Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 73

"Dân gian có câu: "Gả cho chồng thì theo chồng, gả cho chó thì theo chó". Vĩnh An tuy là nữ tử cao quý của Hoàng thất nhưng cũng không thể vì chuyện này mà bỏ phò mã. Phò mã đối tốt với ta lại ôn nhu săn sóc, Vĩnh An không phải là hoàng tử, không thể khai chi tán diệp thì cũng không làm ảnh hưởng lớn đến Hoàng thất. Như vậy cho dù phụ hoàng biết tình hình thực tế cũng sẽ đau lòng cho phò mã và Vĩnh An."

"Tuy nói như vậy nhưng Hoàng gia khác xa so với dân chúng, theo bần đạo thấy việc này nên sớm nói cho bệ hạ."

"Phụ hoàng luôn kính trọng người, mong quốc sư thay Vĩnh An nói mấy lời, Vĩnh An không muốn tái giá, chỉ muốn cùng phò mã cử án tề mi."

"Tục ngữ có câu: "Thà hủy mười tòa miếu cũng không nên hủy một cọc hôn nhân". Bần đạo tất nhiên sẽ tận lực, đến thời điểm đó bệ hạ có nghe bần đạo hay không liền khó mà nói trước."

"Vĩnh An mượn nơi này tạ ơn trước, chỉ là chiến sự Mạc Bắc đang khẩn trương, Vĩnh An không muốn làm phụ hoàng bận tâm vào lúc này."

Thanh Huyền đạo nhân ngước mắt lên trên nhìn, tay cầm quạt phe phẩy, mỉm cười rồi nói tiếp: "Cũng tốt, hai người các ngươi ra bên ngoài phải chú ý thân phận. Nhất là phò mã gia, hiện tại chiến sự đang giằng co, nếu bị người Nam Cương bắt đi thì lão vương gia làm sao có thể an tâm trấn thủ Nam Cương?"

Thánh vệ ở trên nóc nhà lúc này nghe vậy liền hiểu được mọi chuyện, hóa ra thân phận mà Vĩnh An công chúa đề cập đến là thân phận công chúa và phò mã do sợ người Nam Cương phát hiện. Hôm nay hắn lại nghe thêm một tin lớn nữa là Lưu Dục không thể có con, đây có lẽ là tin tốt. Phủ Trấn Nam vương không người nối nghiệp, đối với bệ hạ đây là điều hoàn toàn có lợi. Hắn điều tra được tin tức này rồi nên cần phải về báo cáo, rốt cuộc hắn mỗi ngày không cần ăn lương khô nữa rồi.

Lão nhân nghe lén đáng khinh trên nóc nhà nghĩ đến vậy liền leo xuống báo cáo tin tức, không tiếp tục nghe nữa. Từ lúc ra kinh, hắn một đường mệt mỏi trong khi đôi tình nhân hắn theo dõi ở cạnh nhau ăn ngon ngủ yên, hơn nữa hắn còn phải ngủ ở ngoài trời, lại luôn sự bị bại lộ hành tung nên cẩn thận vô cùng. Người đi thì hắn liền đi theo, người ta dừng lại hắn phải dừng lại, làm thánh vệ từ trước đến nay có đãi ngộ cao, họ còn kiêm chức tứ đại quản sự của tàng thư các. Dưới trướng có thủ hạ là thái giám hoặc cung nữ, vì vậy thời điểm không có gì làm thì họ được tùy ý ra khỏi cung.

Cảnh đế không nghĩ đến việc thánh vệ cũng chỉ là con người, họ đã quen thuộc tháng ngày thoải mái thì đâu còn muốn làm việc theo dõi khổ cực này. Thánh vệ được phái đến cũng không nghĩ nhiều, vừa nghe được chuyện lớn liền lập tức chạy đi viết báo cáo để chấm dứt nhiệm vụ cho sớm rồi tiếp tục phong lưu theo cách của hắn. Vì vậy thánh vệ mà Cảnh đế thập phần tín nhiệm sau vài ngày theo dõi Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dùng, thời điểm vừa nghe được đoạn đối thoại giữa Thanh Huyền đạo nhân và Cố Cẩm Lan xong liền chấm dứt nhiệm vụ điều tra.

Cố Cẩm Lan vừa mới muốn nói tiếp, Thanh Huyền đạo nhân lại uống một ngụm rượu: "Người đi rồi."

"Sư phụ, thánh vệ rốt cuộc là loại người nào?"

"Phải bắt đầu từ Hoàng gia gia của người, trước khi Đại Tề khai quốc, bên người hắn trừ bỏ tám vị võ tướng còn có bốn người hộ vệ bên cạnh. Võ tướng phụ trách chinh chiến, hộ vệ tất nhiên dùng để bảo vệ sự an toàn của hắn. Bốn người này đều xuất thân từ giang hồ nhưng muốn vào triều làm quan, vì vậy phục tùng Hoàng gia gia của ngươi. Sau khi Đại Tề thành lập, bốn người này liền được phong làm ám vệ, họ chỉ nghe mệnh lệnh từ Hoàng đế, bảo hộ Hoàng đế, kể cả Thái tử cũng không biết về họ."

"Nói như vậy, người vừa nãy là một trong tứ đại thánh vệ?"

"Không phải, thánh vệ đời đầu tiên đều đã cáo lão hồi hương, thánh vệ hiện tại là đại đệ tử của bọn họ. Phụ hoàng ngươi phái họ đến điều tra ngươi thì chắc hắn cũng đã phát hiện ra một vài điều."

