Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 71

Thánh vệ đứng nghe lén trên nóc nhà một cách đáng khinh bỉ nghe đến đây liền bắt đúng trọng tâm vấn đề, thân phận sao, thân phận gì mới được? Sau đó hắn lại hoàn hồn im lặng tiếp tục lắng nghe.

"Được, đều nghe điện hạ. Sắc trời đã khuya rồi, điện hạ, chúng ta đi ngủ đi."

"Phò mã, ngươi nhắc lại câu trước ngươi vừa nói đi." Cố Cẩm Lan không để ý đến nàng, hỏi ngược lại một câu không liên quan.

"Câu trước sao, câu nào?"

Cố Cẩm Lan cúi đầu nhìn vạt áo Lưu Dục vài lần, đến gần sát tai Lưu Dục: "Phò mã nói, bổn cung có gì ngươi có cái đó. Thế nhưng của phò mã cũng không đủ một bàn tay nha."

Lưu Dục lúc này mới biết được Cố Cẩm Lan đang muốn nói cái gì, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại nhìn sang Cố Cẩm Lan, sau đó cười mập mờ, nàng đem tay vói vào vạt áo Cố Cẩm Lan sờ soạng, lại hôn môi công chúa một cái, cúi đầu sát tai nàng: "Điện hạ, thì sao, ngươi vẫn là của ta mà."

Cố Cẩm Lan bị nàng sờ đến mềm nhũn thân thể: "Ngươi..." Miệng oán hận chỉ nói được một từ, thế nhưng tay lại vươn ra chưởng một cái dập tắt ánh nến.

"Điện hạ, ta thế nào?" Lưu Dục cúi đầu, lại hôn môi rồi di chuyển xuống phía dưới, nàng còn cố ý nhẹ nhàng cắn hai cái.

Cố Cẩm Lan thở dốc, dừng lại một chút mới nói: "Phò mã, quả nhiên lá gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi đó."

"Lá gan ta lớn là do điện hạ quá nuông chiều ta." Lưu Dục không tiếp tục nhiều lời nữa, nàng dùng môi ngăn lại miệng điện hạ nhà mình, bàn tay trượt xuống phía dưới.

Thánh vệ trên nóc nhà xem ánh nến trong phòng được tắt, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết Vĩnh An công chúa và phò mã muốn làm gì, tiếp tục nghe cũng không thu thập thêm được tin tức. Tuy Cảnh đế mệnh lệnh hắn điều tra rõ về phò mã, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một thần tử của Hoàng gia, nếu để Cảnh đế biết hắn nghe ngóng việc riêng của Vĩnh An công chúa thì hắn cũng không thể sống tốt. Vì vậy hắn cũng thành thật bỏ đi, trở về báo cáo cho Cảnh đế.

Cảnh đế nhìn tin tức do bồ câu mà thánh vệ đưa đến, hắn chau mày, thân phận bại lộ sao, vì sao Vĩnh An lại nói như vậy? Việc xuất hành lần này toàn bộ các châu phủ huyện đều biết, họ cũng không che dấu thân phận công chúa và phò mã, còn có thân phận gì không được để bại lộ ra ngoài? Thế nhưng nghe cách Vĩnh An nói thì nàng là người biết rõ sự việc.

Là chuyện gì khiến ngươi gạt phụ hoàng của ngươi? Nữ nhi gả ra ngoài quả nhiên như nước đã đổ đi sao? Nam Chiếu mấy ngày nay cũng không có động tĩnh gì, thế nhưng bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, Vĩnh An và phò mã lần này đi lại là Nam Chiếu, nếu hành động khi quân thì, Nam Chiếu sao, cũng chẳng nằm ngoài tay với của trẫm. Nghĩ đến tay ánh mắt Cảnh đế lộ nét quỷ quyệt, nhưng cũng chỉ chợt lóe rồi thôi. Đại Tề này là Đại Tề của trẫm, Mạc Bắc cũng không phải của Tưởng Lâm, Nam Chiếu tất nhiên cũng chẳng phải của Lưu Thận hay Lưu Dục. Nếu an phận thủ thường thì trẫm sẽ cho ngươi một con đường sống, nếu cho tâm tư khác, cho dù có Vĩnh An trẫm cũng sẽ không tha.

Cảnh đế đến lúc leo lên vị trí quá cao thì suốt ngày sẽ nghi ngờ lung tung, hắn sẽ hoài nghi từng người một, hắn cũng sẽ không tin bất kỳ ai. Trời sinh Cảnh đế có tính đa nghi, lại có tham vọng vĩ đại, nếu không thì hắn cũng sẽ không ngực giá thân chinh để dẫn đến hoàn cảnh như bây giờ.

Hắn nâng bút viết mấy chữ, lại truyền cho thánh vệ điều tra rõ về thân phận của Lưu Dục rồi cấp báo cho hắn. Hắn sẽ không phép có bất luận kẻ nào ở trong thiên hạ này nằm ngoài bàn tay mình.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, Cố Cẩm Lan mở to mắt, xem Lưu Dục vẫn ngủ mê mang bên cạnh. Từ sau khi xác định sống cùng Lưu Dục xong, giấc ngủ của nàng được cải thiện tốt hơn nhiều. Sáng sớm nàng cũng dậy muộn hơn trước đây, cũng có thể do nàng cảm thấy an toàn đi.

Cố Cẩm Lan vừa tỉnh thì Lưu Dục cũng tỉnh lại: "Điện hạ, dậy sớm vậy?"

"Không còn sớm, rời giường dùng bữa sáng đi, ăn xong còn phải gấp rút lên đường."

