể không có ưu thế gì cả, sợ rằng trong vòng ba đến năm năm tới cũng chưa nhận được giấy bổ nhiệm.”

Lăng tú tài trầm mặc một lát rồi nói: “Theo ta thấy, khắp kinh thành đều là người quyền quý, con mới vào quan trường thì nên ra bên ngoài tích lũy kinh nghiệm và thành tích sẽ tốt hơn. Nếu mai này có cơ hội ắt sẽ có tương lai rộng mở hơn.”

“Con cũng đồng ý với lời này của cha, trong kinh toàn là người quyền quý, chức vụ cao nhất của người mới vào quan trường cùng lắm chỉ là thất, bát phẩm tiểu lại mà thôi, song cũng chẳng có thực quyền gì cả, chi bằng huynh nhân cơ hội này ra bên ngoài rèn luyện một phen cũng tốt.” Lăng Đại Xuân cũng chen lời nói.

Lương Hoài Thăng thở dài: “Việc này đâu phải ta muốn thế nào thì là thế đó, quan trọng là vẫn phải xem triều đình sắp xếp thế nào.”

“Cũng đúng, nếu đã có ý chỉ của bệ hạ thì việc ở lại kinh thành hay đi nơi khác đều không phải do mình quyết định.” Lăng Đại Xuân gật đầu tỏ ý tán đồng.

Lăng tú tài không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt khi nhìn Lương Hoài Thăng có phần phức tạp xen lẫn thất vọng.

Tối đó, Châu Thị vào phòng thì thấy bộ dạng rầu rĩ của ông, bà lấy làm khó hiểu mà hỏi: “Ông làm sao thế?”

Trưởng nữ tới chơi, tuy ngoài mặt ông không tỏ thái độ gì, nhưng bà có thể nhìn ra được ông vui đến nhường nào.

Đáng lẽ ông phải vui mừng vì có đông đủ con cháu quây quần bên cạnh, Lăng gia có hậu, con rể mà ông vẫn luôn coi trọng đã được đề tên trên bảng vàng mới đúng, sao mới đó đã biến thành bộ dạng như thế này rồi.

Lăng tú tài đang bực dọc, nên nói một cách cáu kỉnh: “Đàn bà con gái thì hiểu cái gì!”

Châu Thị nhẹ nhàng nói: “Phải phải phải, đàn bà con gái không hiểu gì, nhưng bây giờ cũng đâu có người ngoài, nếu ông giấu mọi chuyện ở trong lòng mà không chịu nói, chẳng phải sẽ khiến mình bức bối sao? Chi bằng ông nói với ta, dẫu ta không chắc mình cho thể cho ông ý tưởng tốt, nhưng ít nhất ông cũng có người chia sẻ, không phải sao?”

Lăng tú tài quay đầu nhìn về phía bà.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ấy vậy mà người đàn bà trước mặt này đã bầu bạn bên ông hơn mười mấy năm và dẫu đã từng ấy năm trôi qua, bà vẫn luôn là một người hiền lành như vậy. Ông thừa nhận mình không phải người tốt tính, tật xấu thì vô số kể, nhưng người đàn bà chẳng biết nổi mấy mặt chữ này vẫn luôn bao dung ông theo cách riêng của mình.

Châu Thị thấy ông chỉ im lặng nhìn mình thì nhất thời không đoán được tâm tư của ông, đành cười nói: “Nếu thật sự là chuyện mà ta không giúp được thì vẫn còn mấy đứa Đại Xuân và tiểu Ngọc mà!”

“Cũng không có gì, chỉ là ta cảm thấy con cháu tự có phúc của con cháu, đám trưởng bối chúng ta không cần lo lắng quá nhiều.” Một lúc sau, Lăng tú tài từ tốn nói.

Châu Thị nhìn ông với vẻ ngờ vực, không hiểu sao ông lại nghĩ tới vấn đề này, nhưng xưa nay bà đã quen thuận theo ý trượng phu, vì thế cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ cười nói: “Ông nói đúng, đám trẻ đã lớn rồi, chúng đều có suy nghĩ của mình, chúng ta đâu thể can thiệp vào chuyện của chúng.”

Lăng tú tài không hề bất ngờ với câu trả lời của bà, người phụ nữ này là như vậy, dù mình nói gì đi chăng nữa thì bà vẫn luôn tán thưởng, tuy rằng có hơi thiếu chủ kiến, nhưng đàn bà con gái ấy mà, có chủ kiến quá cũng không phải là chuyện gì tốt, như kiểu của bà ấy là vừa vặn.

