Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 82

Cuối xuân đầu hạ, trong gió mang theo mùi hoa nhàn nhạt, ánh sáng mặt trời rọi mang đến cảm giác ấm áp. Cánh hoa đầu cành theo gió qua bay lả tả, hoa rơi như tuyết. Thời tiết tốt như vậy, Quân Nhược Thủy lười biếng không muốn đi Tế Thiện Đường, gần đây nàng rất có hứng thú với mỹ thực, cũng đã vơ vét được không ít sách dạy nấu ăn, lúc rãnh rỗi thường hào hứng bừng bừng vùi đầu nghiên cứu.

Không thể không thừa nhận, tài nấu nướng của nàng rất tốt nhưng tại nơi này, việc nữ tử nấu ăn thì không có gì đáng khoe khoang. Chẳng qua từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của thế tục mà chỉ muốn làm chuyện mình thích mà thôi. Moij việc đều nghe theo trái tim

Đối với chuyện còn như vậy chắc là đối với người cũng như thế thôi! Đối với nam nhân, có phải cũng chỉ nghe theo trái tim mách bảo hay không hay không?

Tô Tử Bội nhìn dưới ánh mặt trời đang dát một tầng sáng màu vàng nhạt lên mặt nàng, mặt mày cong cong, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho hắn thấy mình bị mê hoặc, tâm thần điên đảo. Càng chung đụng thì càng hiểu nhau, càng hiểu nhau lại càng bị cuốn hút. Cho dù ánh mắt trời có rực rỡ hơn nữa thì trong mắt hắn cũng không bằng một cái mỉm cười của nàng.

Hắn không khỏi nhẹ nhàng đi tới sau lưng nàng, ôm chầm lấy người đang vui đầu trong đống sách vở, mặc dù hắn đã nhìn nàng chăm chú một hồi lâu nhưng nàng vẫn không phát hiện được sự tồn tại của hắn, hắn rất bất mãn cắn cắn vành tai trắng noãn mượt mà của nàng. Trên người nàng luôn có mùi thuốc nhàn nhạt, là mùi hương mà hắn cực kì yêu thích.

Quân Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn Tô Tử Bội, cảm thấy có chút kì lạ, đột nhiên sao hắn lại thân mật, mang theo chút làm nũng và oán trách như thế.”Sao vậy?” Quân Nhược Thủy nghi ngờ hỏi, trong đầu bận suy nghĩ gần đây nàng có làm gì khiến hắn tức giận hay không.

Cọc gỗ! Cọc gỗ chết tiệt không hiểu phong tình! Hai hàng lông mày của Tô Tử Bội nhướng lên, không phải giờ phút này nàng nên ý loạn tình mê hay sao? Nhưng tại sao người trước mắt lại trấn định như vậy? Tô Tử Bội cảm thấy thất bại, mệt mỏi đáp: “Không có gì.” Là do nàng không có dục vọng và kích động đối với hắn, hay là sức quyến rũ của hắn đã bị giảm sút rồi?

Chẳng qua một mình ai oán, thương xót bản thân không phải là tác phong của hắn. Con ngươi của hắn xoay tròn, đột nhiên nghiêng người hung hăng ngậm lấy cánh môi trơn mềm như hoa của nàng, thừa dịp nàng đang kinh ngạc thì dùng đầu lưỡi tinh xảo cạy mở hàm răng của nàng, chiếm lấy cái lưỡi mềm mại, trằn trọc triền miên.

Năng lực học tập của hắn quả thật là không tầm thường, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã trở thành cao thủ khiến cho đầu óc của nàng choáng váng, không tự chủ đáp lại nhiệt tình của hắn.

Thở dốc một hồi, nàng có chút ngượng ngùng buông đôi môi hắn ra, hai gò má ửng hồng, nói: “Bội Nhi, đang ở trong hoa viên!”

Tô Tử Bội vẫn chưa thỏa mãn, cau mày bày tỏ bất mãn, lý lẽ hùng hồn nói: “Đây là hoa viên nhà chúng ta, có gì không thể?”

“Bị người khác thấy được sẽ không hay!” Quân Nhược Thủy có chút dở khóc dở cười, đây rốt cuộc có phải là thế giới nữ tôn không, tại sao người bị tập kích, xấu hổ bối rối lại là nàng?

“Yên lặng như vậy, làm gì có người nào đến?” Tô Tử Bội ôm cổ của nàng, ngồi ở trên đùi của nàng, đôi môi lại muốn áp sát tới. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ nhìn gò má ửng hồng của hắn, trong lòng mềm mại ngọt ngào, thôi, cứ để hắn náo loạn đi.