"Điện hạ, gấp gì chứ, Nam Chiếu bây giờ cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa còn có gia gia của ta trấn thủ mà."

"Phò mã, không lẽ lần này ngươi có suy nghĩ ra ngoài du sơn ngoạn thủy thật sao?"

"Còn chưa rời khỏi kinh thành nữa, có gì để xem mà bảo du sơn ngoạn thủy nha."

"Tiết trời hiện nay thấm lạnh, cây cối ở phía Nam héo rụng dần, núi rừng Nam Chiếu sẽ không trở thành vấn đề lớn đối với chúng ta."

"Điện hạ, gia gia tuổi đã cao, các tướng lãnh dưới trướng cũng không thể thay vị trí chủ soái của hắn, việc này hơi phiền phức đó."

"Theo bổn cung thấy phò mã là người thích hợp đấy."

"Điện hạ, ngươi đừng có đùa, hành quân chiến tranh quan trọng nhất là đã trải qua chiến đấu thực tế, ta chỉ là một tên chỉ biết lý luận suông. Hơn nữa ta không muốn mỗi ngày bận rộn đến chết nha, vậy thì là sao có thời gian ở bên cạnh điện hạ?"

"Hung Nô chưa bị diệt, Nam Chiếu cũng chưa an ổn, việc của ta và ngươi tương lai không biết ra sao. Từng sự việc nên xử lý một cách cẩn thận mới tốt."

"Chỉ cần huấn luyện đúng cách đại đao đội, kỵ binh người Hung Nô nhất định thảm bại. Bọn họ phí phạm nhiều nhân lực tài lực vật lực như vậy, nếu phá đi kỵ binh thì quân số còn lại của họ cũng không đủ gây chèn ép cho chúng ta. Lúc đó chúng ta sẽ đánh đến khi bọn họ phải cúi đầu xưng thần."

"Lần này đi Nam Chiếu, trên đường sẽ đi qua núi Lục Hoa, sư phụ của bổn cung tức là Thanh Huyền đạo nhân ẩn cư tại nơi này. Lão nhân gia hắn thông hiểu cổ kim, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nói tới lui cũng không thể gạt chuyện gì được với sư phụ, nếu có duyên thì thỉnh sư phụ xem thiên cơ đi."

Lưu Dục từ hiện đại xuyên qua đến, việc kỳ quái đến cỡ này cũng đã gặp, huống chi đây là cổ đại, các lão đạo sĩ tu luyện lâu năm có thể biết được kiếp trước kiếp sau như thế nào, nàng hiện tại sẽ không nghi ngờ việc này.

"Cũng tốt, đến bái phỏng sư phụ của điện hạ một cái, nói chung chừng còn có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng." Hai người nói xong liền đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt chải đầu rồi dùng bữa sáng.

Núi Lục Hoa là một ngọn núi lớn của Đại Tề thế nhưng chỉ dành riêng cho Thanh Huyền đạo nhân. Hoàng đế khai quốc của Đại Tề hữu duyên thấy hắn, mời hắn bói toán cho, sau đó tâm phục khẩu phục mà phong hắn làm quốc sư.

Hằng năm tế trời đều cho hắn chủ trì, trước đây hắn nhìn thấy Cố Cẩm Lan liền lén lút thu nàng làm đồ đệ, nay một thân công phu của nàng là do Thanh Huyền đạo nhân truyền thụ. Sau khi thu đồ đệ hắn liền chọn núi Lục Hoa làm đàn tràng, từ chức quốc sư chuyên tâm tu đạo.

Cảnh đế giữ hắn lại không được liền hạ lệnh cho công bộ tạo nơi ở trên núi cho hắn, hắn ở trên núi thu đồ đệ, đệ tử nhập thất trừ bỏ Cố Cẩm Lan chỉ có vỏn vẹn ba người. Ngày thường ba người nảy xử lý mọi việc, truyền kinh giảng đạo, hắn thì đóng cửa từ chối tiếp khách, người muốn đến bái kiến phải đưa ra danh thiếp trước, hắn muốn gặp thì cho mời đến nội viện, nếu hắn không muốn gặp thì cho dù là thái tử đến cũng chẳng có việc gì.

Vì muốn đến núi Lục Hoa mà Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan ra roi thúc ngựa gấp rút lên đường, khi Lưu Dục muốn ngất với chiếc xe ngựa gỗ này thì hai người cũng đến được núi Lục Hoa trong truyền thuyết. Cố Cẩm Lan tinh thần vẫn tốt, còn Lưu Dục mặt lại vàng như nến, nếu còn tiếp tục chắc chắn nàng sẽ nôn mửa mất.

Từ sau khi biết chân tướng, mỗi lần xe ngựa dừng lại, điện hạ của chúng ta là người đầu tiên xuống xe trước, sau đó mới đỡ lấy Lưu Dục. Lúc này ánh mắt của Cố Cẩm Lan tràn ngập sự cười nhạo.

"Điện hạ, trong lòng ngươi có phải đang cười ta hay không?"

"Bổn cung như thế nào sẽ cười nhạo phò mã? Quá đáng lắm cũng chỉ có khinh bỉ vài lần mà thôi."

Lưu Dục khóc không ra nước mắt, điện hạ nhà nàng lúc mặc quần áo thì trở thành người nàng không nhận thức được. Nàng có chút hoảng sợ khi nhìn rặng núi cao ngất trước mặt, núi cao chằng chịt thang đá, nàng run rẩy quay đầu nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện, điện hạ, chúng ta phải trèo lên đó sao?"

Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái, nàng vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Chẳng lẽ phò mã muốn bay lên sao?"
Bình Luận (0)
Comment