Thế Giới Ngầm

Chương 181 -

Nam lên tiếng:

- Chào anh Tài, anh Thịnh, không ngờ lại gặp hai anh ở đây. A, chào anh Quang nhé.

Nam đổi cách xưng hô với Quang để Quang có chút mặt mũi. Quang hiểu ý, gật đầu chào lại. Nam chen vào nên Tài và Thịnh tạm dừng cuộc nói chuyện mà đưa tay ra bắt tay với Nam chào hỏi. Ba người lại nghe Nam nói:

- Ba anh đang bàn luận chuyện gì mà nghe rôm rả vậy, có thể chia sẻ cho thằng em này biết với được không?

Ba người kia sững người ra giây lát vì mâu thuẫn giữa Quang và hai em Tài, Thịnh đã để “người ngoài” biết được. Tài và Quang nhìn nhau, tự biết kìm xuống, nhưng Thịnh hình như vì có men trong người nên đã để cảm xúc vượt tầm kiểm soát, anh ta vừa nói vừa đi tới dùng tay phải đẩy Nam:

- Đây là chuyện riêng của bọn anh, chú em không cần xen vào.

Trong cái đẩy tay của Thịnh có chứa cả kình lực khá mạnh; làm Quang và Tài kinh ngạc bởi động tác nóng nảy của của Thịnh, chỉ là cả hai muốn mượn thế của Thịnh để điều tra thêm về Nam nên không ngăn cản. Trước giờ Thịnh luôn kiềm chế rất tốt, chắc có lẽ vì anh ta đã thấy Linh nói chuyện vui vẻ với Nam nên bực tức trong lòng, sau đó Nam đến can ba người khỏi cuộc cãi nhau nên anh ta mới mượn hơi men để dạy Nam một bài học.

Tiếc rằng Nam chẳng phải dạng vừa, khi chưởng của Thịnh chưa tới thì Nam theo bản năng tự vệ, đã hơi nghiêng người đi một góc, đồng thời tay phải đánh ra một trảo chụp lấy cổ tay của Thịnh, đồng thời Nam nói:

- Đang là tiệc vui, mọi người giữ hòa khí một chút được không?

Nam chuẩn bị xuất chiêu tiếp theo thì Nam nhận ra bản thân đã hớ hênh để lộ võ công không nên thi triển ra, tức thì Nam biến chiêu từ trảo sang kéo, kình lực từ dương cương đột ngột chuyển sang miên chưởng trong Lão Mai Quyền, kéo tay Thịnh về phía trước. Đây là một trong những thứ Nam ngộ ra được từ sau khi quan sát trận chiến giữa ông Vinh và Tống Điền; Nam đã luyện nó suốt mười mấy ngày qua, lần đầu kết hợp “Trống Đồng Thần Công” với Lão Mai Quyền đã thể hiện được uy lực.

Thịnh vốn tu tập Huyền Thiết Thần Công của Nguyễn gia mười mấy hai chục năm nay, võ công cũng được xếp vào bậc cao thủ, những chiêu đơn giản chẳng làm khó được Thịnh; có điều Nam cũng đã tập võ từ rất nhỏ, lại được cao nhân chỉ dạy, về sau được luyện thêm cả thần công, tính ra chẳng hề kém hơn hai anh em Tài và Thịnh. Lực kéo trong Lão Mai Quyền vô cùng ghê gớm, làm Thịnh chúi người về phía trước, nếu không nhờ vào định lực vững chắc thì Thịnh đã ngã ra nền rồi.

Bị thua ê mặt, Thịnh tức tối định phản công thì Tài âm thầm kéo lại. Thịnh nhận ra mình quá thất thố nên đã ghìm lại đúng lúc. Anh ta hừ một tiếng rồi bỏ đi mà không nói gì, Tài nhìn theo mà lắc đầu, không hiểu vì sao em trai mình lại hành động như thế. Tài xin lỗi Nam và Quang một câu rồi nhanh chóng đuổi theo Thịnh. Nam thở phào nhẹ nhõm. Quang nói với Nam:

- Mọi chuyện đừng để ông Công biết

Nam gật đầu đồng ý, Quang nói xong thì cũng rời đi. Nam đương muốn đi sang chỗ khác thì nghe được giọng ai đó:

- Đúng là tuổi trẻ tài cao, lão già có lời khen đấy cậu bé.

Nam quay lại về sau thì nhìn thấy một ông lão đang đi tới, nhìn hình dáng của ông lão thì Nam đã đoán được ông lão này là ông nội của hai anh em Tài và Thịnh. Nam tỏ ra lễ phép:

- Cháu chào ông Quyết ạ.

- Ồ, cháu biết lão già này à, khà khà, giỏi lắm cậu bé.

Ông Quyết khá ngạc nhiên khi Nam có thể nhận ra được mình là ai nên quan sát và đánh giá Nam; không hiểu vì sao khi nhìn thấy Nam thì trong lòng ông Quyết xuất hiện cảm xúc khác thường, ông nói:

- Vừa nãy lão thấy cháu thắng được Thịnh thì đúng là rất giỏi, ta muốn xem thực lực của cháu thế nào được không?