Chỉ tiếc, trời không cho người toại nguyện, đang lúc đôi môi hai người gần chạm vào nhau thì lùm cây sau lưng vang lên giọng hài tử non nớt: “Nơi này có người nha, cục bột nhỏ đang ở chỗ này! Quân di và tam thúc đang làm gì vậy?” Bảo bối có chút tò mò, hăng hái nhìn bọn hắn, đặt câu hỏi.

“Còn nữa, bảo bảo cũng đang ở đây! Phụ thân mẫu thân đang làm gì vậy?” Theo giọng nói ngây thơ truyền đến thì một cái đầu nhỏ màu đen ló ra từ trong bụi cây, cặp mắt to linh lợi nháy nháy nhìn bọn hắn.

Tô Tử Bội và Quân Nhược Thủy giống như đạp phải rắn, vội vã tách ra, một người khuông mặt ửng đỏ, một người khuôn mặt đen thui. Cuối cùng là người nào đỏ mặt, người nào đen mặt, không cần nói cũng biết rồi chứ?

“Tiểu Trầm Nhi.” Quân Nhược Thủy đỏ mặt đi tới: “Tại sao lại leo lên cây? Rất nguy hiểm, mau xuống đây.”

Mặc Trầm cười khanh khách, rất vui vẻ nói: “Con thích leo cây, Quân di, con leo cây rất giỏi đấy.”

Tô Tiểu Thấm cũng không chịu thua, bĩu môi la hét: “Con cũng vậy, leo cây! Tiểu Thấm Nhi, leo cây!”

Mặt Quân Nhược Thủy cứng lại, hai cục bột nhỏ này, không biết là đã nhìn được bao nhiêu. Nang xoay người lại trợn mắt nhìn Tô Tử Bội, ý bảo: về sau hoa viên của mình cũng cần phải chú ý!

“Quân di, con nhảy xuống nha, nhớ ôm lấy con!” Mặc Trầm cười hì hì nói xong, nhảy xuống không sợ hãi chút nào.

Quân Nhược Thủy bị dọa không nhẹ, theo bản năng tiến lên đón lấy nó nhưng lại bị Tô Tử Bội đẩy ra, nhảy một cái, nhẹ nhàng bắt được thân thể nho nhỏ mềm mại. Đôi tay Mặc Trầm ôm cổ của Tô Tử Bội, thân mật cọ xát, cực kì vui vẻ nói: “Tam thúc thật là lợi hại!”

Ôm thân thể nhỏ bé mềm mềm này, trong lòng Tô Tử cũng mềm mại giống như một hồ nước xuân. Hơi nhếc mắt lên liếc nhìn Quân Nhược Thủy một cái, quyết định càng phải cố gắng để sinh một nhi tử đáng yêu giống như Mặc Trầm.

Quân Nhược Thủy tự dưng bị hắn liếc một cái, trong lòng có chút lành lạnh. Người này, lại có suy nghĩ quái lạ gì rồi?

“Oa!” Tô Tiểu Thấm ở trong bụi cỏ bởi vì không có ai để ý đến nó mà khóc lớn lên: “Phụ thân, ôm!” Xem ra tiểu tử là ghen tỵ rồi. Quân Nhược Thủy không thèm để ý tới nó, hừ, còn nhỏ như vậy mà đã chỉ biết phụ thân, không cần mẫu thân, Quân Nhược Thủy cũng sẽ ghen tỵ đấy.

“Ngươi mau tới ôm nó đi, làm gì có mẫu thân như ngươi!” Tô Tử Bội có chút buồn cười, trách mắng.

Quân Nhược Thủy cam chịu vươn tay ra ôm lấy Tô Tiểu Thấm, trong miệng còn lẩm bẩm: “Nó lại không gọi ta!”

“Ô ô, không...không cần.”Tô Tiểu Thấm vung vẩy cánh tay ngắn ngủn: “Con muốn phụ thân! Phụ thân!”

Sắc mặt của Quân Nhược Thủy lập tức thay đổi, thu tay lại, nói với Tô Tử Bội: “Tự ngươi đi ôm nó đi, tiểu Trầm Nhi, Quân di ôm con. Vẫn là tiểu Trầm Nhi đáng yêu nhất!”