Lăng Ngọc cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình vô cùng mỹ mãn, người thân không ở bên cạnh thì cũng là ở cách nàng không xa, chỉ cần nàng muốn thì có thể đi gặp ngay lập tức.

Bây giờ, điều duy nhất mà nàng trông mong chính là Trình Thiệu Đường ở phương xa có thể sớm ngày trở về.

Lăng Ngọc không biết tình hình chiến sự ở tiền phương như thế nào, bởi dù gì đảo nhỏ cũng ở cách đây quá xa, muốn trao đổi tin tức cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hôm nay, nàng kiểm tra sổ sách do các cửa hàng đứng tên nàng đưa tới, đây cũng là công việc mà hàng tháng nàng phải giải quyết. Tuy nàng không cần tự mình lo liệu việc kinh doanh, nhưng chuyện tiền nong thì phải nắm thật rõ, không thể để người tùy tiện lừa được.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, nàng khéo léo nhắc nhớ trưởng quỹ của vài cửa hàng, sau đó dựa theo lợi nhuận của từng cửa hàng mà thưởng cho họ một cách thỏa đáng, cuối cùng là họ rời đi với gương mặt đầy vẻ cảm kích.

Lúc Lăng Bích tới nàng đang để Phục Linh bóp vai cho mình.

Thời gian này Lăng Bích rất siêng ghé chơi, cộng với việc nàng là tỷ tỷ ruột của Lăng Ngọc nên đám nha đầu Thanh Đại đều không đi thông báo mà trực tiếp mời nàng ấy vào.

“Sao tỷ tỷ lại tới một mình? Đường Nha và bé Hổ đâu?” Lăng Ngọc kéo tay nàng ngồi xuống cạnh mình, không thấy hai tỷ đệ kia đâu thì hỏi.

“Chúng nó đều ở nhà hết! Tỷ phu muội đưa ta tới đây.”

“Ra là vậy, nhưng hôm nay Thiệu An không có ở nhà, chắc là tỷ phu phải một mình đợi tỷ tỷ rồi.” Lăng Ngọc cười nói.

Trình Thiệu An là nam chủ tử thành niên duy nhất của phủ Bình Nam hầu lúc này, bình thường Lương Hoài Thăng mà ghé chơi là sẽ do Trình Thiệu An đón tiếp, nhưng hôm nay Trình Thiệu An không có nhà nên sẽ chẳng có ai tiếp đón.

“Tỷ biết đệ ấy không có ở nhà. Thật ra lúc nãy tỷ đã gặp đệ ấy trên phố.” Lăng Bích do dự nói.

“Có chuyện gì vậy tỷ?” Lăng Ngọc nhận ra vẻ khác thường trên gương mặt nàng, khó hiểu hỏi.

“Tuy tỷ mới tới kinh thành chưa lâu nhưng cũng đã nghe qua vụ án cháu gái kiện bá phụ ruột từng gây chấn động một thời, thậm chí trên đường lên kinh còn có duyên gặp mặt Tô cô nương này vài lần, lúc nãy tỷ trông thấy Thiệu An huynh đệ và nàng ấy cùng….” Lăng Bích nói lấp lửng vài câu.

Trình Thiệu An và Tô Ngưng San? Lăng Ngọc sửng sốt.

Hai người này đi với nhau từ khi nào vậy?

Suốt hai năm nay, Vương Thị vẫn luôn tìm mối cho Trình Thiệu An, nhưng rất khó tìm được người vừa ý, tới khi Trình Thiệu Đường trở thành Bình Nam hầu, phạm vi người có ý kết thân với Trình Thiệu An ngày càng rộng, thậm chí còn có nhiều gia đình quan lại dùng nhiều cách khác nhau để thể hiện rõ ý đồ của mình. Từ đó trở đi, việc mai mối cho Trình Thiệu Đường đã trở thành vấn đề khó khăn với Vương Thị.

Tuy bà thấy cô nương nhà nào cũng tốt, nhưng lại chẳng có một người phù hợp, song sợ đồng ý với nhà này thì đắc tội với nhà khác, bà sợ mình đã không giúp gì được cho con trưởng lại còn vô tình gây thù chuốc oán về cho con.

