Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch

Chương 100

Hành lý muôn năm

Không lâu sau, Lý Ngạn gõ cửa đi vào.

Tuy cách gọi "bác sĩ Lý" có thể coi là biệt danh, nhưng thật ra Lý Ngạn chỉ có thể "chữa bệnh" cho người máy, dù vậy khi bạn bị bệnh, anh ta vẫn sẽ tới thăm.

Lúc vào cửa vừa hay nghe thấy đề nghị của Hạ, anh ta còn nửa thật nửa đùa hùa theo: "Ý hay đấy, chi bằng hai người đi giờ luôn đi."

Lục Hành Thâm tỉnh ngủ cảm thấy khá ổn, vốn chỉ là nghĩ nhiều, sau khi ngủ say chỉ cần chờ thuốc phát huy tác dụng.

Hắn ngồi dậy, nhanh chóng tỉnh táo, thấy bọn họ đang nói mấy lời bất hợp lý thì hỏi.

"Hôm nay là ngày mấy, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Yên tâm yên tâm, không xảy ra chuyện gì cả, có điều cậu ngủ mất một ngày."

Lý Ngạn đi đến bên giường, tay cầm một chiếc kem ốc quế rõ ràng không phải mình làm cũng không phải mua từ bên ngoài gặm quên cả trời đất.

"Hôm nay chưa đến ngày tòa án mở phiên xét xử, cũng không biết trước kia cậu dọa Hạ của chúng ta thế nào nhưng cậu ấy lo cho cậu lắm, trông như sắp tận thế tới nơi, tôi nghĩ nếu cậu căng thẳng như vậy, cậu ấy cũng bất an, hay là cả hai cứ chạy đi, đổi bị động thành chủ động."

Hạ Ca vội minh oan: "Tôi không bất an, tôi ổn mà, tôi chỉ... chỉ..."

Hạ Ca ngày thường nói dối cũng không bị lắp bỗng khựng lại, khuôn mặt đỏ lên, nói cà lăm.

"Được."

Lục Hành Thâm uống một hớp nước, thấy cậu đắn đo như thế thì tốt bụng không hỏi nữa: "Muốn đi đâu, hôm nay đi luôn."

Hạ Ca thoáng cái như sau cơn mưa trời lại sáng, khuôn mặt chứa đầy vẻ mong chờ, ngón tay nắm chặt, ngồi thẳng người lên, khó tin nói: "Thật? Thật đúng không? Anh đồng ý à? Nhưng anh còn chưa khoẻ hẳn đâu!"

"Thật. Đề nghị này không tồi."

Lục Hành Thâm xoa đầu cậu: "Sắp tới tôi không có nhiều việc, vừa hay đi chơi giải sầu một chút."

Lý Ngạn cũng ngạc nhiên chớp mắt vì sự nhượng bộ dễ dàng của hắn, sau đó gật đầu nói: "Vậy các cậu chuẩn bị nhanh đi, chuyện bên này cứ giao cho tôi với chú Đức là được."

"Ừ."

Lục Hành Thâm đặt cốc xuống, giật giật cổ áo, vì đang sốt nhẹ nên hắn luôn đắp chăn, đổ không ít mồ hôi, không khỏi khó chịu: "Hạ, cậu đi chuẩn bị hành lý cần thiết đi, mang hết cả, coi như... tiện dọn nhà."

"Được!!"

Hạ Ca lập tức nhảy dựng khỏi ghế reo lên, lao ra ngoài nhanh như chớp.

Nhìn bóng lưng chạy mất của cậu, nụ cười trên mặt Lục Hành Thâm và Lý Ngạn dần nhạt đi, Lục Hành Thâm há miệng định nói gì đó nhưng lại cúi đầu ho khan.

"Lục Hành Thâm."

"Phía bên Phó Bạc Vọng thế nào rồi? Vẫn không có động tĩnh, hay là..."

"Phó quan dưới quyền hắn bỗng đi điều tra nhà họ Lâm."

Lý Ngạn thở dài: "Dẫn không ít người đi."

Lục Hành Thâm ừ một tiếng, thầm tính toán trong đầu.

Dựa theo suy đoán trước đó của họ, Phó Bạc Vọng phải canh chặt Lâm Ngọc Âm mới đúng.

Dù đều là trọng án nhưng bọn họ lại là dân thường vô can, không thể biết được quá nhiều tin tức.

Nhưng có người hiểu rất rõ Phó Bạc Vọng ở đây, chỉ cần tìm hiểu thượng tá "đang nghỉ phép" là có thể đoán ra tình hình.

Bây giờ Phó Bạc Vọng bỗng hành động, hơn phân nửa là Lâm Ngọc Âm đã tỉnh, cả hai trao đổi qua lại gì đó.