Ông Quyết bèn đưa tay ra ý muốn bắt tay với Nam. Ở trong tình huống này, ông lão đã chủ động, Nam không thể từ chối được nên cũng đưa tay ra, nhưng khi tay hai người sắp chạm nhau thì giọng nói nhẹ nhàng của bà Mai vang lên:

- Nam đang còn nhỏ tuổi, làm sao có thể thử sức với ông được chứ.

Một luồng kình lực nhu hòa mà hồn hậu vô tỉ từ bên ngoài xô tới, đè lên tay của ông Quyết hòng hóa giải chưởng lực của ông. Ông Quyết cũng vận kình đáp trả hất luồng kình lực nhu hòa đó ra để thu tay về. Cảm giác cánh tay tê dại, ông Quyết thầm kinh hãi: “Mấy chục năm không gặp, chẳng ngờ võ công của bà ta đã tinh tiến đến mức ghê gớm như vậy.”

Bên này bà Mai cũng ngạc nhiên không kém: “Huyền Thiết Thần Công đúng là danh bất hư truyền, nội kình của ông Quyết vừa trầm mãnh lại vừa hùng mạnh vô cùng.”

Một chiêu trôi qua, bất phân thắng bại, ai cũng nể phục đối phương. Bà Mai lên tiếng trước:

- Nam nó chỉ muốn can ngăn cuộc cãi vã thôi chứ không hề có ý xấu, ông đừng trách nó.

Hóa ra ông Quyết và bà Mai đã phát hiện mâu thuẫn giữa Quang với hai anh em Tài và Thịnh từ đầu, muốn tới can ngăn thì Nam đã hành động trước. Ông Quyết gật đầu, cười nói:

- Tôi biết chứ, chỉ là tôi thấy Nam giỏi thế, muốn thử sức trẻ một chút. À phải, lâu rồi ba gia tộc chúng ta chưa tổ chức giải thi đấu, hay là tìm ngày đẹp nào đó cho lũ trẻ thử sức nhau một chút, giống chúng ta ngày xưa vậy.

Bà Mai đáp:

- Cái này tôi không đủ khả năng trả lời ông được, để tôi về hỏi ý kiến anh Dương cái đã rồi sẽ hồi đáp ông sau.

Ông Quyết nói:

- Hay lắm, tôi chờ tin tốt từ bà.

Nói xong thì ông Quyết tiến vào đại sảnh. Nam nghe được lời ông Quyết nói thì cảm thấy rất tò mò:

- Ủa bà, ba gia tộc tổ chức giải thi đấu là giải gì vậy ạ?

Nhìn vẻ mặt hào hứng của Nam, bà Mai chỉ lắc đầu:

- Chuyện này là việc riêng của ba gia tộc, không có gì quan trọng cả, mà cháu không cần quan tâm cái này đâu. Điều cháu nên quan tâm là nghĩ cách ứng phó với những thắc mắc đến từ chính gia tộc cháu và cả Nguyễn gia nữa kìa.

- Dạ vâng, cháu sẽ lưu ý ạ.

- Ừ, thôi hai bà cháu mình trở lại bữa tiệc thôi.

- Dạ.

Nam không biết lúc này đang có ánh mắt nhìn vào cậu đầy tức giận. Tài vỗ vai Thịnh nói:

- Sao lúc nãy em manh động với thằng nhóc đó ghê vậy? Nó làm cũng đúng mà, dù gì đây cũng là bữa tiệc nhà người ta, em không nên hành động như thế, trước đó em đã hơi lớn tiếng với Quang nữa đấy; may là chỗ đó không có ai để ý.

Thì ra Thịnh và Quang có mâu thuẫn trước, Nam đến can ngăn thì cảm xúc của anh ta mới bị bùng phát, còn nguyên nhân chắc có lẽ vì Linh. Lúc này Thịnh bị cảm xúc và men rượu lấn át suy nghĩ, sau khi bị anh trai kéo ra thì đã tỉnh trí lại. Thịnh hít sâu một hơi rồi đáp:

- Đúng là em có lỗi, cám ơn anh đã kéo em ra chỗ đó. Mà anh này, thằng nhóc đó không tầm thường đâu, một chiêu ban nãy có thằng nhóc làm em suýt nữa không gượng nổi. Em nói tý không phải, công lực của thằng nhóc đó thậm chí còn mạnh hơn cả anh đấy.

Tài biết Thịnh không gạt mình, anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Thế càng quái dị, một người như nó sao trước giờ chúng ta không hay biết gì nhỉ, chả lẽ nó là con riêng của ai đó trong gia tộc Lê gia hay sao?

Thịnh nói:

- Cũng có thể đó anh, càng lạ hơn nữa là em cảm giác hình như ông nội của chúng ta biết, nhưng ông lại không nói cho chúng ta biết.