Còn Trình Thiệu An thì đang say sưa với công việc làm ăn của hắn, hắn không tích cực cũng chẳng từ chối chuyện hôn nhân của mình, lúc nào cũng chỉ nói cho mẹ tự quyết.

Con càng nghe lời mình như thế càng hiến Vương Thị thận trọng hơn, sự thận trọng này khiến bà không thể đưa ra quyết định, vì thế mà chuyện hôn nhân của hắn bị trì hoãn thêm hai năm.

Hiện giờ, hôn sự của Trình Thiệu An đã trở thành tâm bệnh của Vương Thị, Lăng Ngọc cũng khuyên bà rất nhiều lần, bất kể đối vương là nữ nhi nhào nào, xuất thân danh gia vọng tộc cũng được, gia đình bình thường cũng tốt, nếu bà cảm thấy thích hợp thì cưới về, nếu cảm thấy không thích hợp thì từ chối, chẳng lẽ còn phải sợ không hết thành đôi thì kết thành thù sao?

Vương Thị luôn mồm nói được, nhưng quay người đi lại đâu vào đấy.

Nói về Trình Thiệu An, hắn mảy may không biết mình đã vô tình bị Lăng Bích bắt gặp, càng không biết rằng chuyện hắn và Tô Ngưng San gặp nhau đã bị Lăng Bích phát hiện và kể cho Lăng Ngọc. Lúc này, hắn đang cau mày nhìn Tô Ngưng San đang ngồi đối diện, khó hiểu hỏi: “Vì sao cô nương không đồng ý? Trong kinh doanh, điều này có lợi cho cả ta và cô nương, ta có thể bảo đảm nguồn hàng trong tiệm, cô nương cũng có thể phá vỡ tình thế khó khăn trước mắt, vì sao cô nương lại không chịu?”

“Với thân phận và địa vị hiện giờ của huynh, muốn tìm một nhà buôn chất lượng tốt, giá cả phải chăng để hợp tác làm ăn vốn không phải là chuyện khó khăn, thậm chí chỉ cần huynh muốn thì sẽ có người bằng lòng dâng hai tay lên, thật sự không cần bàn chuyện hợp tác với hạng nữ nhi ô danh như ta.” Tô Ngưng San bình tĩnh nói.

Trình Thiệu An cau mày chặt hơn, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Cô nói không sai, nhưng những người như thế chỉ đến vì gia huynh của ta, chứ không phải họ thật lòng muốn bàn chuyện làm ăn với ta. Hơn nữa, nếu chuyện nào cũng phải dựa vào huynh trưởng, vậy thì ta còn tự lập làm gì?”

“Không giấu gì cô nương, nguyên nhân khiến ta nghĩ tới việc hợp tác với cô nương, ngoài việc tin vào chất lượng phường thêu của Tô gia thì còn bởi vì ta đồng tình với cô nương.”

Tô Ngưng San không biết phải nói gì trước sự thẳng thắn vô tư này của hắn.

Nàng trầm mặt hồi lâu, cuối cùng vẫn từ tốn nói: “Nếu Trình nhị gia đã tin vào phường thêu Tô gia, ta sẽ tiếp nhận mối làm ăn này.”

Nữ tử cũng phải học cách co được dãn được, nàng đã vượt qua được thời điểm gian khổ nhất, giờ đây tất cả những kẻ hại gia đình nàng đều đã nhận được quả báo xứng đáng, nàng cũng phải trả giá bằng nửa đời sau của mình, nhưng nàng đâu thể vì chút kiêu ngạo nực cười đó mà buông xuôi tất cả, từ đó đẩy đi một cơ hội có thể cải thiện cảnh ngộ cả mình và ấu đệ.

Dù có thể nhờ phán quyết của quan phủ để đòi lại hầu hết sản nghiệp của mình, nhưng nếu nàng không biết kinh doanh, chỉ ăn không ngồi dồi, sau này phải sống thế nào đây?

“Nếu vậy, mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ với nhau!”

“Hợp tác vui vẻ! Huynh yên tâm, Tô Ngưng San ta chỉ kiếm tiền bằng lương tâm, hàng giao cho huynh nhất định sẽ là hàng tốt nhất, không có chuyện hàng nhái hàng giả.”

“Vậy thì tốt, ta cũng tin Tô cô nương là người nói được làm được!”

