Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch

Chương 110

Nguy hiểm muôn năm

"Tôi không muốn xa mọi người..."

Giọng Hạ Ca ấm ức, thấy hắn không nói gì thì bước lên ôm eo Lục Hành Thâm thật chặt.

"Hạ."

Lục Hành Thâm chỉ thấy ngực nặng trĩu, độ ấm tiệm cận nóng lan ra, hắn muốn tìm lại giọng nói của mình, cũng vô thức muốn ôm lấy người trong ngực.

Hai cánh tay từ từ nâng lên, do dự mãi, cuối cùng vẫn đặt lên vai Hạ Ca, kiên định đẩy cậu ra khỏi ngực.

Hạ Ca ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Hành Thâm, những lời muốn nói chợt nghẹn trong họng.

"Chỉ là tạm thời mà thôi, ngoan, khi mọi thứ an toàn, tôi sẽ đón cậu về nhà."

Giọng Lục Hành Thâm hơi khàn, cúi đầu sát lại gần cậu, cố gắng khuyên lơn bằng ngữ khí tự nhiên: "Sẽ không quá lâu, cậu cứ xem như... tự đi chơi một thời gian, được không?"

Hạ Ca giơ tay lên khẽ chạm vào ấn đường Lục Hành Thâm, đè vào nó: "Tôi biết rồi... Tôi sẽ không cản trở nữa, anh đừng mất hứng."

Lục Hành Thâm: "Được."

Vì để kế hoạch sắp tới tiến hành suôn sẻ, Lục Hành Thâm dùng số thời gian cuối cùng để chuẩn bị cho Hạ rất nhiều thức ăn.

So với lượng hành lý lần đầu Hạ Ca sắp xếp, balo lần này không lớn cũng không đầy, Hạ Ca để lại gối đầu và chăn đệm của mình, quyết định chỉ mang thức ăn: "Dù sao... Dù sao vẫn phải trở về, đúng không, vậy tôi không mang quá nhiều."

Cảng hàng không vũ trụ Lân Tinh nhanh chóng nhận được tin phong tỏa, cấm toàn bộ ra vào.

Lục Hành Thâm vội dẫn Hạ đi vào khoang cải tiến khác: "Còn một chuyện cuối cùng... Hạ, tôi nhất định phải cải tiến cậu lần cuối, chỉ như vậy cậu mới có thể ngụy trang thành con người, không bị nhận ra."

Vừa dứt lời, bên ngoài lại có tiếng hô lớn.

A Cửu đẩy cửa đi vào, gấp gáp nói: "Không kịp rồi, phi thuyền của quân đội đang đáp xuống."

Lục Hành Thâm cắn răng, bực bội mắng thầm, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trên trời có thứ trông như phi thuyền đang dần tới gần.

"Không kịp rồi."

Lục Hành Thâm nhanh chóng suy nghĩ, lập tức lục lọi bên cạnh, nhanh chóng tìm ra một bộ đồ y tế, đâm cây kim dài vào tay mình.

Máu tươi chảy ra tí tách, Lục Hành Thâm lại như không sợ đau.

"Lục Hành Thâm! Anh muốn làm gì vậy?"

Hạ Ca bị hắn dọa sợ.

Lục Hành Thâm lại không giải thích, nhanh chóng cắm một đầu thiết bị lên người Hạ.

Cây châm kim loại dài đâm vào đâu đó trên gáy Hạ Ca, chất lỏng ấm áp từ từ rót vào tuyến đường nào đó, Lục Hành Thâm đứng một bên để mặc chiếc ống rút đi lượng lớn máu, mấy phút sau mới nhổ kim, qua loa dán băng cá nhân lên, dùng tay áo che khuất.

Sau khi rót máu vào, hắn chưa vội nhổ ổng trên người Hạ Ca mà lại đẩy một chất lỏng trong suốt khác vào ống.

"Đừng sợ."