“Tiểu Thấm Nhi mới đáng yêu nhất!” Nàng vừa dứt lời liền có một củ cải lên tiếng phản đối, dưới mũi còn dính hai hàng nước mũi.

Quân Nhược Thủy ôm Mặc Trầm, không nhịn được cười to không thôi.

*

Trở lại Thành Lâm Giang đã được một năm.

Vào thời gian này năm ngoái, đột nhiên ở Giang Nam bùng phát ôn dịch, dân chúng Giang Nam trôi giạt khắp nơi, xác chết đầy đường, Nữ hoàng phái quân trông giữ, phong tỏa cả vùng dịch bệnh, lệnh cho hai vị thái y của Thái Y Viện dẫn theo dược đồng đến Giang Nam để trị ôn dịch.

Long Hạo Vân ẩn nấp ở Giang Nam đã lâu, tà tâm chưa chết, nàng ta tung lời đồn đại nói khô hạn, ôn dịch đều là trời cao trừng phạt, Nữ hoàng hiện giờ không phải là chân mệnh thiên nữ, mà là nghịch tặc bức vua thoái vị, phải bị trừ diệt. Cũng đứng ra làm một bài hịch về Long Ngâm Phong, lên tiếng phê phán Ngâm Phong triệu tập thủ hạ cũ phản nghịch, kêu gọi người trong thiên hạ cùng nhau lật đổ nghịch tặc, cứu vớt giang sơn.

Tình cảnh Giang Nam không yên, khô hạn, nạn đói, ôn dịch, mấy lần dẫn đến các cuộc náo loạn quy mô nhỏ.

Quân Nhược Thủy bởi vì Liễu Miên, Thanh Phong còn ở Lâm Giang mà trong lòng sầu lo, tự nguyện đến Giang Nam chữa trị ôn dịch.

Lúc đầu Nữ hoàng không cho phép, nhưng ôn dịch càng ngày càng nghiêm trọng nên không thể không đồng ý thỉnh cầu của Quân Nhược Thủy, rốt cuộc cũng đồng ý nàng việc nàng sẽ ở lại Giang Nam sau khi khống chế được ôn dịch.

Cứ như vậy, Quân Nhược Thủy rời khỏi kinh thành, không rãnh để ý đến việc Tô Tử Bội phản đối và yêu cầu muốn đi cùng.

Khi đó, nữ nhi của bọn bọ, Tô Thấm đã nửa tuổi, như hoa như ngọc, hoạt bát đáng yêu.

Cũng không phải Quân Nhược Thủy quan tâm đến việc sống chết của lê dân bách tích trong thiên hạ, chẳng qua ở trong kinh thành dưới chân thiên tử, gần vua như gần cọp, không có một chút tự do nên đây là một cơ hội để yêu cầu Ngâm Phong cho phép nàng rời đi. Vì vậy nàng không thể bỏ qua.

Sau khi trở về vùng dịch Giang Nam, Quân Nhược Thủy mới biết thành Lâm Giang không phải là khu vực mà ôn dịch hoành hoành nghiêm trọng nhất, Tri Phủ Lưu Minh Tuệ cũng đã sử dụng các biện pháp hữu hiệu để phòng chống, Liễu Miên, Thanh Phong và người của Tô gia đều mạnh khỏe. Vì vậy nàng an tâm chữa trị ôn dịch cùng với các thái y của Thái Y Viện.

Gần tới mùa thu, rốt cuộc ôn dịch cũng bị loại trừ hoàn toàn, Long Hạo Vân bị Nữ hoàng lùng bắt, giải về kinh thành, cả đời cấm cung. Tất cả đều kết thúc, Quân Nhược Thủy liền đón Tô Tử Bội, Tô Tử Khâm,Tô Thấm, Mặc Trầm về thành Lâm Giang.

Rốt cuộc đã trở lại.

Lúc nhìn thấy cầu kiều ở Giang Nam lần nữa, nghe được giọng nói quen thuộc kia, Tô Tử Bội và Tô Tử Khâm dường như cảm thấy mình đã trải qua mấy đời rồi. Ngược lại Mặc Trầm và Tô Thấm cực kỳ hưng phấn, nhìn quanh nhìn quất, cảm thấy mới lạ không thôi.

Tử Bội và Tử Khâm nhìn nhau cười, cuối cùng cũng đã trở về quê hương.

*

Hai năm sau.

Trong thành Lâm Giang khua chiêng gõ trống, hỉ nhạc vang trời. Người người tranh nhau dừng chân quan sát. Trống sáo đàn hát khắp dọc đường đi, kiệu hoa đỏ thẫm dừng ở trước cửa Tô phủ.