- Anh thấy chúng ta phải tự thân vận động thôi, nếu thằng nhóc đó là con riêng của ai đó trong Lê gia thì sẽ là một đòn đánh rất nặng vào gia tộc họ khi tin tức này bị tiết lộ ra ngoài. Gần đây Lê gia đang phát triển khá mạnh, chúng ta phải tìm cách kìm hãm họ lại.

Thịnh hỏi:

- Đúng đấy, mà anh định làm như thế nào đây?

Tài suy nghĩ chút rồi đáp:

- Chắc anh phải về tận quê của thằng nhóc đó để dò la xem thế nào?

Thịnh nói:

- Lần này nhất định hạ bệ Lê gia cho bằng được.

- Phải hạ bệ luôn Hoàng gia nữa, Hoàng gia khó nhai hơn Lê gia, gần đây họ lại hợp tác thành công với tập đoàn Minh Long, sau này e rằng chúng ta sẽ gặp khó khăn với họ.

Thịnh cười đáp:

- Em có một cách để giúp anh thoát khỏi bế tắc, khi về em sẽ nói.

- Vậy thì hay lắm.

Hai anh em Tài và Thịnh lựa chọn chỗ vắng vẻ bên ngoài đại sảnh nên câu chuyện giữa hai người không bị người ngoài nghe được.

...

Trong lúc Nam đang dự lễ mừng thọ ông Công ở Lê gia thì hai bên Hắc Báo và Bạch Hổ đã gặp nhau tại một chi nhánh của Hắc Báo tại thành phố A. Lần này đại diện của phe Hắc Báo là Beo (Quyển 3 - Chương 16) đến gặp phe Bạch Hổ, Beo đi cùng với đám đàn em dưới tay hắn ta. Thật ra gã “Cá Cơm” này trong Hắc Báo được gọi với biệt danh là Beo, còn “Cá Cơm” là “tên mục tiêu” mà cảnh sát đặt cho gã để tiện theo dõi chứ cảnh sát không biết biệt danh của gã. Thấy hai gã Kim đường chủ và Tống đường chủ đi vào phòng, Beo hơi bị bất ngờ, gã hỏi bằng tiếng Anh:

- Ồ, lần này không có ai trong Tứ Đại Hộ Pháp của các người qua đây à?

Kim đường chủ cũng dùng tiếng Anh trả lời:

- Đàm phán với Hắc Báo các vị thì chỉ cần hai đường chủ của Bạch Hổ là được rồi, và lại Tứ Đại Hộ Pháp không rảnh để sang đây đàm phán.

Beo đáp:

- Ra vậy...

Beo quay lại nói với một gã đàn em đứng sau lưng hắn:

- Chú mày trình bày công việc cho hai vị đường chủ đi, trình bày rõ ràng một chút chứ không thì hai vị đường chủ sẽ khó mà hiểu được kế hoạch của chúng ta.

Gã đàn em làm theo lời của Beo, đưa tập tài liệu cho hai đường chủ. Mặc dù hai đường chủ rất bất mãn với thái độ của Beo nhưng hai gã không thể làm gì được, chỉ đành lắng nghe gã đàn em trình bày kế hoạch của bên Hắc Báo. Đến khi Tống Điền nghe thấy lần giao dịch này phải hoãn thêm một tuần nữa thì tức giận nói:

- Sao lại phải hoãn lại, các người đang khiến tôi lãng phí thời gian ở đây đấy, các người có biết giữ uy tín không thế?

Beo vẫn không tức giận mà giữ im lặng để gã đàn em trả lời thay cho gã:

- Chuyện này các vị không thể trách chúng tôi được. Các vị ám sát người của Nguyễn gia thì cho qua, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra theo dự tính ban đầu, giờ các vị động chạm cả thêm Hoàng gia, buộc chúng tôi phải hoãn để đảm bảo an toàn nhất.

Gã Kim đường chủ tức tối đáp lại:

- Hừ, nếu không phải các người không thể giải quyết được thằng ranh con đó thì mọi chuyện đâu đi đến mức này. Các người hãy xem lại khả năng của các người đi.

Những lời của gã Kim đường chủ buộc Beo lên tiếng:

- Phi vụ lần đó bị phá đám, ai đúng ai sai đã phân định rồi cơ mà, cớ gì ông bạn phải nhắc lại thế. Chả phải bởi các người khiến cho người khác nghi ngờ về hành tung của mình trước nên mới dẫn khách không mời đến phá hỏng vụ làm ăn.

Cả hai đường chủ bị Beo ép đuối lý, Tống Điền hừ một tiếng và nói:

- Vậy các người cần thêm điều kiện gì?

Beo đáp:

- Không thêm điều kiện gì, giờ ông chủ của chúng tôi đưa ra yêu cầu phải hoãn vụ làm ăn này lại thêm một thời gian nữa, cho đến khi ông ấy cảm thấy thật sự an toàn thì mới tiếp tục đàm phán.

Tống Điền đáp:

- Không thể nào, vụ làm ăn này nhất định không thể hoãn lại.

Bình Luận (0)
Comment