Sau khi bàn chuyện hợp tác xong, Trình Thiệu An nhìn sắc trời, bấy giờ đã đến lúc đón bé Đá ở cổng cung, vì thế mà sau khi dặn dò chưởng quỹ trong tiệm vài câu, hắn lên xe ngựa tới cổng cung đợi bé Đá, sau đó hai thúc cháu cùng nhau về nhà như thường lệ.

Sau khi biết Trình Thiệu An qua lại với Tô Ngưng San từ Lăng Bích, Lăng Ngọc kỳ thực không biết phải làm thế nào mới tốt.

Theo lý, nàng chỉ là đại tẩu của Trình Thiệu An, hắn thích ai, muốn cưới ai, những điều này đều không đến lượt nàng quyết định. Nhưng người đó là Tô Ngưng San……. Gác chuyện thanh danh của nàng ta qua một bên, chỉ riêng quan hệ của nàng ta và vị Dung qúy tần ở trong cung kia đã đủ khiến nàng không thể gần gũi.

Trình Thiệu An đưa bé Đá về thì thấy nàng nhìn mình với vẻ muốn nói lại thôi, hắn khó hiểu hỏi: “Đại tẩu có chuyện gì muốn nói với đệ sao?”

Lăng Ngọc do dự một lát, cuối cùng vẫn nghĩ thông suốt, nàng khéo léo hỏi chuyện giữa hắn và Tô Ngưng San.

Trình Thiệu An lấy làm bất ngờ khi nàng hỏi tới chuyện này, nhưng hắn cảm thấy giữa mình và Tô gia cô nương không có chuyện gì mờ ám nên vẫn kể rõ ngọn nguồn chuyện mình hợp tác với Tô Ngưng San cho nàng.

Lăng Ngọc biết gần đây hắn đang bận tìm phường thêu thích hợp, nhưng không ngờ hắn lại tìm đến Tô gia. Tuy nàng cảm thấy rất bất ngờ, nhưng khi thấy vẻ mặt vô tư của hắn, trông không giống có dây dưa tình cảm thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn thật lòng mà nói, nàng cũng khá đồng cảm với Tô Ngưng San, về sau còn nghe nói một cô nương trẻ tuổi như nàng vừa phải nuôi dạy ấu đệ, vừa phải tiếp quản sản nghiệp mà cha mẹ để lại, thì nàng lại thêm phần kính phục.

Tuy không cố ý dây dưa với Tô gia, nhưng Lăng Ngọc cũng mong mai sau cô nương này có thể sống thoải mái hơn.

Còn Lương Hoài Thăng, người gần đây vẫn luôn vào vai một tướng công tốt, thỉnh thoảng đưa nương tử tới phủ Bình Nam hầu thăm muội muội cuối cùng cũng đợi được công văn nhậm chức của Lại bộ.

Tuy không phải một công việc tốt ở trong kinh, nhưng hắn được phân đến một huyện giàu có sung túc nhậm chức quan hiệu cũng đáng để coi là một công việc béo bở, đủ để khiến hắn mừng rỡ như điên.

Tuy Lăng Ngọc không hiểu nhiều chuyện chốn quan trường, nhưng cũng biết huyện thành nơi hắn nhậm chức là một nơi tốt. Tuy nàng có chút bài xích hắn, nhưng nể tình Lăng Bích thì nàng vẫn mong hắn có thể có được một tương lai rộng mở.

Sau khi thư nhậm chức, quan ấn đến tay, Lương Hoài Thăng không thể ở lại lâu trong kinh nữa, chọn ngày đẹp rồi đi nhậm chức.

Đương nhiên, Lăng Bích cũng phải đưa đôi nhi nữ đi theo, vì cả gia đình đâu thể tách rời.

Lương Hoài Thăng vốn muốn để nàng về quê phụng dưỡng mẫu thân, nhưng lại nghĩ chuyến này hắn đi nhậm chức nhất định có rất nhiều chuyện trong nhà cần nàng xử lý, cho nên vẫn thay đổi ý định, dẫn ba mẹ con đi cùng, sau khi từ biệt gia đình Lănng tú tài, hắn hớn hở lên đường đi nhậm chức.

Sau khi gia đình Lăng Bích rời đi không lâu, tin Trình Thiệu Đưỡng dẫn binh tấn công lên đảo truyền về, khiến cho Lăng Ngọc càng thêm sốt ruột.

Vì thế, đã đến lúc đối mặt rồi ư?

Tề vương cảm thấy khó tin trước cảnh đại quân triều đình bỗng nhiên xuất hiện trên đảo như thần binh giáng từ trên trời xuống.