Lục Hành Thâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Trong cơ thể cậu luôn có thiết bị tuần hoàn hạ nhiệt độ có thể bảo vệ cấu tạo trung tâm, chất lỏng vốn được tạo thành từ nước cậu uống. Bây giờ máu tôi rót vào có thành phần chống đông máu, đợi bảy ngày sau, chúng sẽ bị thải ra như tạp chất."

"Lục Hành Thâm..."

Hạ Ca lo lắng quay lại, sờ lên cánh tay lành lạnh của hắn: "Anh có sao không?"

"400cc mà thôi, không phải lo."

Lục Hành Thâm nhanh chóng nói thêm: "Cậu phải nhớ trong vòng năm ngày, tốt nhất là trong vòng ba ngày tìm người phụ trách ở Lân Tinh, làm căn cước, đăng ký cho cậu, đến lúc đó cậu cứ nói mình là người đã được cải tạo phần lớn cơ thể, xin được che chở, rõ chưa?"

"Tôi, tôi hiểu rồi..."

Thời gian gấp gáp, Phó Bạc Vọng đã bắt đầu dẫn người tiến qua đây, trước khi bọn họ tới gần, Lục Hành Thâm vội đưa Hạ Ca rời đi từ cửa phụ, chạy về nơi có nhiều vật cản nhất.

"Như vậy, có đảm bảo không?"

Sau khi Hạ Ca đi, A Cửu vẫn không yên tâm hỏi: "400cc máu, chỉ chiếm, lượng rất nhỏ, dù lọt qua cánh cửa kia, cũng sẽ chỉ giúp cậu ấy bị nhận nhầm thành người có tỉ lệ cơ giới hóa khoảng 97%."

"Không. Là 90%."

Lục Hành Thầm ngồi bên ghế, hắn hít sâu một hơi, căng thẳng qua đi mới cảm nhận cơn khó chịu vì mất máu, hắn cầm lấy một túi dịch dinh dưỡng uống vào, uống thêm chút nước mới từ từ giải thích.

"Tôi đã cải tạo dạ dày nhân tạo cho cậu ấy, kết cấu, đặc điểm, thành phần của nó... đều gần bằng cơ thể con người, có phần máu kia bao bọc cũng đã đủ để qua mắt cửa đo lường cấp thấp."

"Ý anh là..."

"Lân Tinh bị cô lập nhiều năm, dù ở phương diện nào đều rất lạc hậu."

Nói tới đây, Lục Hành Thâm cười khẽ: "Cách nó kiểm tra độ cơ giới hóa của con người vẫn còn dừng lại ở vài chục năm trước, phán đoán bằng tổng hợp hai yếu tố nhiệt độ và kết cấu."

Vừa dứt lời, thiết bị đối ngoại trên phi thuyền vang lên tiếng báo động, Lục Hành Thâm chỉnh lại ống tay áo, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh nhạt, bình thản đi qua ấn nút kết nối.

Quả nhiên trên màn hình xuất hiện mặt Phó Bạc Vọng.

"Lục Hành Thâm, quân đội của tôi đã bao vây phi thuyền anh, anh bị tình nghi liên quan đến..."

"Lảm nhảm thì miễn."

Lục Hành Thâm cắt ngang lý do của hắn, không nể mặt nói: "Có chuyện gì nói thẳng, anh muốn gì?"

"..."

Phó Bạc Vọng bên kia im lặng một lát, không thèm quan tâm hắn ngắt lời, dứt khoát bỏ luôn phần mở đầu.

"Giao cậu ấy cho tôi."

Lục Hành Thâm ngồi tựa vào ghế, lạnh lùng nói: "Tôi không biết thượng tá đang nói ai."

"Anh biết tôi đang nói ai."

Dù là lúc này thì Phó Bạc Vọng vẫn không mất kiên nhẫn, hắn đã sớm biết chuyến này sẽ không thuận lợi nên đã chuẩn bị đầy đủ.

"Anh lừa tôi người máy giả mạo Lâm Ngọc Âm đã không còn, nhưng trong phế tích căn nhà kia không có dấu vết của cậu ấy."