Lúc này dân chúng xem náo nhiệt ở thành Lâm Giang mới biết thì ra là Đại thiếu gia Tô gia, Tô Tử Khâm lên kiệu hoa. Mà tân nương chính là đại phu Tôn Minh Huân của Tế Thiện Đường. Lễ thành thân quá lớn làm cho người ta không khỏi liên tưởng tới ba năm trước, lúc Tam thiếu gia Tô gia thành thân cũng náo nhiệt như vậy. Mọi người không khỏi chắc lưỡi thở dài nói, Tô gia quả thật là tài đại khí thô!

Quân Nhược Thủy không nghĩ tới Tô Tử Khâm và y si Tôn Minh Huân cũng có thể cọ xát sinh lửa, cảm giác mình thật sự là không theo kịp thời đại. Chẳng qua từ trước đế giờ Quân Nhược Thủy vẫn luôn rất thích Tôn Minh Huân. Mặc dù Minh Huân si mê y học, làm cho cả nhà tán gia bại sản nhưng hơn ở chỗ tâm địa thiện lương. Ở xã hội nữ tôn này mà nàng ta không để ý đến ánh mắt thế tục, mặc kệ lời đồn đại cưới hỏi đàng hoàng nam tử bị bỏ mang theo hài tử, đây là một chuyện khó khăn đến dường nào.

Thấy Tử Khâm hạnh phúc, Tô Tử Bội cũng vui mừng không dứt, rốt cuộc trong lòng cũng không lo lắng cho đại ca nữa. Từ nhỏ Tử Khâm đã không phải là người độc lập kiên cường, hắn là Tử Khâm dịu dàng thiện lương nên cần phải có một nữ nhân chăm sóc và thương yêu hắn. Mà nếu như người Tô Tử Bội gặp không phải là Quân Nhược Thủy thì một mình hắn vẫn có thể quản lí tốt sản nghiệp Tô gia. Nhưng hôm nay hắn đã có được loại tình yêu tuyệt đối mà hắn muốn, có được cuộc sống hạnh phúc nhất, cho nên hắn hi vọng Tử Khâm, hi vọng mỗi người bên cạnh hắn cũng có thể hạnh phúc.

Trong ánh trăng dịu dang và âm thanh của đàn ếch vui vẻ, Tô Tử Bội ở trong thư phòng Quân Nhược Thủy, cùng với một quyển sách tranh đoạt sự chú ý của Quân Nhược Thủy.

“Ta mệt mỏi.” Tô Tử Bội mệt mỏi, ở một bên làm nũng.

Quân Nhược Thủy đang nằm ở trên tháp mềm trong thư phòng, trước tháp mềm là một cái bàn dài, trên đó đặt một bình Bích Loa Xuân Lâm Giang thượng phẩm. Nàng nhấp một ngụm trà, không ngẩng đầu, nói: “Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Không phải là loại mệt mỏi đó, là tim mệt mỏi. Ta muốn làm chuyện của ta.” Tô Tử Bội dậm chân.

Quân Nhược Thủy cảm thấy kì lạ nói: “Không phải mỗi ngày ngươi đều làm chuyện của ngươi hay sao?”

“Đó là chuyện của Tô gia. Thứ ta thích nhất không phải là nắm trong tay sản nghiệp Tô gia, mặc dù ta thích cảm giác thành công khi bày mưu lập kế nhưng mà ta cũng sẽ mệt mỏi.” Tô Tử Bội ngồi ở bên cạnh tháp mềm, trơ mắt nhìn nàng.

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Quân Nhược Thủy nhìn quyển sách trên tay, thoải mái nằm trên tháp mềm, có chút không để ý hỏi.

Tô Tử Bội thật sự không thể nhịn được sự qua loa của nàng, rốt cuộc cũng bộc phát, nổi giận đoạt lấy quyển sách trên tay nàng, dùng sức quăng xuống mặt đất: “Ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?”

“Có mà, có mà.”Quân Nhược Thủy rất thức thời, gật đầu liên tục, thương tiếc nhìn quyển sách đang phơi thây trên đất, nếu không chuyên tâm ứng phó, không chừng kết cục của quyển sách kia cũng chính là kết cục của nàng.

“Ta...ta muốn đi ra ngoài thăm thú một chút.” Tô Tử Bội ngẩng đầu lên, mắt phượng hẹp dài từ trên cao nhìn xuống nàng.