Từng lớp phòng thủ mà hắn bày ra đâu? Rõ ràng hắn chẳng nhận được chút tin tức nào, mà sao binh mã triều đình đã xuấ hiện trước mắt hắn rồi.

Ngay cả Án Ly cũng có chút ngỡ ngàng, đến khi trông thấy người trong tộc Vạn Thị lấp lo trong đại quân triều đình thì cuối cùng cũng vỡ lẽ.

“Ta vẫn luôn cho rằng Trình tướng quân là chính nhân quân tử, không ngờ ngài cũng dùng nhữn âm mưu qủy kế này. Hóa ra, ngài đã sớm hợp tác với Vạn Thị, hai bên trong ứng ngoài hợp, khó trách đại quân triều đình lại lên đảo một cách yên ắng như thế.” Ông thở dài nói.

“Binh bất yếm trá, chiêu này là do tiên sinh dạy cho bản tướng.”

Án Ly bị chàng chặn họng, hồi lâu mới cất tiếng cười khổ, nhìn về phía Tề vương mặt mày u ám với vẻ bất dắc dĩ.

Tề vương nắm chặt trường kiếm trong tay, biết rõ hôm nay sẽ là ngày lành ít dữ nhiều của mình, nhưng nếu bảo hắn khoanh tay chịu trói thì hắn thật sự không cam lòng.

“Trình Thiệu Đường, ngươi cứ định nối giáo cho giặc mãi sao? Rột cuộc thằng dã chủng Triệu Uân đã cho ngươi uống canh mê hồn gì, mà khiến ngươi nguyện chết vì hắn như vậy!”

“Vương gia nói cho cẩn thận! Bệ hạ chính là đích tử duy nhất của Thần Tông hoàng đế, là thái tử do chính Thần Tông hoàng đế sắc phong, là người kế thừa hoàng vị danh chính ngôn thuận, đâu phải người mà ngài có thể chửi rửa như thế!” Trình Thiệu Đường đanh giọng nói.

“Trình đại ca, rốt cuộc huynh còn muốn u mê đến lúc nào, vị trên long ỷ kia có lai lịch gì, là người như thế nào, vì sao huynh cứ mãi không chịu tin?!” Đường Tấn Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được mà lớn tiếng nói.

Trình Thiệu Đường bĩnh tĩnh nhìn về phía hắn, một lát sau chàng lại nhìn sang Tề vương, nhìn thẳng vào ánh mắt không cam lòng của hắn, cười nhạt và nói: “Ngày đó vương gia từng nói ngài chưa bao giờ nói dối. Hôm nay bản tướng cũng muốn nói với vương gia rằng, bản tướng cũng chẳng thèm dùng lời nói dối để lừa gạt người; bệ hạ quả thực là nhi tử của tiên đế và tiên hoàng hậu! Nếu bản tướng có nửa câu nói dối, nguyện da ngựa bọc thây, sau khi chết bị đày xuống địa ngục a tỳ chịu hình phạt rút lưỡi, chịu nỗi khổ thiêu thân.”

Tề vương sững sờ, nhìn vẻ kiên định trên mặt hắn mà trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy một điều hắn đã tin tưởng bấy lâu nay bỗng bị dao động.

Chẳng lẽ mẫu phi hiểu lầm?

Không, không thể nào, ngày đó mình rõ ràng đã điều tra kỹ về cái thai chết yểu trong tướng phủ, hơn nữa Triệu Uân còn phái người tới gi ết chết nhân chứng, nếu không phải hắn ta chột dạ thì vì sao phải giết người diệt khẩu?

Nhưng Trình Thiệu Đường nói năng chắc nịch như thế…. Tuy hắn không tiếp xúc nhiều với Trình Thiệu Đường, nhưng từ cách hành sự của hắn ta có thể khẳng định được rằng hắn ta là chính nhân quân tử, điểm này hắn không thể chối cãi.

Cho nên những lời hắn ta nói ắt là những lời thật lòng, không phải lừa dối.

Khả năng duy nhất là hắn cũng bị Triệu Uân lừa gạt.

“Bản tương tin cách làm người của tướng quân, nhưng lại không tin kẻ ngồi trên ngai vàng trong cung điện, tướng quân là đấng quân tử, làm sao biết được trên đời có những kẻ miệng đầy lời nói dối, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Mẫu phi của bản vương đã bị hắn ta hại chết!