"Nếu thượng tá đang nói đến UR996 thì cậu ấy đã hỏng rồi, dù là tôi cũng không thể sửa lại."

Lục Hành Thâm nói, ra vẻ hiếu khách: "Thượng tá hứng thú với kiểu người máy này ư? Dù còn chưa tung ra thị trường, nhưng nếu thượng tá khăng khăng muốn mua, tôi có thể làm ra một con giống như đúc, còn giảm giá 80% cho anh."

"Lục Hành Thâm. Đừng giả ngu trước mặt tôi!"

Phó Bạc Vọng nghe lý do thoái thác của hắn lại mất kiên nhẫn: "Từ sau lúc đó anh đã sửa xong một người máy, còn bị phát hiện dấu vết hoạt động của người máy kia quanh sở nghiên cứu, cứng đầu chống chế cũng vô dụng! Bây giờ giao cậu ta cho tôi, tôi có thể đảm bảo anh lành lặn quay về, anh..."

"Thật sao? Chứng cứ gì?"

Lục Hành Thâm cười khẩy, hờ hững nói: "Không phải thượng tá đã từng nói người máy cũng được, hàng cấm cũng được, chẳng qua chỉ là một đống máy móc nhân tạo, máy móc có thân phận đặc biệt như thế nào thì làm sao có thể chứng minh nó đang tồn tại chứ không phải cái máy khác? Anh có vân tay của cậu ấy à? Hay DNA?"

"Lục Hành Thâm!"

Phía bên Phó Bạc Vọng có tiếng rầm vang lên như nện phải thứ gì đó, khí thế quanh người hắn thoắt cái sắc bén, hệt như chỉ hận không thể bắt ngay Lục Hành Thâm đi, nhưng chỉ qua giây lát, cặp mắt xanh lá sẫm đầy tơ máu chỉ trừng lên lườm hắn một cái rồi lại hít thở sâu, ép mình ngồi về phía sau, tìm lại lý trí.

"Chọc giận tôi không có lợi cho anh, cũng không có lợi cho cậu ấy. Chẳng mấy chốc tôi sẽ đáp xuống, anh chuẩn bị đi, chúng ta nói chuyện."

Dứt lời, cuộc trò chuyện bị đơn phương cắt đứt.

Ngón tay Lục Hành Thâm đặt trên lan can khẽ gõ mấy lần, cánh cửa phía sau bị đẩy ra, A Cửu đi đến.

"Bọn họ đã bao vây nơi này, một chiếc phi thuyền khác đang đáp đất."

Lục Hành Thâm đứng dậy khỏi ghế, quay lại đi về phía A Cửu, lúc đi ngang qua nó chợt hơi dừng lại, cúi đầu nhìn người máy.

"Cảm ơn đã tự nguyện hợp tác với tôi."

"Người tôi muốn giúp, là Hạ."

A Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đã từng được cải tiến biến thành màu xanh thẳm, mái tóc cũng là tóc giả màu vàng Hạ từng dùng, trừ khuôn mặt hơi khác ra thì giống hệt dáng vẻ, cách ăn mặc của Hạ trước đó.

"Cậu ấy rất quan tâm anh, cho nên kế hoạch này, vốn nên để tôi nói với cậu ấy, thì tốt hơn."

Hai người đi tới cửa khoang thuyền, phối hợp mở cửa theo yêu cầu của những người bên ngoài.

Ngoài phi thuyền, bộ đội đã xếp thành hai hàng bao quanh toàn bộ nơi này, cách đó không xa, Phó Bạc Vọng cũng vừa ra khỏi phi thuyền, sải bước lớn đi về phía bên đây.

Lục Hành Thâm và A Cửu một trước một sau đi sang đó, bên cạnh có người tiến lên đề phòng bọn họ chạy trốn lại bị Phó Bạc Vọng phất tay bảo lui xuống.

Ánh mắt Phó Bạc Vọng chuyển động, nhanh chóng rơi vào người máy sau lưng Lục Hành Thâm.