Thanh Huyền đạo nhân nhìn về phía Lưu Dục, nàng đang ngồi cặm cụi ăn cơm: "Phò mã gia, khẩu vị của ngươi thật tốt."

Lưu Dục ngẩng đầu: "Sự tình điện hạ và đạo trưởng thương lượng, Lưu Dục không chen miệng vào được, chỉ có thể ăn, miễn làm phiền đến hai người."

Thanh Huyền đạo nhân cười ha ha: "Tiểu tử, ngươi thật đúng hợp khẩu vị của ta, hiểu được tiến lùi, cũng khó trách Thành vương bại trận trên tay ngươi."

Lưu Dục lau miệng: "Đạo trưởng, ta không có cố ý, nếu hắn không nghĩ đến chuyện mưu phản thì ta dù có ra tay cũng chẳng làm gì được."

"Lời này có lý." Thanh Huyền đạo nhân quay đầu nhìn Cố Cẩm Lan: "Chuyện này chỉ có thể do ngươi giải quyết, tính tình phụ hoàng của ngươi, ngươi vẫn hiểu rõ."

Cố Cẩm Lan nhíu nhíu mày: "Lần này nhờ có sư phụ mà việc điều tra của phụ hoàng có lẽ tạm chấm dứt. Hắn biết phủ Trấn Nam vương về sau không có người thừa kế thì cảm thấy nhẹ lòng, chỉ là, về sau thì..."

"Vi sư thấy phụ hoàng ngươi ngự giá thân chinh lần này gặp một kiếp nạn lớn, nếu có thể qua tất nhiên sẽ tạo dựng được công lớn trong sự nghiệp, nếu không qua thì xem như số trời đã định."

Cố Cẩm Lan nghe được có chút giật mình: "Y của sư phụ là..là phụ hoàng ta? Hắn sẽ?"

Không sai, nàng có chút giật mình mà không phải kinh hoảng, Hoàng gia vô tình, cho dù là phụ hoàng của nàng đi nữa, từ trước đến nay đều có câu: "Quân phụ.", trước tiên là lễ quân thần, sau đó mới đến tình phụ mẫu, từ thời điểm thánh vệ kia điều tra làng, lòng của nàng đã gần lạnh đi một nửa.

"Vi sư biết các ngươi đến đây vì chuyện gì, tối hôm qua xem tinh tướng thì thấy sao tử vi đế ảm đạm. Bên cạnh sao này có sao tiểu đế lại phát sáng rực rỡ, lần này e rằng sẽ khổ sở."

"Như vậy, sư phụ có biện pháp giải cứu không?"

"Sửa mệnh do trời định thì trời sẽ không dung tha, trừ phi xuất hiện một người có cơ duyên lớn, ví dụ như, phò mã của ngươi." Thanh Huyền đạo nhân nói xong liền nhìn Lưu Dục.

Lưu Dục thở dài trong lòng, việc sống chết của Cảnh đế liên quan gì đến ta?

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt yên ổn nhìn Thanh Huyền đạo nhân: "Đạo trưởng có chuyện muốn hỏi ta?"

Tuy là câu hỏi nhưng nghe giống như một câu khẳng định, Cố Cẩm Lan hơi tự hỏi ý tứ lời nói của Thanh Huyền đạo nhân một chút, không lẽ Lưu Dục đã từng sửa mệnh rồi? Nàng cũng không lên tiếng mà nhấp một ngụm rượu anh đào, tựa vào ghế lẳng lặng chờ.

"Đạo trưởng là cao nhân đã đắc đạo, nếu nói như vậy, thừa dịp này ta cũng sẽ nói tất cả cho điện hạ."

Thanh Huyền đạo nhân khẽ cười: "Vĩnh An sớm hay muộn đều phải biết, ngươi đã gạt nàng một việc rồi đợi đến thời điểm bất đắc dĩ mới chịu khai ra, chuyện này thì không được tiếp tục giấu nữa."

Cố Cẩm Lan cũng không kinh ngạc với lời nói của Thanh Huyền đạo nhân: "Sư phụ, ngài đã biết Lưu Dục là nữ tử?"

Thanh Huyền sờ sờ râu: "Trước giờ có chuyện nào thoát khỏi việc bấm đốt tay của sư phụ chứ?"

"Sư phụ, ngài không phản đối sao?"

Tuy rằng biết Thanh Huyền đạo nhân không phải người thường nhưng dù sao việc này cũng là việc đi ngược lại với nguyên tắc từ trước đến nay. Cố Cẩm Lan chần chờ một chút, nàng không biết có nên hỏi những lời trong lòng mình ra hay không.

"Vạn vật đều có ý của chúng, vi sư là người xuất gia có gì nhìn không được?"

"Đa tạ sư phụ." Cố Cẩm Lan nói xong nhìn Lưu Dục, Lưu Dục đang cảm thấy rối rắm, người Trung Quốc đều vậy, ngày cả người cổ đại cũng vậy. Ăn cơm thì cứ ăn cơm đi, ăn xong rồi trò chuyện tiếp, cố tình nói gì đều phải nói trên bàn cơm mới chịu được. Việc này nàng mở miệng như thế nào?

Thanh Huyền đạo nhân như biết được nàng đang rối rắm liền nói: "Nói chi tiết ra là được, ta thấy Vĩnh An có thể nhận việc ngươi là nữ tử thì còn có chuyện gì nàng không thể chấp nhận?"

Lưu Dục buông đũa, không cam lòng chần chờ một chút, tựa hồ đã hạ quyết tâm, nàng bình tĩnh nhìn Cố Cẩm Lan, nói: "Điện hạ, ta không phải Lưu Dục."
Bình Luận (0)
Comment