Vừa nghĩ tới ngày hôm đó mình không có năng lực cứu Lệ phi, trơ mắt nhìn bà bị Triệu Uân dồn vào chỗ chết là cả người Tề vương run lên vì căm hận.

“Vương gia sai rồi, dẫu bản tướng không có mặt trong ngày tiên đế băng hà thì bản tướng cũng tin di chỉ đó là ý của bản thân tiên đế, không phải là bệ hạ cố tình mượn đao giết người.”

“Vương gia sai một bước, vạn bước đều sai. Lệ Nghi hoàng quý phi tự cho mình là thông minh, hại mình, hại bệ hạ, hại cả chính vương gia.”

“Im ngay! Không được bôi nhọ mẫu phi ta!” Tề vương nổi giận đùng đúng, rút ‘xoẹt’ trường kiếm giắt bên eo ra chỉ thẳng vào chàng và quát to: “Trình Thiệu Đường, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong. Bản vương thà chết, cũng sẽ không thần phục dưới chân Triệu Uân!”

Nói xong, hắn kẹp bụng ngựa vung trường kiếm, dẫn đầu đoàn người xông về phía Trình Thiệu Đường.

Đường Tấn Nguyên giục ngựa theo sát, bảo vệ xung quanh hắn.

Trình Thiệu Đường giơ tay ngăn các tướng sĩ muốn xông lên nghênh chiến, đồng thời rút trường kiếm ra, thúc ngựa tiến lên, lấy một địch hai. Trong nháy mắt, ba người tạo thành một cuộc hỗn chiến.

Hòa Thái và hai phó tướng Lý, Thôi nắm chặt binh khí, dõi mắt nhìn theo Trình Thiệu Đường, định thấy điều bất thường là sẽ xông lên tham chiến ngay. Song, khi họ trông thấy Trình Thiệu Đường tuy lấy một địch hai nhưng không bị rơi vào thế hạ phong thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trình Thiệu Đường chặn một kiếm đâm tới của Đường Tấn Nguyên, cúi người xuống để tránh một đòn đánh úp của Tề vương, đồng thời đâm liền ba kiếm bức lui Đường Tấn Nguyên, sau đó chàng cố tình để lộ sơ hở dụ Tề vương giục ngựa đuổi theo.

Thấy Tề vương đã mắc câu, chàng đột nhiên quay đầu ngựa, đâm một kiếm đột ngột về phía Tề vương, Tề vương sắc mặt đại biến, muốn tránh như không được, cuối cùng bị chàng hất xuống ngựa.

Đường Tấn Nguyên giục ngựa phi người tới cứu, Trình Thiệu Đường quay người nghênh chiến. Lúc này, tướng sĩ dưới trướng Tề vương cùng với tướng sĩ triều đình đều giục ngựa xông lên nghênh chiến.

Trong lúc hỗn loạn, Tề vương thoát chết trong gang tấc nhờ sự liều chết che chở của các hộ vệ, sau đó hắn lại cầm binh khí lên gia nhập vào cuộc hỗn chiến.

Chẳng mấy chốc, tiếng la – giết, tiếng hí của ngựa chiến, tiếng binh  khí giao nhau, tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa không trung, phá tan sự yên ắng nhiều năm của hòn đảo.

Nhân mã hai bên đang chém giết dữ dội thì đột nhiên mặt đất nhoáng lên một cái, lúc đầu chỉ có một số tướng sĩ cảm thấy khác thường, đợi khi chấn động ngày càng dữ dội, họ cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, trận chiến giữa hai bên cũng bất giác dừng lại.

Vừa dừng lại, cảm giác lắc lư càng ngày càng dữ dội.

“Sơn thần phẫn nộ, giáng thiên tai xuống, đất rung núi chuyển; sơn thần phẫn nộ, giáng thiên tai xuống, đất rung núi chuyển!!” Một tiếng kêu hoảng sợ đột nhiên vang lên từ trong đám người, Hòa Thái nghe tiếng thì nhìn qua, nhận ra người kêu lên chính là gia chủ Vạn  gia, người cầm quyền ban đầu của hòn đảo.

Ngay sau đó, dường như từ rất xa có tiếng khóc và tiếng kêu cứu vọng lại, sắc mặt Trình Thiệu Đường thay đổi nhanh chóng, chàng nhìn về phía bụi bay mù mịt ở đằng xa, đột nhiên quát lớn: “Các tướng sĩ theo ta đi cứu người!!”