Tình huống có lợi nhất cho bọn họ tất nhiên là Lâm Ngọc Âm vĩnh viễn hôn mê, ít nhất không nên tỉnh lại trước khi tòa án bắt đầu.

Nhưng hiện thực không đơn giản như vậy, cũng giống như quy luật vận may, Lục Hành Thâm có cảm giác vận may của mình hình như đã sớm hao hết ở những nơi khác rồi.

"Cũng không hẳn là xấu."

Lý Ngạn mỉm cười, lắc đầu: "Người máy còn lại tên A Cửu đúng không, cậu ta phải làm sao đây? Có giữ lại không? Cậu ta hẳn là..."

Nói đến đây, Lý Ngạn vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: "Hẳn là chưa tỉnh đúng không, đối với các cậu, nếu mang theo thì có thể sẽ hơi..."

Vướng.

"Không sao, đưa theo đi."

Mắt Lục Hành Thâm vẫn còn nhức, nhắm mắt một lát, nói khẽ: "Sẽ có cách thôi."

"Lục Hành Thâm..."

Thấy hắn cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, Lý Ngạn nhìn hắn mấy giây, không khỏi do dự, thử thăm dò câu hỏi suy nghĩ đã lâu.

"Vì sao lại tới nước này?"

"Không cẩn thận đã vậy rồi."

Sau khi bị anh ta nói "Đúng là cậu", Lục Hành Thâm nhìn khoảng đất trồng đủ các loại cây đã nảy mầm, cao hơn rất nhiều nhưng chưa nở hoa ngoài cửa sổ, còn nói một câu rất "khác với Lục Hành Thâm".

"Không ai có thể làm việc theo kế hoạch mãi được, Lý Ngạn."

Có lẽ bắt đầu từ lần đầu nhìn thấy người máy do ông nội tạo ra.

Có lẽ là lần đầu chế tạo 001.

Cũng có lẽ bắt đầu từ ngày 996 mở mắt.

Tất cả đều thoát ly khỏi chương trình cố định và kế hoạch sẵn.

***

Chỉ trong chớp mắt, căn phòng của Hạ Ca trở nên chật chội.

Từ đồ nội thất, trang trí bình thường, mấy bộ áo vest, quần áo đến những cuốn sách cậu thích, album ảnh, mấy món trang trí nhỏ, đồ thủ công tự tay làm, chip làm chơi cùng Trần Tiếu Niên, két báu vật...

Vô số đồ đạc cộng lại, khi cậu phát hiện balo mình dùng không thể chứa toàn bộ được nữa thì ngạc nhiên tới ngơ ngẩn.

Vì sao lại như vậy?

Rõ ràng trong ấn tượng, cậu chưa từng làm gì hay mua quá nhiều thứ về, rõ ràng số đồ đạc trông thì không bao nhiêu, chỉ là mấy món vụn vặt, thậm chí cậu còn chưa mặc chiếc áo vest, rõ ràng chiếc balo leo núi có thể chứa rất nhiều đồ.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, số gia sản chỉ mới một ít đã trở nên nhiều như thế, một cái balo leo núi cũng không bỏ vừa?

Nhưng mà nghi ngờ hay suy tư đều không thể giải quyết vấn đề.

Hạ Ca nhanh chóng tỉnh táo lại, tìm một chiếc túi lớn nhất, muốn đựng vào hai bao.

Về phần đồ đạc còn thừa có thể treo trên thân, tất cả quần áo cũng mặc hết lên người, có thể tiết kiệm rất nhiều không gian.

Vì vậy tới khi Lục Hành Thâm chuẩn bị xong, tới gõ cửa phòng cậu, Hạ Ca vẫn chưa chuẩn bị xong, đang phiền lòng nghĩ xem nên mang theo đồ ăn vặt của cậu như thế nào.

Lúc mở cửa ra, Lục Hành Thâm nhìn thấy... Hạ phình ra gấp đôi.

Quả thật mùa thu có hạ nhiệt độ, nhưng mặc như vậy thì dù có đến Bắc Cực cũng không thành vấn đề, vả lại đội một lúc hai chiếc mũ trông rất nóng, cách dùng khăn quàng cổ cũng có vấn đề rất lớn.

Trong lúc nhất thời, Lục Hành Thâm quên mất mình muốn nói gì.

"Sao lại..."

Hạ Ca áy náy cúi thấp đầu: "Xin lỗi... Những thứ vô dụng tôi muốn mang theo quá nhiều..."

"..."

Lục Hành Thâm vỗ vai cậu, lại im lặng xoa lên đầu cậu, tắt chức năng cảm nhận nhiệt độ đi.

Thật ra không cần phải cầm đi hết một lần, chuyển đi mấy lần đều giống nhau, nếu balo không đủ thì có thể mượn vali của hắn.