Lục Hành Thâm nghiêng một bước, ngăn cản ánh mắt dò xét của hắn.

Phó Bạc Vọng nói: "Qua chỗ tôi nói chuyện."

Lục Hành Thâm đứng im tại chỗ không nhúc nhích: "Tôi không biết thượng tá có ý gì, anh muốn tôi đưa người máy ra, tôi mang rồi, bây giờ có thể chứng minh toàn bộ chỉ là hiểu nhầm rồi chứ."

"Hiểu nhầm?"

"Thượng tá luôn miệng nói trước đó người máy 996 được tôi sửa lại như cũ, bây giờ anh cũng đã thấy rồi, thứ tôi sửa không phải 996, không phải người máy đáng thương cứu anh một mạng còn bị anh muốn tự tay bắt về mà là người máy di vật tôi thừa kế từ ông nội tôi."

Lúc này, người máy sau lưng Lục Hành Thâm bước lên một bước đứng cạnh hắn, Lục Hành Thâm vỗ vai nó, nói: "Tự giới thiệu đi."

"Chào anh, tôi là người máy N4-L19, bây giờ thuộc quyền sở hữu của viện sĩ Lục – Lục Hành Thâm."

A Cửu nói, đôi con ngươi bình tĩnh nhìn Phó Bạc Vọng, khi đối diện với người từng ra tay với mình, nó không quá quan tâm, cũng không hề chấn động: "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, thượng tá Phó."

"Là... cậu?"

Phó Bạc Vọng nhìn chằm chằm A Cửu mấy giây, qua hồi lâu mới dần nhận ra người máy: "Sao có thể là cậu, rõ ràng..."

"Dù sao cũng chỉ bị thượng tá bắn một phát súng, không phải rơi từ trên cao, bị lửa đốt vùi lấp, tất nhiên vẫn có thể sửa lại."

Lục Hành Thâm thấy hắn ngạc nhiên như vậy, từng chữ như găm dao vào tim Phó Bạc Vọng: "Anh nói đúng không?"

"Tôi không tin."

Lồ ng ngực Phó Bạc Vọng phập phồng, ra lệnh cho cấp dưới: "Lục soát!"

Lục Hành Thâm hoàn toàn không hoảng loạn, mặc cho hắn dẫn người xông vào phi thuyền của mình.

Phó Bạc Vọng thấy hắn không chịu nói chuyện riêng với mình cũng mặc kệ rốt cuộc tình hình ra sao, để các binh lính bên cạnh lui ra xa, bảo đảm cuộc trò chuyện của hai người không bị nghe thấy, tiến gần tới hai bước, hạ giọng nói.

"Tôi không tin cậu ấy không còn, Lục Hành Thâm, giao cậu ấy cho tôi, tôi có thể cho cậu ấy sống với thân phận con người, không bao giờ lo bị phát hiện, bị đuổi bắt, thoải mái tự do, bình an mà sống, có tôi ở đây, trên đời này không ai dám tổn thương, điều tra cậu ấy."

Lục Hành Thâm im lặng nhìn chằm chằm Phó Bạc Vọng.

"Hay anh muốn cậu ấy đi theo anh, cả đời làm tội phạm truy nã, mãi mãi cụp đuôi trốn đây trốn đó, không bao giờ dám dừng lại một chỗ quá lâu, dù bị người qua đường nhìn thêm vài lần cũng lo lắng có phải bị phát hiện, có phải bị nghi ngờ, bị báo cáo, bất đắc dĩ phải thay đổi thành thân phận giả khác?"

Phó Bạc Vọng ép hỏi từng câu, ánh mắt như mũi tên nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng của Lục Hành Thâm.

"Hôm nay tôi đến tìm cậu ấy, tôi còn có thể mở lưới thả các người đi, chờ đến ngày mai, ngày mai nữa, tới lần tiếp theo đổi thành người khác, còn ai có thể đảm bảo cho cậu ấy?"
Bình Luận (0)
Comment