Tề vương ngây ra như phỗng trước biến cố trước mắt, phải nhờ Án Ly lớn tiếng nhắc nhở: “Vương gia, là động đất, chúng ta mau đi cứu người!”

Một năm này, hòn đảo nhỏ vốn luôn an phận ở một góc đột nhiên xảy ra động đất dữ dội, núi lở đất rung, vô số ngôi nhà bị sụp, dân chúng trên đảo thương vong vô số kể.

Đại quân triều đình và quân Tề vương đang giao chiến lập tức buông bỏ binh khí, cùng nhau cứu chữa dân bị nạn.

Khi đối diện với sự tuyệt vọng và bi thương trên mặt nạn dân, các binh sĩ đường đường là nam nhi thân cao tám thước, vốn nên thờ ơ với sống chết bất giác đỏ ửng cả mắt.

Trình Thiệu Đường cảm thấy cơ thể mình đang không ngừng run rẩy, mới đây thôi, chàng vừa tự tay đào ra một đứa trẻ mới có tám, chín tuổi.

Cơ thể nhỏ bé lạnh như băng nằm trong lòng chàng, như một ngọn núi đè lên trái tim chàng.

Trên người Tề vương ở cách chàng không đã dính đầy máu, không thể phân biệt được đây là máu của hắn hay là của người khác.

Ba ngày sau, động đất mới ngừng lại hoàn toàn, nhưng trên đảo chỉ còn là cảnh hoang tàn, mùi chết chóc và tuyệt vọng bao phủ khắp nơi.

“Tề vương không chịu thuần phục, lên đảo lánh nạn dẫn tới sơn thần phẫn nộ, giáng thiên tai xuống hại gia đình ta, cướp đi thân nhân của ta!” Tiếng gào căm uất không biết từ đâu truyền tới.

“Tề vương không chịu thuần phục, lên đảo lánh nạn dẫn tới sơn thần phẫn nộ, giáng thiên tai xuống hại gia đình ta, cướp đi thân nhân của ta!” Ngay sau đó lại có người hét theo.

Chẳng mấy chốc, tiếng chỉ trích bi phẫn vang khắp tứ phương, khiến cho binh sĩ đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt của Tề vương tức đỏ cả mắt.

“Nói bậy nói bạ, nói bậy nói bạ!!” Án Ly vốn hiền lành cũng tức đến nỗi cả người phát run.

Nhưng Tề vương lại tỏ ra bĩnh tình, hắn lau mặt qua loa, đi thẳng về phía Trình Thiệu Đường cũng đã vô cùng nhếch nhác: “Trình tướng quân, bản vương có vài câu muốn hỏi ngươi.”

Trình Thiệu Đường cũng phần nào đoán ra điều hắn muốn hỏi, chàng gật đầu, đi theo hắn tới một góc yên tĩnh.

“Triệu Uân thật sự là cốt nhục của phụ hoàng?”

“Phải!”

“Vì sao ngươi dám khẳng định như vậy?”

Trình Thiệu Đường suy nghĩ một lát, sau đó kể lại cho hắn những chuyện xấu mà Thần Tông hoàng đế đã làm năm đó.

Tề vương nghe xong thì cười đầy châm biếm.

“Cho nên, đối với phụ hoàng mà nói, hành động khơi dậy hoài nghi thân thế Triệu Uân của mẫu phi chính là muốn ép ông phơi bày hành vi đoạt thê của thần tử. Mẫu phi làm vậy thì phụ hoàng làm sao có thể để mẫu phu tiếp tục sống trên đời nữa.”

“Cho nên, câu súc sinh trước lúc lâm chung của phụ hoàng không phải là mắng Triệu Uân, mà là bản vương.”

“Cho nên, những năm qua ta tố cáo Triệu Uân là hoàn toàn không có căn cứ; sự kiên trì suốt từng ấy năm của bản vương hoàn toàn là một trò cười; hành động trong những năm qua của bản vương hết thảy đều là hành vi bất trung bất tuân!”

Trình Thiệu Đường không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.

“Bản vương hiểu cả rồi! Trình tướng quân, ngươi yên tâm, bản vương sẽ cho ngươi, cho Triệu Uân và cho dân chúng trên đảo một câu trả lời xác đáng.” Một lát sau, Tề vương hít sâu một hơi, nói với giọng khàn khàn.
Bình Luận (0)
Comment