Lục Hành Thâm lặng lẽ giấu sự thật, ác ý để sau này nói, sau đó bình tĩnh hỏi thăm ý kiến của cậu: "Đã nghĩ xem nên đến chỗ nào đầu tiên chưa?"

"Chọn từ phạm vi nào? Toàn vũ trụ hay toàn hành tinh chủ?"

"Chỗ nào cũng được."

"Oa!!"

Đợi đến lúc cả hai bàn bạc xong nơi muốn đi, cuối cùng chọn từ gần đến xa, Hạ Ca đã vác theo balo và túi vải đi theo Lục Hành Thâm đ ến cửa thang máy.

"Ơ?"

Hạ Ca vội dừng lại.

Cậu còn nhớ cậu không thể đến gần thang máy.

Cách hai tầng mũ, cảm xúc chạm vào đầu cũng trở nên khó cảm nhận, Hạ Ca bị va đến rung chấn, nghe Lục Hành Thâm đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Không sao nữa rồi."

Hạ Ca không kịp phản ứng, chớp mắt nhìn hắn.

Lục Hành Thâm: "Từ giờ không cần phải tuân theo những hiệp ước kia nữa."

Hạ Ca: "!!!"

Lục Hành Thâm: "Đi thôi, dẫn cậu đi xem... hành lý tôi cần mang theo."

Mấy phút sau.

Hạ Ca đứng trong một căn phòng máy tính khổng lồ, chiếm hết cả không gian, ngạc nhiên đến trống rỗng.

Con quái vật khổng lồ này... Nói thế nào cũng không thể phân loại vào "hành lý" được!!

"Cái này, cái này... mang kiểu gì?"

"Đổi phòng là được."

"??"

"Cậu cũng có thể chọn một phòng ở đây mang đi hết."

"Lục Hành Thâm, anh nói xem như dọn nhà... là ý này à..."

Sức mạnh của thời đại khoa học lại lần nữa đột phá nhận thức của Hạ Ca.

Nói đúng ra thì có lẽ không hoàn toàn là sức mạnh của khoa học kỹ thuật, còn phải tính cả sức mạnh của tiền nữa.

Trước khi đi, Hạ Ca chết lặng bỏ vali trở lại, chuẩn bị ít đồ đạc mang theo, lại chạy qua thăm dì Tề, chào hỏi tạm biệt bà, nói với bà mình sắp đi du lịch, qua một thời gian sẽ về.

Lúc thấy dì Tề mời cậu ngồi xuống chơi, tình cảm khó bỏ bỗng ùa tới.

Nếu có thể về sớm là được rồi.

Hạ Ca nghiêm túc nghĩ.

"Không sao, thanh niên mà, nên ra ngoài ngắm đây ngắm đó, Lục Hành Thâm cũng ở ru rú trong nhà bao nhiêu năm, chưa từng thấy cậu ta đi đâu, cuối cùng cũng ra dáng thanh niên rồi."

Dì Tề không hề lôi kéo giữ cậu lại, chỉ hơi ngạc nhiên rồi nở nụ cười thấu hiểu, còn nắm tay cậu, đeo cho Hạ một chiếc đồng hồ cũ.

"Nếu cháu nhớ dì thì cứ nhìn chiếc đồng hồ này, chỉ cần là nơi có thể lên mạng, nó sẽ tự kết nối, sau đó chỉnh về thời gian ở hành tinh chủ, như vậy sẽ biết dì Tề chờ cháu bao lâu rồi."

Dì lại ôm lấy Hạ, miệng thì nói đi đi đi đi, không sao đâu, nghĩ đến phải chia tay không biết bao lâu, đôi mắt lại ướt át.

Mãi tới khi máy móc Lục Hành Thâm gọi tới chở hết "hành lý" của bọn họ đi, hai người cũng leo lên chiếc phi thuyền cỡ nhỏ, dì Tề vẫn còn đứng ở chiếc cổng cách vườn hoa không xa, phất tay dõi mắt theo Hạ.

Xe bay từ từ đi xa, mãi tới khi biến mất, dì Tề mới thở dài hạ tay xuống, chầm chậm quay về nhà.

Trong nhà, một người phụ nữ đeo kính mắt, khuôn mặt tròn trịa được trang điểm khéo léo đứng lên, trong tay bà ta còn cầm một hộp quà, hiển nhiên là mang theo để tới làm khách.

"Thưa cô, vừa rồi... sao trông cô lo lắng như vậy? Có chuyện gì không vừa ý à?"

"Haiz..."

Viện sĩ Tề lại thở dài, lắc đầu: "Thật ra cũng không có gì, còn chị, sao chị mang theo món quà quý giá như vậy."
Bình Luận (0)
Comment