“Vậy thì đi chứ sao.” Quân Nhược Thủy xem thường: “Không phải mỗi ngày ngươi đều ra ngoài đi dạo sao?”

“Ngươi.”Tô Tử Bội cực kỳ tức giận, thuận tay cầm một quyển sách trên bàn lên, dùng sức gõ nàng đầu: “Rốt cuộc người có hiểu hay không, ta muốn đi ngao du, muốn nhìn phong cảnh của Kim Bích, mặc kệ là thảo nguyên đại mạc còn là núi cao sông dài.”

“Hiểu hiểu, tiểu nhân hiểu rồi.” Hai tay Quân Nhược Thủy ôm đầu, ai oán nói: “Phu quân muốn thân ái đi đâu thì tiểu nhân sẽ đi theo tới đó, bảo đảm phục vụ công tử thoái mái như ở nhà.”

Tô Tử Bội bật cười, làm gì giống như ở nhà, nàng đang nói bây gì đó?

Vì vậy Tô Tiểu Thấm thật là đáng thương, vẫn chưa tới bốn tuổi đã bị phụ thân mẫu thân vứt bỏ ở nhà, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày chạy theo Mặc Trầm bảy tuổi, một tấc cũng không rời. Mặc Trầm hiểu chuyện chỉ cho rằng Tô Tiểu Thấm không có phụ mẫu ở bên cạnh nên rất đáng thương, vì vậy quan tâm nàng đủ điều giống như tiểu phụ thân. Nào biết Tô Tiểu Thấm đã một tiểu quỷ, lòng đầy đen tối. Mặc dù trong lòng cũng oán trách mình phụ mẫu vô lương tâm, chỉ lo vui vẻ hai mình, mặc kệ nó ở nha. Nhưng mà cứ dính với Mặc Trầm ca ca như vậy cũng rất tốt. Chờ lúc phụ thân mẫu thân trở lại thì Mặc Trầm ca ca đã trở thành con rể của hai ngươi rồi..., ha ha.

*

Trầm Hương Trai ở kinh thành đã giao cho Lam Linh quản lý, mà Trầm Hương Trai ở Lâm Giang cũng giao cho Tô Tử Khâm quản lý. Quân Nhược Thủy an bài rất thoả đáng. Cho nên Quân Nhược Thủy và Tô Tử Bội cũng nhau đi khắp vạn dạm giang sơn, tiêu diêu tự tại. Dọc đường Tô Tử Bội Chấp cầm bút viết những kiến thức cảm thụ của hắn, Quân Nhược Thủy giúp hắn sửa chữa lại gọi là《 Tử Bội du ký 》, cũng cho xuất bản mấy quyển, ngoài dự đoán lượng tiêu thụ lại cực kì tốt. Không chỉ mang lại kiến thức cho nhưng nam tử trong khuê phòng mà cũng là hành trang cần mang theo cho rất nhiều nữ tử trước khi đi xa.

Tô Tử Bội rất thích thú, Quân Nhược Thủy cũng lấy vui mừng của hắn làm thú vui. Mỗi năm hai người đều dành hơn nửa năm ngao du bên ngoài. Tô Tiểu Thấm “thấp cổ bé họng”, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của cặp phụ mẫu vô lương tâm, mong mỏi mình mau mau lớn lên. Mặc Trầm ca ca rất thích đọc những du kí và phụ thân đã viết, về sau nàng cũng muốn dẫn Mặc Trầm ca ca đi chơi, giống như mẫu thân cùng với phụ thân. Ừ, nhất định còn phải tốt hơn mẫu thân. Bởi vì Mặc Trầm ca ca dịu dàng hơn phụ thân, ha ha. Chẳng qua những lời này không thể để cho phụ thân nghe được, suỵt!

*

Mấy năm gần đây, trên giang hồ xuất hiện một môn phái rất thần bí, Tuyệt Tình Môn, chuyên thu nhận tất cả những nam nhân bị vứt bỏ hoặc là tổn thương vì tình, không có nhà để về, dạy bọn họ tự lập tự chủ.

Lúc Quân Nhược Thủy và Tô Tử Bội đi đến Tây Nam đã từng gặp mặt môn chủ Tuyệt Tình Môn một lần.

Lúc đó mới phát hiện môn chủ Tuyệt Tình Môn nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, lại chính là Triệu Cầm Âm ngày trước. Dĩ nhiên, đây đều là nói sau.
Bình Luận (0)
Comment